Đối với lời của Chung phó tướng, Sở Chiêu kỳ thực cũng không lấy làm bất ngờ, nhưng khi thật sự nghe được, trong lòng nàng vẫn muôn phần rối loạn.
“Nơi đó không phải là nhà của ta.” Nàng lắc đầu nói.
Chung phó tướng là nghĩa huynh kết bái với Sở Lăng, đối mặt với Sở Chiêu liền lấy thân phận bậc trưởng quát lớn: “Nói bậy! Sao lại không phải? Tổ tiên con an giấc nơi đó, bá phụ con trông nom cửa nhà.” Rồi lại nhìn sang A Lạc, “Ngươi hầu hạ tiểu thư kiểu gì vậy? Cũng không biết khuyên răn?”
A Lạc ở kinh thành hay dọc đường đi vẫn luôn im lặng dè dặt, sợ nói sai khiến tiểu thư mất mặt, nhưng đối diện Chung phó tướng lại không hề sợ hãi, hiên ngang phản bác: “Ta lúc nào từng khuyên tiểu thư?”
Chung phó tướng bị nghẹn họng —— đúng vậy, con nha đầu này đi theo tiểu thư xưa nay đều là nơi nào chỉ đánh nơi đó, một tiếng hiệu lệnh là lao đầu đi trước, nào có chuyện khuyên can.
“Chuyện này sau hẵng dạy bảo ngươi.” Ông chỉ đành dọa miệng mà thôi.
Sở Chiêu nói: “Chung thúc, nơi đó chỉ là Sở gia, không phải nhà của ta. Có thân nhân, có phụ thân mới là nhà của ta.”
Chung phó tướng nhìn đôi mắt hoe đỏ của thiếu nữ, lòng cũng không khỏi chua xót. Nếu không phải là bất đắc dĩ…
Ông nén lại nỗi lòng, tiếp tục khuyên nhủ Sở Chiêu: “Chuyện với tiểu thư nhà họ Lương, tướng quân đã biết. Người đã gửi thư đến Lương đại nhân và Ty hình viện, đều đã giải quyết, con không cần sợ hãi, cứ yên tâm về nhà đi.”
“Ta đâu phải sợ gì nhà họ Lương.” Sở Chiêu nhìn Chung phó tướng, nước mắt rưng rưng nói, “Ta chỉ là muốn về gặp phụ thân, bởi vì người đã bệnh rồi.”
Chung phó tướng sắc mặt trầm xuống, đôi mắt sắc như dao, khuôn mặt mang sẹo lập tức trở nên dữ tợn.
“Ai ở kinh thành dám bịa đặt thế hả?” Ông quát lớn, không chờ Sở Chiêu đáp lời liền nói tiếp, “Tiểu thư đừng tin lời đồn nhảm, tướng quân vẫn khỏe mạnh.”
Hoàn toàn không phải vậy, nàng không còn là Sở Chiêu mười ba tuổi nữa, mà là Sở Chiêu từng chứng kiến phụ thân qua đời rồi trọng sinh trở lại.
Theo thời gian mà tính, lúc này phụ thân nàng đã bệnh rất nặng rồi.
Sở Chiêu lắc đầu trong nước mắt: “Đây không phải lời đồn, Chung thúc, sao thúc nỡ lòng nào? Nhỡ như ta và phụ thân vĩnh viễn chẳng còn gặp lại thì sao?”
Bàn tay buông thõng của Chung phó tướng siết chặt lại, tâm thần rối loạn —— một là vì sự bi thương của tiểu thư, cùng với khả năng nàng và tướng quân thật sự không thể gặp lại nhau. Thật ra, tướng quân đã từng cân nhắc, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn quyết: chỉ cần tiểu thư không bị cuốn vào vòng xoáy, được sống bình an hạnh phúc, thì cho dù phụ tử kiếp này không thể tương kiến, cũng đáng.
Hai là những suy nghĩ khác —— kỳ thực, tiểu thư nói không sai, tướng quân quả thật đã bệnh rất nặng.
Sao lại thế? Chẳng lẽ tin tức ở kinh thành đã truyền ra ngoài? Quả thật có nhiều thế lực đang ngấm ngầm theo dõi biên cương, nhưng không lý nào tin tức lại bị tiết lộ.
Chuyện giữa tiểu thư và tiểu thư Lương gia là ngoài ý muốn? Hay là có người đứng sau sắp đặt?
Có phải đang mượn tiểu thư để dò thám gì chăng?
Còn nữa, tin nói lần này đuổi bắt tiểu thư từ kinh thành là người của Vệ úy phủ, một tiểu thừa xuất thân thấp kém họ Đặng —— nhưng nhân vật trong kinh thành, ai mà biết được sau lưng che giấu điều gì?
Tâm tư rối bời, mưu mô chồng chất, Chung phó tướng cũng chẳng còn tâm trí đâu để bận lòng chuyện thiếu nữ đang đau buồn.
“A Chiêu, đừng buồn nữa.” Ông nói, “Tướng quân không sao đâu, con về kinh cũng không có chuyện gì. Đợi ít lâu nữa, tướng quân sẽ tự mình vào kinh gặp con.”
Nói xong liền định bước ra ngoài.
“Tướng quân đã gửi thư cho Trung Sơn Vương, nhờ người đưa con đi, hội hợp cùng Đại công tử các vị.”
Sở Chiêu kêu lên: “Phụ thân căn bản sẽ không đến gặp ta! Nếu ta không quay về bây giờ, thì sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội gặp lại người ——”
Lời chưa dứt, Chung phó tướng đã quay lại, bịt chặt miệng nàng.
“A Chiêu!” Ánh mắt ông sắc lạnh, quát khẽ, “Nếu giờ con cứ nhất quyết đòi về, có khi thật sự không còn được gặp tướng quân nữa! Chẳng lẽ con muốn để triều đình biết người đã bệnh sao!”
Sở Chiêu ngẩn người, đứng sững tại chỗ.
Lời Chung phó tướng vừa thốt ra cũng khiến chính ông có phần hối hận.
“Ta không biết tiểu thư nghe được lời đồn từ đâu, nhưng nếu lời đồn đó khiến tiểu thư lập tức trở về thăm tướng quân, vậy tức là con đã xác nhận lời đồn ấy là thật.” Ông nghiến răng nói, “Tướng quân trấn thủ biên cương mấy chục năm, gánh vác trọng trách của Hoàng thượng, tuyệt đối không thể để biên địa có bất kỳ gợn sóng nào.”
Sở Chiêu ngẩn người, nhưng dường như đã hiểu ra.
Phụ thân giấu bệnh không nói, chính là để tránh làm loạn biên cương. Có khi không chỉ là biên cương, mà còn là triều đình và cả thiên hạ. Tranh đoạt giữa Thái tử và Tam hoàng tử vốn không phải mới bùng nổ ngày một ngày hai, mà đã âm thầm cuộn sóng từ lâu —— như mâu thuẫn hiện rõ giữa nhà ngoại tổ của Dương Hoàng hậu và Triệu Quý phi.
Lời Chung thúc lại càng xác thực phán đoán của nàng.
Nàng vốn nghĩ phụ thân là kẻ mắc tội bị giáng chức vứt bỏ, thân phận này khiến nàng ở kinh thành bị các quý nữ xem thường, bá mẫu lời nói ám chỉ đầy mỉa mai. Sau khi gả cho Tiêu Tuân, nàng cũng vì thân thế, vì không thể giúp gì cho hắn mà tự trách, thậm chí từng oán giận phụ thân làm việc không đứng đắn.
Lúc lâm chung, Lương phi đắc ý dương dương nói: “Giờ thì, người của phụ thân ngươi, đều đã là người của Lương thị bọn ta rồi, ngươi chẳng còn giá trị gì nữa.”
Khi ấy, phụ thân đã mất gần mười năm, vậy mà Lương phi vẫn còn nhắc đến——
Hiện giờ ngay cả Chung thúc cũng nói, tin phụ thân bệnh nặng sẽ khiến biên cương chấn động.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Phụ thân chỉ là một vị Vệ tướng quân, nơi biên cương kia luận công xét cấp, bên trên người còn có quận thủ, có bốn vị đại tướng quân, tùy tiện một vị giáo úy cũng có thể thay thế. Người có hay không, biên cương há lại chấn động vì thế?
Phụ thân gánh vác trách nhiệm gì cơ chứ?
Hiện tại những lời của Chung thúc, tựa như đang ngầm chứng minh rằng phụ thân quả thực không hề như nàng từng nghĩ —— thân phận của người, e là không hề tầm thường.
Vậy, phụ thân có thật sự làm chuyện ấy không?
Chuyện khiến nàng, một Hoàng hậu, bị người đời mắng là ác hậu, khiến Đông Dương Tạ thị giương cao cờ phản nghịch, trong khẩu hiệu “trừ gian diệt ác”, chữ “gian” và “ác” có một nửa chỉ thẳng vào nàng, một nữ tử họ Sở——
Thấy Sở Chiêu đờ đẫn, Chung phó tướng không đành lòng: “A Chiêu, con đừng lo lắng, tướng quân sẽ không sao đâu. Ta nói cho con một tin tốt.”
Sở Chiêu nhìn ông.
Chung phó tướng mỉm cười dịu dàng, hạ giọng nói: “Tướng quân xử lý xong chuyện biên cương, sẽ từ quan hồi kinh, đoàn tụ với tiểu thư, từ nay về sau không xa cách nữa.”
Phụ thân vốn có dự định ấy sao?
Sở Chiêu thần sắc bi ai, nước mắt tức thì trào ra.
Thế nhưng vì nàng gả cho Tiêu Tuân, mà Tiêu Tuân lại đăng cơ làm hoàng đế, phụ thân vì nàng, vì phu quân nàng, mà không từ quan, tiếp tục ở nơi biên ải, hao hết tâm lực đến tận cùng?
Nếu không có chuyện của nàng và Tiêu Tuân, có lẽ phụ thân đã trở về kinh thành, ẩn cư an nhiên, thậm chí còn có thể sống thêm vài năm. Đại Hạ loạn thế, tranh chấp giữa Tiêu Tuân và Đông Dương Tạ thị, vốn dĩ chẳng liên quan gì đến họ.
“Con không muốn ‘sau này’.” Nàng nắm chặt tay Chung phó tướng, “Con muốn về ngay bây giờ gặp phụ thân, Chung thúc, con còn nhiều chuyện lắm, rất nhiều chuyện quan trọng phải nói với người——”
Bọn họ đang nói chuyện trong đại sảnh, Trương Cốc cùng đám dịch binh đã ra ngoài tránh mặt, Tiêu Tuân và những người khác cũng không bước vào, đứng đợi ngoài sân. Nhưng khách điếm nhỏ hẹp, hai người nói chuyện càng lúc càng lớn, khiến những người trong sân đều không nhịn được ngoái nhìn.
Chung phó tướng thấy ánh mắt mọi người bên ngoài, liền đè chặt tay Sở Chiêu, trầm giọng quát khẽ: “Đừng làm loạn nữa. Tính tình tướng quân thế nào, chẳng lẽ con không rõ? Người đã quyết, không ai có thể cãi lại. Con đừng làm khó ta nữa, ta tuyệt đối sẽ không đưa con trở về.”
Nói xong liền gọi: “A Lạc.”
A Lạc có chút căng thẳng bước tới.
“Chăm sóc tiểu thư cho tốt.” Chung phó tướng nói, “Các con đều đã lớn rồi, nên có dáng vẻ của người trưởng thành.”
Nói đến đây, ông nhìn thẳng vào Sở Chiêu, giọng nói trầm ổn từng chữ một:
“A Chiêu, con phải tin, tất cả đều là vì con mà tướng quân làm vậy.”
Nói xong liền gạt tay nàng ra, để không khiến bản thân mềm lòng thêm nữa, ông xoay người, bước nhanh ra khỏi đại sảnh.
A Lạc lẩm bẩm gì đó, vội nắm lấy tay Sở Chiêu, chỉ cảm thấy tay nàng lạnh như băng.
Chung phó tướng ra ngoài, hành lễ với Tiêu Tuân: “Mạt tướng bái kiến Thế tử.”
Tiêu Tuân khẽ gật đầu.
Chung tướng quân nói: “Đa tạ vương gia và Thế tử đã chiếu cố tiểu thư nhà ta, ta thay tướng quân cảm tạ vương gia.”
Tiêu Tuân mỉm cười đáp lễ: “Tướng quân khách khí rồi, xin yên tâm, ta nhất định sẽ đưa Sở tiểu thư bình an đến chỗ Sở công tử. Thiết Anh.” Hắn quay đầu hỏi: “Sở công tử họ đã đến đâu rồi?”
Thiết Anh đáp: “Còn mười ngày nữa là đến nơi.”
Tiêu Tuân nói với Chung tướng quân: “Ta sẽ đích thân đưa Sở tiểu thư đến chỗ Sở công tử.”
Chung tướng quân lại hành lễ lần nữa: “Đa tạ Thế tử.”
Mọi chuyện xem ra đã không thể xoay chuyển được nữa, Sở Chiêu đứng ở ngưỡng cửa đại sảnh, nhìn Chung tướng quân và Tiêu Tuân đang nói chuyện, một người khom mình thi lễ, một người từ hòa mỉm cười —— hệt như kiếp trước.
Nàng không kiềm được, đôi mắt ửng đỏ.
“A Cửu!” nàng bỗng nhiên gọi lớn.
A Cửu đang vui vẻ đứng một bên xem náo nhiệt thì bị hù giật mình, trong lòng lập tức mắng thầm —— nha đầu này đúng là âm hồn bất tán, lại lôi hắn vào chuyện nữa rồi!
Quả nhiên, theo tiếng gọi của Sở Chiêu, toàn bộ ánh mắt trong sân đều đổ dồn về phía A Cửu. Không biết ai là A Cửu, nhưng Chung tướng quân cũng theo ánh mắt mọi người mà nhanh chóng nhận ra.
Chung tướng quân nhìn chằm chằm thiếu niên kia, vì sao tiểu thư lại gọi tên hắn? Trong lòng vừa nghi hoặc, lại vừa cảnh giác.
Thiếu niên kia… diện mạo nguy hiểm thật đấy.
Cảm ơn bạn VU THI LAN HUONG donate 50K! Cảm ơn bạn LE THUY DUONG donate 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.