Đêm thu trong cung, điện thất đèn đuốc sáng trưng, Sở Chiêu bước đến trước tẩm điện, bên trong còn văng vẳng tiếng cười của cung nữ.
“Bệ hạ vẽ thật khéo!”
“Đây là mèo con ư?”
“Không phải, là con vẹt đó!”
Sở Chiêu bước vào trong điện, mỉm cười hỏi: “A Vũ đang chơi gì thế?”
Tiêu Vũ ngồi trước án thư lập tức đứng dậy, chạy về phía nàng: “Tỷ tỷ!”
Sở Chiêu dang tay đón lấy hắn, hỏi: “Là bài tập tiên sinh giao à? Lên triều, đọc sách, lại còn đãi yến, đến giờ này vẫn còn phải vẽ tranh, A Vũ của chúng ta vất vả quá rồi!”
Nàng cúi người xuống, nhẹ giọng nói với đứa trẻ.
“Có muốn ta nói với Thái phó một tiếng, để A Vũ được nghỉ một hôm không?”
Tiêu Vũ lắc đầu: “Không vất vả! Không phải tiên sinh giao, là tự ta muốn vẽ.” Vừa nói vừa nắm lấy tay Sở Chiêu, “Tỷ tỷ mau đến xem.”
Sở Chiêu theo hắn đến án thư, nhìn bức tranh được trải ra, nét vẽ còn non nớt, phác họa một hình dáng.
“A Vũ mới học vẽ sao?” Sở Chiêu không hề giấu diếm ý cười, không hề khen ngợi, mà lại có chút tự đắc, nói, “Ta lúc mới học còn vẽ đẹp hơn đệ đấy.”
Tiểu hoàng đế đỏ mặt lên, nói: “Ta sẽ cố gắng học.” Lại nhỏ giọng nói, “Ta đã xem tranh do tỷ tỷ vẽ.”
Sở Chiêu lúc này mới thấy trên bàn có một quyển văn tập — Sở Viên văn tập, không khỏi bật cười: “Cả cái này mà đệ cũng xem.”
Tiêu Vũ nhìn nụ cười của nàng, gật đầu thật mạnh: “Ta nhờ Chu công công tìm cho ta, tỷ tỷ thật lợi hại, cái gì cũng biết, ta cũng muốn giống tỷ tỷ.”
Sở Chiêu nhìn vào đôi mắt trong veo của đứa trẻ, vừa buồn cười vừa cảm thấy xót xa.
Nàng ngồi xuống, để Tiêu Vũ dựa vào trước người mình: “Tỷ tỷ đâu phải cái gì cũng biết.”
Nàng đưa tay lật xem văn tập, phát hiện nơi có liên quan đến nàng đều được đánh dấu, rõ ràng Tiêu Vũ chỉ xem phần viết về nàng.
Sở Chiêu liền mở ra phần viết về những người khác.
“A Vũ xem, có rất nhiều người giỏi hơn ta.”
“Ta cũng đang nỗ lực học hỏi.”
Tiêu Vũ gật đầu: “Vậy ta cũng sẽ giống tỷ tỷ, chăm chỉ học tập.”
Sở Chiêu vỗ nhẹ trán hắn: “Không sai, chúng ta đều phải nỗ lực!”
Tiêu Vũ nở một nụ cười với nàng, tuy nhiên rất nhanh liền thu lại.
Đứa trẻ này rất hiếm khi cười, Sở Chiêu hiểu rõ, phụ mẫu gặp đại biến, thảm tử, ngay cả người lớn còn không chịu nổi, huống gì một hài tử sáu tuổi có thể nở nụ cười sao?
Tuy trông hắn bình thường, không khóc không nháo, như đã hồi phục, nhưng mỗi đêm đều ôm ấp ống trúc mà ngủ — món quà vốn chuẩn bị để tặng cho Thái tử, là đồ chơi giữa phụ tử đùa vui cùng nhau.
Cũng may gần đây, Tiêu Vũ không còn tỉnh giấc giữa đêm nữa.
Sở Chiêu ôm lấy hắn, khẽ nói: “A Vũ, đệ nhớ kỹ, đệ nỗ lực không phải vì người khác, mà là vì chính bản thân đệ.”
Tiêu Vũ nhìn nàng, dường như có hiểu mà cũng dường như chưa.
“Ví như đệ muốn vẽ tranh, là vì bản thân đệ muốn, chứ không phải vì tỷ biết vẽ, hay tỷ thích.” Sở Chiêu nói.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve đầu hắn.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy, lại dựa dẫm vào nàng đến thế, nàng rất dễ dàng khiến hắn trở thành kẻ phụ thuộc vào mình.
Mà đứa trẻ nhỏ như vậy, lại là người tôn quý nhất, nắm giữ quyền hành thiên hạ.
Khiến hắn trở thành kẻ phụ thuộc, lấy niềm vui nỗi buồn của nàng làm niềm vui nỗi buồn của mình, điều đó rất có lợi cho nàng.
Thế nhưng——
Nàng từng là phụ thuộc của người khác, sống vì hỉ nộ của người khác, trong mắt không có chính mình.
Nàng sao nỡ để đứa trẻ này cũng trở thành như nàng?
Đứa trẻ này cũng rất khổ, đời này giống nàng, từ cõi chết mà sống sót, vậy thì phải sống cho ra người.
“A Vũ của chúng ta có thể thích người khác, có thể ngưỡng mộ người khác, nhưng vĩnh viễn là A Vũ, không biến thành bất kỳ ai.”
“Mỗi người đều có chỗ tốt riêng, A Vũ cũng vậy, cũng có cái tốt của riêng mình.”
Lời của tỷ tỷ, hắn nghe hiểu được phần nào, nhưng lại khác với những gì từng được nghe trước đây. Trước kia, mẫu thân luôn nói rằng Tam cữu cữu lợi hại đến nhường nào, cầm kỳ thư họa, cưỡi ngựa bắn cung đều tinh thông, muốn hắn trở thành người như Tam cữu cữu.
Hắn đã từng rất mong được trở thành Tam cữu cữu, để được cữu cữu khen ngợi, để được người thích.
Nhưng mà bây giờ, hắn đã chẳng còn bận tâm Tam cữu cữu có lợi hại hay không, cũng không muốn trở thành Tam cữu cữu, càng không quan tâm Tam cữu cữu có thích hắn không.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Hắn đã không còn thích Tam cữu cữu nữa rồi.
Hắn thích Sở Chiêu tỷ tỷ, muốn trở thành người giống như nàng, giống như nàng, nàng nhất định sẽ vui vẻ, sẽ càng thích hắn hơn.
Thì ra, không phải như thế.
Tiêu Vũ gật đầu: “Tỷ tỷ, ta nhớ kỹ rồi.”
Đứa trẻ với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng dẫu sao cũng chỉ là một hài tử, ánh mắt vẫn chẳng giấu nổi nét lo âu, thấp thỏm.
Hắn sợ mình nói sai, sợ mình làm sai, sợ tỷ tỷ sẽ không còn thích hắn——Sở Chiêu trước kia chưa từng tiếp xúc với Tiêu Vũ, không biết một hoàng trưởng tôn kim chi ngọc diệp, lớn lên trong thâm cung là hài tử như thế nào.
Một đứa trẻ như thế, chắc chắn được mọi người nâng niu trong tay, chẳng ai dám chọc giận, chẳng ai khiến hắn không vui, hẳn là phải vô ưu vô lự.
Thế nhưng, chỉ trong một đêm, tất cả đều thay đổi.
Đối với một đứa trẻ mà nói, đó là chấn động quá lớn.
“A Vũ.” Sở Chiêu nhẹ giọng gọi, để hắn ngồi xuống, nắm lấy tay hắn, nhìn vào mắt hắn, “Không nhớ được, không hiểu rõ, làm sai rồi, cũng không sao cả. Đệ còn nhỏ, có thể từ từ học, đừng sợ. Chỉ cần không sợ, thì trên đời này sẽ chẳng có gì đáng sợ cả.”
Tiêu Vũ lại gật đầu, lần này nhẹ nhàng hơn nhiều so với trước, nơi khóe miệng cũng thoáng hiện một nụ cười nhè nhẹ.
Tuy rằng còn chưa hoàn toàn hiểu được, nhưng hắn hiểu một điều: hắn áp sát người, dựa vào lòng Sở Chiêu —— tỷ tỷ đối với hắn thật sự rất tốt, không giống như thái giám cung nữ, không giống triều thần đối với hắn.
Giống mẫu thân —— nhưng cũng không giống.
Tóm lại là thật lòng đối đãi tốt với hắn.
Sở Chiêu nhìn đứa trẻ đang tựa vào mình, chợt nhớ đến đứa con mà đời trước nàng chưa từng được gặp mặt, cũng nhớ đến người mẫu thân chưa kịp nhìn thấy mình.
Nàng nhẹ nhàng vuốt tóc hắn.
“A Vũ, ta… sinh ra đã không có mẫu thân.” Nàng khẽ nói.
Tiêu Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, tỷ tỷ cũng giống hắn, cũng không có mẫu thân sao?
Sở Chiêu nhìn hắn: “Mẫu thân ta, vì sinh ta mà mất.”
Một đứa trẻ sáu tuổi vốn chẳng hiểu được ý nghĩa sâu xa của những lời ấy.
“Khi sinh con, rất nguy hiểm. Nhiều người mẹ vì tai biến mà qua đời.” Sở Chiêu giải thích đơn giản, “Có thể mẹ tròn con vuông, chính là phúc phận lớn nhất của mẫu tử.”
Nàng vừa nói vừa nhéo nhẹ má hắn.
“Tỷ tỷ rất ganh tỵ với đệ, A Vũ và mẫu thân của đệ thật là có phúc.”
Hắn và mẫu thân thật sự có phúc sao? Tiêu Vũ muốn nở nụ cười, nhưng cười không nổi. Từ sau khi xảy ra chuyện, hắn thậm chí không dám nghĩ đến mẫu thân——
Một bàn tay ấm áp ôm lấy hắn, xua tan lạnh giá, từ trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói dịu dàng như gió xuân.
“Đệ có mẫu thân bầu bạn bao năm qua, còn ta, chưa từng có lấy một ngày.”
“Ta chưa từng biết, có mẫu thân là cảm giác như thế nào.”
Tỷ tỷ thật đáng thương. Tiêu Vũ đưa tay ôm lấy Sở Chiêu, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng —— giống như mẫu thân từng vỗ về hắn vậy.
“A Vũ, nhưng ta tin mẫu thân ta rất yêu ta.” Sở Chiêu để mặc đứa trẻ an ủi mình, nhẹ giọng nói, “Cho dù các mẫu thân của chúng ta không còn nữa, tình thương của họ sẽ không mất đi. Họ mãi mãi ở trong lòng chúng ta, vĩnh viễn bầu bạn cùng ta.”
Tiêu Vũ trong lòng nàng gật đầu mạnh, rồi ngẩng đầu lên.
“Tỷ tỷ.” Hắn nói, “Tỷ có phải muốn đi thăm phụ thân không?”
Sở Chiêu khựng lại: “Đệ sao——”
Tiêu Vũ nói: “Chu công công bảo tỷ tỷ và Thái phó tranh cãi, ta lo lắng nên đến xem, nghe được tỷ tỷ nói chuyện rồi.”
Dù sao hắn cũng là hoàng đế, muốn tới gần nơi này nghe ngóng, chẳng ai dám ngăn cản, càng không ai dám trái lệnh kinh động đến ba người trong điện.
Sở Chiêu lặng thinh trong chốc lát, nàng vốn muốn tìm dịp từ từ nói với Tiêu Vũ, nhưng hiện giờ hắn đã biết——
“Phải.” Nàng khẽ gật đầu, ánh mắt cụp xuống, “Phụ thân ta sắp không qua khỏi rồi, A Vũ, ta cũng sắp không còn phụ thân nữa.”
Một bàn tay bé nhỏ đưa lên, nhẹ nhàng chạm vào má nàng, tựa như muốn lau đi giọt lệ.
“Tỷ tỷ.” Tiêu Vũ nói, “Tỷ hãy mau đi gặp phụ thân tỷ đi, đừng giống như A Vũ, đêm hôm đó giận dỗi bỏ đi, không chịu nói chuyện với phụ thân, rồi vĩnh viễn chẳng thể gặp lại được nữa.”
Sở Chiêu vốn không khóc, nhưng nghe đến đó, một giọt lệ lặng lẽ lăn dài nơi khóe mắt.
Than ôi, A Vũ à…
Cảm ơn bạn VU THI LAN HUONG donate 50K! Cảm ơn bạn LE THUY DUONG donate 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.