Vân Sương bỗng chốc nhớ lại, trước đây Giang Tiếu từng an ủi Vân Y khi con bé vì cái chết của Liễu Phái Nhi mà hoảng sợ, rằng khi hắn còn nhỏ, từng phải một mình lang bạt bên ngoài suốt một thời gian dài.
Chỉ là, hắn không giống Vân Y, không có người thân nào quan tâm, che chở bên mình.
Yết hầu Vân Sương bỗng nghẹn lại, mãi mới cất được tiếng khẽ khàng, giọng hơi khàn:
“Những chuyện đó… cũng đã qua rồi…”
Nàng vốn không giỏi an ủi người khác, những lời nói ra đều có phần nhạt nhòa, chẳng mấy tác dụng.
Thế nhưng Giang Tiếu chỉ khẽ cong khóe môi, siết nhẹ tay nàng trong lòng bàn tay mình:
“Phải, đều đã là quá khứ, mà ta cũng chẳng còn trông mong gì ở Giang gia nữa.
Sương nương, ta kể ra những điều ấy không phải để khiến nàng buồn, mà là để nàng biết — Giang Tiếu hôm nay, không phải là Giang Tiếu của Giang gia Tương Châu, mà chỉ là một Giang Tiếu của vệ sở Hạ Châu.
Ta từng nghĩ, mình đã là kẻ cô độc suốt đời, không dám mong gì thêm vào tình cảm nhân thế… cho đến khi gặp được nàng.
Dù ta nói ra điều này, nàng có lẽ sẽ không vui, nhưng ta thật lòng cảm thấy may mắn vì người con gái năm đó trong sơn động lại là nàng. Ta cũng vô cùng cảm kích vì nàng đã sinh ra Vân Y và Vân Doãn.”
Chuyện xảy ra sáu năm trước, kèm theo suốt sáu năm sau đó, đối với nàng mà nói, có lẽ chẳng khác gì một cơn ác mộng.
Giang Tiếu im lặng một lúc, rồi trầm giọng nói:
“Cho nên, ta không thể để nàng và hai đứa nhỏ tiếp tục chịu khổ, càng không muốn che giấu thân thế của chúng.
Sương nương, chúng là cốt nhục của ta. Ta muốn mọi người đều biết điều đó.
Nàng… có nguyện ý tin tưởng ta không?”
Nhìn ánh mắt trầm sâu, cảm xúc nặng nề của nam nhân trước mặt, Vân Sương không khỏi bật cười bất đắc dĩ:
“Nếu ta không tin chàng, thì đã chẳng đem mọi chuyện kể ra, cũng chẳng đáp ứng đính thân cùng chàng.”
Giang Tiếu trong lòng ấm áp, bất giác siết tay nàng chặt hơn.
Hai người cứ thế lặng lẽ nhìn nhau, chẳng nói thêm lời nào.
Thế nhưng sự im lặng ấy, lại không hề gượng gạo.
Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, trong đầu Vân Sương chợt lóe lên bao ý nghĩ vụn vặt, rõ ràng còn rất nhiều chuyện phải làm, còn nhiều điều muốn hỏi Giang Tiếu…
Nhưng rồi lại thấy, không cần vội — bởi giữa bọn họ, ngày tháng còn dài.
Cuối cùng, chính là Thập Ngũ cẩn thận bước tới phá tan sự yên lặng ấy, khẽ ho một tiếng, nói:
“Nương tử, Giang tổng binh, khi nãy Phương Chính đến nói rằng, Ngô phó tướng và Do Thiên Hộ đã tới, muốn cầu kiến Giang tổng binh.”
Lông mày Giang Tiếu lập tức khẽ nhíu, buông tay Vân Sương, đứng dậy:
“Họ đang ở tiền sảnh?”
“Vâng.”
Hiển nhiên là bọn họ vừa từ nha môn trở về.
Trễ thế này mà còn tới gặp, chỉ e đã moi được tin tức trọng yếu nào đó từ Trì Dũng.
Vân Sương nhìn Giang Tiếu một cái, cất giọng:
“Ta có thể đi cùng chàng nghe không?”
Vụ án của Trì Dũng là do nàng phá, tất nhiên nàng cũng tò mò về lệnh bài tìm được sau cùng kia.
Giang Tiếu nhìn nàng một thoáng, ánh mắt dịu dàng:
“Tất nhiên là không ngại.”
Vân Sương không nhịn được mỉm cười với hắn, hai người cùng nhau đi ra tiền sảnh.
Thập Ngũ lặng lẽ đi phía sau, nhìn bóng dáng hai người tuy chưa thật thân mật, nhưng dường như đã tồn tại một loại ăn ý nào đó, không khỏi âm thầm cảm thán.
Mãi đến lúc này, nàng mới thật sự cảm thấy — tiểu lang quân và tiểu nương tử kia, đúng thật là con ruột của Giang tổng binh!
Do Hứa thấy Giang Tiếu và Vân Sương cùng bước vào, gương mặt liền sáng bừng, bước nhanh tới, lộ ra hàm răng trắng bóng:
“Ta còn lo muộn thế này đến, Vân nương tử đã nghỉ ngơi rồi!”
Sự thân thiết và nhiệt tình chẳng hiểu từ đâu ra kia khiến Vân Sương khẽ khựng lại một thoáng.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Cảm giác kỳ quặc mà nàng từng thấy ở Khách Duyệt Lai, lúc hắn đột nhiên mở miệng bênh vực nàng, lại bất chợt trỗi lên lần nữa.
Giang Tiếu liếc hắn một cái, lạnh nhạt kéo Vân Sương sát về phía mình, trầm giọng:
“Do Hứa, chú ý lễ nghi cho ta!”
Do Hứa như vừa sực tỉnh, đối diện với ánh mắt dò xét pha lẫn cảnh giác của Vân Sương, liền khẽ ho một tiếng, cười hề hề:
“Biểu ca, ta biết rồi, chẳng qua là vì khó lắm mới gặp được biểu tẩu tương lai, không khỏi kích động một chút thôi mà!”
Vân Sương hơi sững người, ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc liếc nhìn giữa Do Hứa và Giang Tiếu.
Giang Tiếu chỉ lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái, dường như cũng bất lực với tính khí của biểu đệ mình, nghiêng đầu thấp giọng nói với Vân Sương:
“Không cần để ý đến hắn, tên này cứ hễ hưng phấn lên là chẳng biết trên dưới, ồn ào nhốn nháo không chịu nổi…”
“Cái gì mà không biết trên dưới, ồn ào nhốn nháo chứ! Biểu ca, hôm nay lúc huynh không có mặt, ta còn giúp biểu tẩu tương lai nói chuyện đó, mắng cả cái bà mặt mày khó ưa kia vì cứ nói lời châm chọc với biểu tẩu!”
Do Hứa bĩu môi đầy vẻ không phục:
“Ta đây không phải là khó khăn lắm mới thấy huynh chịu nghĩ đến chuyện thành thân, nên mới thấy mừng cho huynh đấy thôi! Nhưng mà, tương lai biểu tẩu thật sự vượt ngoài dự đoán của ta! Lúc tẩu ở nhà họ Lâm cứu Hạ nương tử, ta nhìn mà sững cả người! Gặp tình huống như vậy, tẩu cũng bình tĩnh đến quá đáng rồi đó!”
Dám lập mưu nhử Trì Dũng bước vào bẫy, lại còn nhanh chóng nghĩ ra được cách khiến hắn ta buông lỏng cảnh giác — thật sự khiến hắn khâm phục tới mức năm vóc sát đất!
“Còn cái đôi nam nữ hôm nay ở Khách Duyệt Lai nữa, bọn đó là thế nào? Kiểu người tiểu nhân như thế, biểu tẩu tương lai, sao lại bị dính líu tới chứ!”
Khó khăn lắm mới tới một nơi không có người ngoài, Do Hứa không thể nhịn nữa, tuôn ra một tràng dài những điều đã tích tụ trong bụng nãy giờ.
Nhìn nam nhân trước mặt với ánh mắt sáng rỡ đầy tò mò, khóe môi Vân Sương không khỏi co giật.
Bộ dạng này của hắn, thực sự có vài phần giống tiểu nha đầu Vân Y nhà nàng.
Nghe đến chuyện có người châm chọc Vân Sương, Giang Tiếu khẽ liếc sang nữ tử bên cạnh, chỉ là, nếu để mặc Do Hứa tiếp tục nói thì hắn có thể lải nhải tới sáng.
Cuối cùng đành phải nhíu mày, cắt ngang:
“Do Hứa, ngươi nửa đêm tới là để nói những chuyện này sao?”
Thấy biểu ca bỗng nhiên nghiêm giọng, Do Hứa vội vàng ho nhẹ một tiếng:
“Tất nhiên không phải! Ta và Ngô phó tướng tới là để bẩm báo tình hình của Trì Dũng.
Sau khi đưa hắn đến nha môn, ta và Ngô phó tướng giả vờ rời đi, nhưng thực ra đã lẻn quay lại từ cửa sau.
Tên Trì Dũng kia bị dọa sợ, chúng ta chỉ dùng chút tiểu xảo liền khiến hắn khai ra mọi chuyện.”
Nói đến đây, sắc mặt hắn cũng tối sầm lại:
“Trì Dũng khai rằng, lệnh bài kia là do hắn cùng người khác hợp lực cướp từ một binh sĩ của vệ sở Túc Châu, người đó giờ đã bị bọn họ giết chết.
Hắn kể, có lần ra ngoài uống rượu, vô tình nghe được có người nói rằng, chợ đen ở Túc Châu đang thu mua tin tức và lệnh bài của binh lính vệ sở Túc Châu với giá rất cao, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.
Vừa khéo, gần nhà hắn có một binh sĩ của vệ sở Túc Châu về thăm nhà, hắn liền nhân cơ hội lúc người đó cô lập mà ra tay.
Ai ngờ, đêm ấy vợ hắn phát hiện ra dấu hiệu bất thường, mới dẫn đến chuỗi sự kiện sau này.”
Việc Trì Dũng làm chính là phản bội Đại Tề, một khi chuyện bại lộ, không chỉ hắn, mà cả nhà họ Trì cũng khó mà giữ được mạng.
Tân thị có thể không quan tâm sống chết của Trì Dũng, nhưng nàng ta không thể để con trai mình vì thế mà bị liên lụy.
Vì vậy, mới liều lĩnh lấy trộm lệnh bài, giấu vào rượu, định tìm cách đưa ra ngoài.
Ai ngờ, chưa kịp mang đi đã bị Trì Dũng phát hiện.
Vân Sương khẽ nhíu mày:
“Nghe vậy thì, vấn đề có vẻ nằm ở Túc Châu.”
Trì Dũng chẳng qua là cơ duyên trùng hợp mà bị kéo vào chuyện này.
Ngô Khởi nghiến răng nói:
“Đám Túc Châu đó thật sự đáng giận! Hai năm nay biên phòng Túc Châu đã rối tinh rối mù, mấy lần suýt bị đám Đát tử Kim Mông phá vỡ phòng tuyến, nếu không phải Túc Châu có địa hình tứ phía là núi, thành trì đã sớm bị giày xéo rồi!
Lần này lại còn giở trò gì nữa đây!”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.