Chu Chiêu nhìn dáng vẻ của Tô Trường Oanh, cơn bực bội vừa nhen nhóm trong lòng lập tức tan thành mây khói.
Liên tiếp hai lần, rõ ràng vừa mới tìm ra chút manh mối, người liên quan lại đột ngột chết.
Tô Trường Oanh thấy sắc mặt Chu Chiêu đã thư thái hơn phần nào, liền không bận tâm đến gương mặt đau rát vì bị véo, khóe môi khẽ cong, cười nhẹ: “Lúc đá cầu, trông muội oai phong lẫm liệt.”
Chu Chiêu sững người, hồi tưởng lại dáng vẻ tung hoành vô địch nơi sân cầu thuở ấy, tinh thần lại bừng bừng trở lại.
Nàng phẩy tay cười lớn: “Chuyện nhỏ thôi!
Hồi đó chúng ta cùng chơi mới thật sự là thú vị!
Mỗi khi ta đá cầu, nhất định đều nhìn thấy huynh ở bên cạnh.”
Dù thế trận hiểm hóc đến đâu, nàng luôn tìm thấy Tô Trường Oanh đúng tại góc độ mà nàng thuận chân nhất.
Thậm chí chẳng cần ngoái đầu nhìn, nàng cũng biết chắc hắn nhất định đang ở đó.
Nhớ lại chuyện cũ năm xưa, Chu Chiêu càng hào hứng, cười lớn: “Haha, thực ra người giỏi nhất không phải ta, mà là A Hoảng!
Mấy quả cầu da kia, chưa từng chịu nổi ba cước của hắn.
Có lần hắn vung chân một cái, trực tiếp sút thủng cả trái cầu!
Người khác muốn ngăn hắn, A Hoảng hễ thấy người là như thỏ hoảng sợ, nháy mắt đã biến mất tăm mất dạng!
Ta nhớ có lần, tứ phía đều bị vây chặt, hắn không có đường lui, đành liều mạng đâm thẳng ra.
Kết quả huynh đoán xem?”
Tô Trường Oanh từng tận mắt chứng kiến sức mạnh tay không nâng đỉnh của Lưu Hoảng, vừa nghĩ tới cảnh đó liền không nhịn được mà co giật khóe môi: “Người bay thẳng ra ngoài?”
Chu Chiêu gật đầu thật mạnh: “Chính thế!
A Hoảng đội đấu lạp xông ra vòng vây, vừa khéo chuyền bóng cho huynh.
Huynh tung chân đá cao, bóng bay thẳng về phía ta.
Khi ấy ta liền tung người, ngả bàn đèn sút thẳng vào khung thành!
Nào ngờ đâu, trùng hợp làm sao, kẻ bị A Hoảng húc bay vừa khéo rơi thẳng vào khung thành, mắc kẹt trong đó, kéo ra cũng không được!”
Tô Trường Oanh tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, nhịn không nổi liền bật cười thành tiếng:
“Chuyện này, đâu thể trách muội!”
Đôi mắt Chu Chiêu tức thì sáng rỡ: “Có đúng không!
Hồi đó huynh cũng nói y như vậy với phụ thân ta, thế nhưng ông ấy chẳng chịu nghe, cứ nhất quyết lôi ta đến tận cửa xin lỗi.
Huynh đoán xem, ông ấy gán cho ta tội danh gì?”
Không đợi Tô Trường Oanh đáp, Chu Chiêu đã tự cười ha hả: “Cậy mạnh hiếp yếu!
Huynh không tận mắt thấy sắc mặt nhà kia đâu!
Đây nào phải là xin lỗi, rõ ràng là trực tiếp đến cửa giẫm mặt người ta!”
Tô Trường Oanh không hình dung được sắc mặt nhà kia, nhưng có thể mường tượng ra vẻ mặt ngửa đầu, hất cằm, vẻ “ta mạnh thì ta sai chắc” đáng đánh đòn của Chu Chiêu lúc ấy.
Chu Chiêu cười cười nói nói, chợt khựng lại, rồi thoáng lúng túng: “Hồi nhỏ chúng ta ngang dọc khắp nơi thế đó, cho nên huynh xem, huynh vừa hồi kinh, chẳng có mấy ai tới thăm.”
Kẻ nên đánh đều đã đánh, kẻ không nên đánh cũng chẳng chừa.
Nhìn khắp Trường An, đâu đâu cũng thấy “Hàn Trạch” nằm đầy đất.
Tô Trường Oanh cười cười, ánh mắt lại rơi lên dải lụa đỏ trên trán Chu Chiêu.
Giờ hắn mới hiểu, vì sao năm ấy mình từng tặng nàng tám chữ lớn: Thiên lý chiếu chiếu, bách vô cấm kỵ.
“Chu Chiêu, chuyện nội gián không cần gấp, chỉ cần bám sát được người, sớm muộn gì cũng lộ sơ hở.
Ta sẽ bảo Từ Nguyên tới đây.”
Chu Chiêu ngẫm nghĩ một chút: “Bảo Từ Nguyên theo dõi Hà Đình sử, còn Thiên Quyền đi giám sát Cảnh Ấp.
Ngày thường ta ở Tả viện, có thể để mắt đến Lý Hữu Đao.
Còn Hàn Trạch trực ban ở Bắc quân, huynh theo dõi hắn sẽ dễ hơn.
Lý Hữu Đao…”
Nghĩ tới khuôn mặt lúc nào cũng say khướt của Lý Hữu Đao, Chu Chiêu không khỏi mím môi.
Lý Hữu Đao chính là sư phụ của nàng khi mới vào Đình Úy Tự.
Tuy lão chưa từng dạy nàng phá án, nhưng việc lão cho nàng cơ hội vào đây, đã đủ để gọi là “thần tiên” một lần.
Nàng không muốn nghi ngờ Lý Hữu Đao, nhưng hôm nay, bốn người tiếp xúc với Đái Trường Minh đều khó tránh khỏi hiềm nghi.
Chu Chiêu thấy ánh mắt Tô Trường Oanh vẫn dán vào mái tóc mình, lúc này mới sực nhớ bản thân còn đang mặc nguyên bộ bạch y khi đá cầu, trán buộc sợi lụa đỏ.
Nàng tháo xuống, vo tròn nhét vào trong ống tay áo.
“E rằng sau này, Đình Úy Tự và Thiếu phủ sẽ chẳng còn dịp nào đấu cầu với nhau nữa.”
Giờ chỉ cần thấy quả cầu, đã không khỏi nghĩ bên trong có giấu xác người.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Ngay cả ngẩng đầu nhìn trăng, cũng ngỡ trăng tròn chứa một khuôn mặt chết chóc.
Tô Trường Oanh nghe ra ý tiếc nuối trong giọng nàng, khóe môi bất giác cong lên.
Hắn suy nghĩ giây lát, rồi nói: “Lỗ hầu từng nói, muốn có dịp ta đưa muội về chơi một chuyến.”
Chu Chiêu ánh mắt khẽ động: “Chọn ngày chi bằng hôm nay.
Khó được hôm nay nghỉ phép, đi một chuyến cũng chẳng sao.
Nói đi nói lại, Lỗ hầu phủ ta cũng quen thuộc vô cùng.”
Hai người vừa nói vừa đi về hướng Đình Úy Tự.
Đợi Chu Chiêu thay thường phục xong, hai người mới sóng vai tới Lỗ hầu phủ.
“Huynh có biết, vì sao năm đó hai nhà lại định thân cho chúng ta không?”
Chu Chiêu vừa nói vừa quay sang nhìn Tô Trường Oanh, chậm rãi đọc:
“Chiêu chiêu nhật nguyệt, huyền vu Trường Oanh.
Nguyên nhật thức vu trực đạo,…”
Không ngoài dự đoán, Tô Trường Oanh chẳng hề có phản ứng gì đặc biệt.
Chu Chiêu cũng không lấy làm thất vọng.
Nàng biết rõ, người đã viết xuống “Cáo Vong Thê Thư” cho nàng, là Tô Trường Oanh sau khi nàng chết đi.
Còn người trước mắt — chỉ là Tô Trường Oanh của hiện tại.
“Thực ra, mẫu thân của hai ta, thuở trước là khuê trung tri kỷ.
Mẫu thân ta tính tình nhu nhược, lại hay do dự không quyết, khi còn chưa xuất giá đã bị lừa không biết bao nhiêu lần.
Bị lừa thì khóc, khóc xong lại quên, hết lần này tới lần khác, chẳng hề có chút trí nhớ.”
“Mẫu thân huynh thì khác, là nữ trung hào kiệt xuất thân từ nhà tướng, ghét nhất là hạng nữ nhân mít ướt như vậy.
Vì thế, bà liền trở thành chỗ dựa vững chắc của mẫu thân ta.”
“Ngay cả cha ta, cũng là mẫu thân huynh thay bà ấy chọn.
Bà nói, gả vào Đình Úy Tự, xem kẻ nào còn dám lừa gạt bà ấy?”
Tô Trường Oanh lắng nghe rất nghiêm túc, mắt không hề chớp, tựa hồ chỉ sợ vừa chớp mắt liền bỏ lỡ mất một câu một chữ nào về mẫu thân mình.
“Ta sinh vào ngày mùng Một Tết.
Hôm đó, hai bà hẹn nhau tới miếu Thành Hoàng dâng hương.
Kết quả, đi được nửa đường thì mẫu thân ta trở dạ… Nói ra thì, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chính là trên đường Trực Đạo.
Huynh còn bế ta sớm hơn cả phụ thân ta nữa đó!”
Nghe tới đây, vành tai Tô Trường Oanh thoáng chốc đỏ bừng.
Chu Chiêu vừa ra đời trông như thế nào?
Có phải trắng trẻo mềm mại, thơm tho đáng yêu không…
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, đã nghe Chu Chiêu cười lớn: “Haha, đừng có tưởng tượng lung tung!
Vì ta sinh non, chưa đủ tháng nên chào đời liền đỏ hỏn như con khỉ.
Có điều, tóc ta khi đó rất dày, nhìn như đang giận dữ xù lông cả đầu.”
“Chúng ta vừa bốn mắt nhìn nhau, liền đồng thanh khóc lớn!
Huynh là bị ta dọa khóc, còn ta là đói mà khóc.”
Toàn thân Tô Trường Oanh cứng đờ, hồ nghi nhìn sang Chu Chiêu.
Nào ngờ nàng lại cười giảo hoạt.
“Tiểu Chu đại nhân sao lại biết gạt người vậy?”
Chu Chiêu chớp chớp mắt: “Ta nào có gạt huynh?”
Thực ra, nàng đúng là đang nói dối.
Khi ấy nàng sắp sinh, mẫu thân vẫn cố chấp muốn đi dâng hương, là bởi vì mẫu thân của Tô Trường Oanh khi đó bệnh cũ tái phát, sức khỏe đã suy kiệt trầm trọng.
Còn Tô Trường Oanh khóc, là bởi vì mẫu thân hắn đã nói:
“Trường Oanh à, giờ nương đã yên tâm rồi.
Dù nương có ra đi, sau này con cũng không phải cô đơn một mình nữa.”
“Chu Chiêu, con bé ấy sẽ mãi mãi ở bên con.
Nên con nhất định phải bảo vệ nó thật tốt.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.