Chương 190: Tới cùng muốn bốc hơi nhiều ít nhân?

Bộ truyện: Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tác giả: Nguyên Lai

Lăng Trọng Khanh nhíu mày, nôn nóng hỏi: “Ngươi quỳ xuống làm gì? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Lão gia, xảy ra đại sự rồi!”

Lời nói của Lăng Vân như một nhát búa nện thẳng vào lòng Lăng Trọng Khanh.

Ông ta đưa tay che ngực, cơ hồ không thể chịu nổi thêm bất kỳ đả kích nào nữa, giọng khàn khàn: “Đừng nói bậy! Có thể xảy ra chuyện gì lớn? Chẳng lẽ Huyền Vương đột nhiên quay lại điều tra vụ án muối sao?”

“Lão gia, Nghiêm hộ vệ… hắn mất tích rồi!”

“Không thể nào!” Lăng Trọng Khanh gần như bật dậy khỏi giường, nhưng lập tức vì bệnh tái phát mà ngã trở lại.

“Lão gia!” Hàn di nương vội cùng mấy người con bước lên, giúp ông điều hòa hơi thở, đút thuốc an thần.

Một lúc sau, Lăng Trọng Khanh mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần từ cú sốc.

“Nghiêm hộ vệ sao có thể mất tích?”

Nếu nói Tào hộ vệ mất tích là do tham tiền, có ý đồ một mình chiếm lấy hai trăm năm mươi vạn lượng bạc còn có thể hiểu được, thì Nghiêm hộ vệ lại không hề có dính líu đến tiền bạc, hơn nữa luôn theo sát vụ án Tào hộ vệ, sao lại cũng biến mất?

“Tiểu nhân… tiểu nhân cũng không biết a! Nơi ở của Nghiêm hộ vệ là do lão gia an bài. Trước nay lão gia sai tiểu nhân đi tìm hắn hay thu xếp sinh hoạt đều dễ dàng, luôn thấy được người hoặc ít ra cũng có dấu tích sinh hoạt của hắn.

Hôm qua tiểu nhân còn gặp hắn, hắn nói chiều có việc, tối về trễ, bảo không cần chuẩn bị bữa tối. Nhưng tiểu nhân nghĩ, dù gì cũng là nhân vật quan trọng bên cạnh thái tử, dẫu không ăn tối thì ít nhất cũng cần chút điểm tâm.

Vì vậy tiểu nhân sai người chuẩn bị bánh ngọt hắn thích, chiều đưa tới. Khi đó hắn chưa về, tiểu nhân liền để bánh lên bàn, cẩn thận che đậy lại.

Sợ hắn trở về muộn, phòng lại lạnh, tiểu nhân còn nhóm lửa sưởi, trải đệm sẵn sàng.

Hôm nay, theo phân phó của lão gia, tiểu nhân đi tìm Nghiêm hộ vệ, mới phát hiện hắn tối qua hoàn toàn chưa trở lại. Bánh vẫn nguyên vẹn, lửa đã tắt từ lâu, giường chiếu thậm chí không có một dấu chạm qua.”

Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn

“Vậy… vậy có lẽ hắn có chuyện đột xuất chăng?” Lăng Trọng Khanh vẫn cố bám lấy một tia hy vọng mong manh.

“Không thể nào! Nghiêm hộ vệ từng nói, hôm nay Huyền Vương rời đi, hắn sẽ đích thân giám sát bí mật.”

“Vậy… có thể hắn theo sau đội ngũ Huyền Vương chăng?” Lăng Trọng Khanh tiếp tục đoán.

“Cũng không thể!”

“Vì sao?”

“Kỳ thực ngày hôm đó trước khi đi, Nghiêm hộ vệ còn cẩn thận hỏi tiểu nhân về vụ án muối. Tiểu nhân bẩm báo ngày mai sẽ có một chuyến hàng vận chuyển, do Huyền Vương đã rời đi, lão gia muốn hỏi có cần tiến hành tiêu hủy không.

Nghiêm hộ vệ nói sẽ gặp Huyền Vương trong ngày hôm nay, sau đó chiều sẽ quay về phòng để thảo luận, rồi mới quyết định có nên tiêu hủy lô hàng kia hay không.

Hắn vô cùng xem trọng lần tiêu hủy này, còn hẹn tiểu nhân, không thể nào quên được. Thế nhưng kể từ lúc ra ngoài tối qua, hắn chưa từng quay lại, tiểu nhân chờ đến giờ vẫn không thấy bóng dáng, đành quay về báo cáo.”

“Lão gia, Tào hộ vệ mất tích khi trước, chúng ta còn nghi ngờ là do ôm tiền bỏ trốn. Nhưng nay đến lượt Nghiêm hộ vệ cũng biến mất, chẳng lẽ không phải chứng tỏ cả hai đều gặp nạn rồi sao?”

Lăng Trọng Khanh nghiêng người dựa vào giường, lúc này mới chau mày, gượng dậy, cẩn thận suy nghĩ.

“Cha, người không cảm thấy mấy vụ mất tích này có liên quan đến nhau sao?” Lăng Tích Thái cẩn trọng nhắc nhở.

Thấy Lăng Trọng Khanh vẫn im lặng, Lăng Tích Thái tiếp tục: “Thánh cung thường ngày chẳng có bao nhiêu việc, nhưng một khi đã để tâm, thì…”

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

Scroll to Top