“Lăng đại nhân xin đứng lên, đa tạ ngài tiễn đưa.”
Bắc Minh Huyền mỉm cười tiến lên, tự mình đỡ Lăng Trọng Khanh đứng dậy.
“Lăng đại nhân, mời.”
“Mời.”
Sau khi mọi người lên ngựa, Lăng Trọng Khanh cưỡi ngựa sóng vai cùng Bắc Minh Huyền. Nhìn thấy đối phương biểu tình bình tĩnh, không lộ một tia khác thường, trong lòng Lăng Trọng Khanh lại thấp thỏm không yên.
“Huyền Vương điện hạ, lần này ngài giá lâm Ký Châu, hạ quan chiêu đãi e rằng còn nhiều chỗ sơ suất, mong điện hạ đừng để tâm.”
“Bổn vương còn được ngài nhường cả phủ đệ để cư trú, sao có thể nói là không chu đáo?”
Lời này của Bắc Minh Huyền tựa như đâm thẳng vào nỗi đau trong lòng Lăng Trọng Khanh. Chỉ thấy hắn thở dài một hơi, cả người bỗng như già đi mấy tuổi.
“Chỉ là… lại để điện hạ chê cười rồi. Hạ quan làm quan nhiều năm, cùng đồng liêu có thể nói thân thiết như tay chân, nhưng lại không thể hòa thuận với chính mấy đứa con trong nhà. Thật là hổ thẹn!”
“Lăng đại nhân không cần để ý quá. Cái gọi là nhà nào cũng có chuyện khó nói, quả là đạo lý ấy.”
Thấy Bắc Minh Huyền vẫn bình thản, không tỏ vẻ gì bất thường, trong lòng Lăng Trọng Khanh càng thêm bất an.
“Nghiệp nhi và Nguyệt Nhi tuy đã đoạn tuyệt tình phụ tử với hạ quan, nhưng hạ quan dù sao cũng là phụ thân, vẫn không thể dứt bỏ. Điện hạ, đường về kinh xa xôi, xin giao hai đứa nhỏ ấy cho ngài chăm sóc.”
“Lăng đại nhân cứ yên tâm, Nguyệt Nhi là tương lai vương phi của bổn vương, bổn vương nhất định sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”
Câu nói của Bắc Minh Huyền như sét đánh giữa trời quang, khiến Lăng Trọng Khanh suýt nữa ngã khỏi lưng ngựa.
Ý gì đây? Chẳng lẽ con nha đầu kia vẫn còn sống? Vậy Kiều Khải Hoa đêm qua rốt cuộc làm cái gì?
Nghĩ đến việc Kiều Khải Hoa đến giờ vẫn chưa báo lại chuyện đó, Lăng Trọng Khanh cảm thấy cơn đau tim như đang trỗi dậy.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
“Điện hạ! Điện hạ!” Vốn đi phía sau theo đúng lễ tiết, Lăng Tích Thái lúc này bất chấp quy tắc, vội vã thúc ngựa vượt lên chặn trước ngựa Bắc Minh Huyền.
“To gan!” Lam Âu Hạo bên cạnh lập tức quát lớn, nhưng bị Bắc Minh Huyền ngăn lại.
“Lăng đại nhân, có chuyện gì quan trọng?” Bắc Minh Huyền giả vờ không rõ tình hình, ôn hòa hỏi.
“Điện hạ, hạ quan đã nhiều ngày chưa được gặp hai đứa nhỏ, trong lòng vô cùng nhớ thương. Ngài cũng biết, lần này rời khỏi Ký Châu, bọn chúng sẽ không quay về nữa. Sau này hạ quan muốn gặp lại, chỉ sợ khó có cơ hội. Cầu xin điện hạ cho phép hạ quan được gặp mặt bọn họ một lần, dù chỉ một lần cũng được!”
Nhìn Lăng Trọng Khanh, Bắc Minh Huyền khẽ thở dài.
“Lăng đại nhân, nếu Nguyệt Nhi và Nghiệp huynh biết trong lòng ngươi vẫn còn nhớ thương họ, có lẽ đã không rời đi. Thôi thì, bổn vương thành toàn nguyện vọng cho ngươi.”
Dứt lời, hắn ra hiệu một tiếng. Chỉ trong chốc lát, một chiếc xe ngựa từ phía sau chậm rãi tiến tới.
Liếc nhìn xe ngựa, Bắc Minh Huyền nói: “Lăng đại nhân, bọn họ đang ở bên trong. Nếu ngài muốn cáo biệt, thì mau đi đi.”
Nghe lời ấy, Lăng Trọng Khanh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại.
“Cha!” Thấy thân hình phụ thân lảo đảo suýt ngã ngựa, Lăng Tích Thái phía sau vội vàng lao tới đỡ lấy.
“Nha, Lăng đại nhân không khỏe sao?”
Ngay khi Lăng Tích Thái vừa đỡ được phụ thân, phía sau chợt vang lên một giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân, nhưng lại sắc bén như kiếm xuyên vào tai hai người.
Thanh âm ấy, họ còn có thể không nhận ra sao?
Đó chính là giọng nói của muội muội họ – Lăng Thanh Nguyệt.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.