Chung Triệu Khánh mắng Chung Thư Ninh mấy câu.
Cô cố kìm giọng: “Ba, con sắp tới rồi.”
Không khí trong xe quá yên tĩnh, đoạn đối thoại rời rạc giữa cô và cha vang lên rõ mồn một trong tai Hạ Văn Lễ và Trần Tối.
Hai người không nói gì, nhưng Chung Thư Ninh lại thấy cực kỳ ngượng ngùng: “Hạ tiên sinh, tôi thật sự không cần đến bệnh viện đâu.
Tôi có hẹn rồi, nếu có thể thì cho tôi xuống ở phía trước.
Anh yên tâm, chân tôi là bệnh cũ, hoàn toàn không liên quan đến các anh.”
“Cô muốn đi đâu?”
Hạ Văn Lễ nghiêng đầu nhìn cô.
“Tôi đưa cô đến đó.”
“Làm phiền quá…”
“Không phiền đâu, bọn tôi cũng đang đi vào trung tâm thành phố.”
Trần Tối cười nói.
Trời mưa khó gọi xe, Chung Thư Ninh cũng không khách sáo nữa, chỉ nói mình muốn đến khách sạn Hương Tạ.
Dọc đường không ai nói gì thêm.
Đến nơi, Chung Thư Ninh cảm ơn rồi xuống xe.
Gió lạnh lùa theo mưa tạt vào người khiến thần kinh cô tê dại.
Vừa bước vào khách sạn, cô đã hắt xì liên tiếp hai cái.
“Chung tiểu thư!”
Không hiểu vì sao Trần Tối lại đuổi theo.
Chung Thư Ninh lập tức mỉm cười, không biết anh ta có chuyện gì.
Trần Tối đưa cho cô một chiếc áo khoác gió màu đen.
Đây là…
Áo của Hạ Văn Lễ?
“Tiên sinh nhà chúng tôi nói, trời mưa lạnh, mong cô Chung giữ gìn sức khỏe.”
“Cái này không tiện đâu…”
“Cô ngại là vì áo sao?
Nó là áo mới, tiên sinh nhà tôi còn chưa từng mặc qua.”
Trần Tối vừa nói vừa nhét áo vào tay cô rồi bỏ đi ngay.
“Tôi không có ý đó…”
Chung Thư Ninh còn định lên tiếng, nhưng Trần Tối đã chạy xa.
Chân cô vẫn còn đau, không thể đuổi theo.
Ai cũng nói người nhà họ Hạ lạnh lùng khó gần, không ngờ người này lại tử tế như vậy.
Có thể thấy, lời đồn cũng chưa chắc đáng tin.
—
Chung Thư Ninh còn chưa bước vào phòng bao đã nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ và tiếng cụng ly vang dội.
Rõ ràng bữa tiệc đã bắt đầu.
Ngoài người nhà họ Chung, Chu Bách Vũ cũng có mặt.
Nhưng ngay khi cô bước vào, tiếng cười lập tức tắt hẳn.
Cô giống như một kẻ ngoài cuộc, đột ngột chen vào, phá vỡ bầu không khí ấm áp ban đầu.
“Sao giờ con mới tới?”
Cha nuôi Chung Triệu Khánh nhíu mày trách mắng, “Cái công việc gì chứ?
Sớm muộn gì cũng nên bỏ đi!
Chỉ là một giáo viên trung tâm đào tạo, không biết còn tưởng con đang đi ký hợp đồng mấy trăm triệu, bắt mọi người chờ lâu như vậy.”
“Được rồi, ông bớt nói vài câu đi.”
Mẹ nuôi Lưu Huệ An cau mày.
“Ba, chị đâu phải cố tình đến trễ đâu.”
Người vừa nói là Chung Minh Nguyệt – cô con gái ruột mà nhà họ Chung tìm lại được cách đây nửa tháng qua cơ sở dữ liệu DNA.
Khi được tìm thấy, cô đang làm nhân viên bán hàng trong một trung tâm thương mại, không thi đậu đại học, học xong cấp ba đã đi làm kiếm sống.
Chung Minh Nguyệt nhìn Chung Thư Ninh, dịu dàng nói: “Chị, thật xin lỗi nhé, chờ chị lâu quá, chị mãi chưa tới nên tụi em đành ăn trước, chị không để bụng chứ?”
Chung Thư Ninh khẽ lắc đầu.
“Em thật sự rất ngưỡng mộ chị, vừa xinh đẹp lại biết múa.
Không như em, cái gì cũng không giỏi…”
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Giọng Chung Minh Nguyệt đầy vẻ ngưỡng mộ, vì bất kể là ngoại hình, dáng vóc hay khí chất, cô đều không bằng Chung Thư Ninh.
Cha mẹ nuôi nghe xong lại càng thêm thương cô.
Học nghệ thuật vốn dĩ rất tốn kém, hoàn cảnh sống trước kia của Chung Minh Nguyệt đâu có điều kiện học những thứ này.
Con gái ruột từng chịu khổ, giờ trở về, vợ chồng họ đương nhiên muốn bù đắp tất cả những điều tốt nhất cho cô.
Cả nhà họ đoàn tụ, từ tận đáy lòng, Chung Thư Ninh thật sự cảm thấy mừng thay cho họ.
Nhưng đồng thời, cô cũng phải tự mình buông bỏ tất cả những gì trước kia từng được hưởng, từng thuộc về mình…
Chung Thư Ninh không hề oán trách, bởi những điều đó vốn dĩ là của người khác.
Từ khi cô được nhận nuôi lúc bốn tuổi, vì không có quan hệ huyết thống, dù cô có ngoan ngoãn đến đâu, biểu hiện tốt thế nào, cha mẹ nuôi vẫn luôn giữ khoảng cách, không thân thiết.
Ai ngờ năm sau họ lại sinh được một người con trai, sau đó lại xảy ra một chuyện, khiến hoàn cảnh của cô càng thêm khó khăn.
Gia đình họ Chung là những người có địa vị, có thân phận, sợ bị người ta nói ra nói vào nên không dám đưa cô trả lại trại mồ côi.
Dù đối xử lạnh nhạt, nhưng bề ngoài thì vẫn cho cô ăn mặc tử tế.
Họ còn để giữ hình tượng, mỗi năm đều quyên góp một khoản tiền lớn cho trại trẻ mồ côi, nhằm lấy tiếng thơm.
“Chị ơi, ban đầu anh Bách Vũ định đi đón chị tan làm, nhưng em đang đi dạo phố, nên bảo anh ấy tiện đường đón em luôn.
Chị không giận chứ?” – Chung Minh Nguyệt tươi cười nói.
“Không đâu.” – Chung Thư Ninh bình thản trả lời.
“Nhìn sắc mặt chị không tốt, em còn tưởng chị giận rồi cơ.”
Minh Nguyệt ra vẻ vô tội.
“Em chưa từng sống ở Thanh Châu, mọi thứ đều lạ lẫm.
Anh Bách Vũ chỉ là tốt bụng đi cùng em.”
“Anh ấy nói có chuyện gì thì cứ tìm anh, em cũng không quen biết ai nhiều, chỉ thân với anh ấy, cũng sợ anh ấy thấy em phiền.”
“Không phiền đâu.” – Chu Bách Vũ ngồi bên cạnh Minh Nguyệt, ân cần gắp đồ ăn cho cô.
Người không biết, nhìn vào còn tưởng Minh Nguyệt mới là vị hôn thê của Chu Bách Vũ.
Sắc mặt Chung Thư Ninh hơi tái đi, cô cởi áo khoác gió của Hạ Văn Lễ, treo sang một bên — nhưng hành động đó lại thu hút ánh nhìn của Minh Nguyệt.
“Chị, cái áo khoác này… không phải của chị đúng không?”
Nhìn là biết, áo khoác nam.
Ánh mắt Chu Bách Vũ chợt lạnh lẽo, dán chặt vào Chung Thư Ninh.
Mỗi ngày đều đưa đón Minh Nguyệt, người ở bên cạnh cô là anh ta, thế mà lúc này, ánh mắt anh lại như thể… người dây dưa không rõ với người khác giới—lại chính là Chung Thư Ninh!
…
Cùng lúc đó –
Trần Tối vừa đuổi kịp Hạ Văn Lễ, cười nịnh nọt: “Gia, áo khoác đã giao xong rồi.”
“Cô ấy nhận sao?”
“Tôi nhét bằng được, nhét xong tôi chạy luôn.”
Trần Tối cười hớn hở như đang chờ được khen.
“…”
“Chung tiểu thư bây giờ thật đáng thương.
Nhà họ Chung đúng là… biết rõ cô ấy chân bị thương, trời mưa ít nhất cũng phải cho người đến đón.
Còn tên Chu Bách Vũ kia, vị hôn thê không lo, mưa gió lại đi đón người khác, đúng là quá đáng.”
Trần Tối liếc nhìn ông chủ mình, “Khó khăn lắm mới mời được cô Chung lên xe, thế mà lại chẳng nói được mấy câu.
Đáng tiếc thật.”
“Ông già Chung Triệu Khánh cũng quá tàn nhẫn, sống chung bao nhiêu năm, gọi bao nhiêu tiếng ‘ba’, thế mà không có chút tình cảm nào.
Cô ấy đâu có trộm cắp gì, chỉ đang chăm chỉ kiếm tiền sống đàng hoàng…”
Hạ Văn Lễ nâng mắt liếc anh ta: “Tôi đang nghĩ một chuyện.”
“Ngài đang nghĩ cách nhân cơ hội chen ngang, cướp tình à?”
Trần Tối từ khi cầm được bằng lái đã chỉ học cách lái xe an toàn, ai ngờ ông chủ nhà mình lại bắt đi “diễn vụ va chạm” để tiếp cận cô Chung, làm anh ta sợ muốn xỉu!
Vì để lại gần Chung tiểu thư, ông chủ anh thật sự…
Hạ Văn Lễ liếc anh, nhàn nhạt nói: “Tôi đang nghĩ… tại sao cậu không phải là một người câm.”
Trần Tối lập tức câm miệng.
Hạ Văn Lễ đứng bên cửa sổ, thần sắc khó đoán.
Gió mưa ào ạt ngoài kia, trong mắt anh lại như chứa hàng vạn binh mã.
Điếu thuốc trong tay chưa châm lửa, nhưng đã bị anh vò nát đến không còn hình dạng.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.