Kiều An Nhiên nấc lên nghẹn ngào, cố không phát ra âm thanh lớn.
Cô bé trốn sau vách đá, nhìn về những người bên cạnh thác nước.
Trải nghiệm kinh hoàng của đêm nay với một cô bé tám tuổi, từng sống vui vẻ, hạnh phúc, chẳng khác gì một cơn ác mộng đáng sợ và méo mó.
Khi tỉnh dậy, chỉ mong bố mẹ vẫn ở đó, còn những kẻ như quái vật kia đều là ảo ảnh, tất cả sẽ bị cảnh sát bắt đi.
Nhưng cô bé biết rõ tất cả là sự thật.
Bố mẹ cô đã bị đâm nhiều nhát như vậy, họ có qua khỏi không?
Cô bé chỉ muốn quay lại bên bố mẹ, muốn rời khỏi nơi đáng sợ này.
An Nhiên cố kìm nước mắt, nhưng toàn thân vẫn run lẩy bẩy, dù người đàn ông khủng khiếp kia đã rời đi.
Vừa rồi, khi Thượng Nhân vác cô bé vào trong hang, hắn đánh mạnh một cú vào đầu cô khiến Kiều An Nhiên ngất đi vì đau đớn.
Nhưng cô bé chỉ ngất một lúc rồi tỉnh lại.
Trong bóng tối không thấy gì, cô bé sợ hãi bò lùi ra khỏi hang, lấy khăn khỏi miệng.
Xung quanh tối đen như mực, không phân biệt được phương hướng, chỉ nghe thấy tiếng động phía sau vách đá nên cô bé rón rén bước tới.
Tầm nhìn của trẻ con tốt, nên cô nhận ra có một người phụ nữ nữa ở cạnh bờ nước, đang đánh nhau với gã thanh niên xấu xa kia.
Còn người đàn ông đáng sợ, nằm dưới một gốc cây, bên cạnh là một người phụ nữ, nhưng cả hai vẫn còn cử động.
Vì khoảng cách xa và tiếng nước chảy, cô bé không nhìn thấy Lý Khinh Diệu trong dòng nước, cũng không thấy người chị gái treo mình phía sau.
An Nhiên không dám cử động, thậm chí không dám thở mạnh.
Cô bé cố mở to đôi mắt đẫm lệ, tìm kiếm chị gái.
Một đứa trẻ tám tuổi tuy hiểu chưa rõ mọi chuyện, nhưng cô bé vẫn lo sợ rằng chị mình có thể sẽ bị thương, hay tệ hơn, bị đâm nhiều nhát như bố mẹ.
“Chị… Kiều Diệu Nhiên… chị ở đâu…” cô bé thì thầm trong tuyệt vọng, đứng bất động trong góc tối đầy hiểm nguy.
Trán Lý Khinh Diệu nổi đầy gân xanh, năm ngón tay bấu chặt vào thân cây đau đớn như muốn rạn nứt, máu chảy không ngừng.
Nhưng cô nghiến răng, quyết không buông Kiều Diệu Nhiên.
Cô bé cũng cố hết sức để leo lên, nhưng nước chảy quá xiết, không có điểm tựa, cả người chỉ bám vào cánh tay của Lý Khinh Diệu.
Lý Khinh Diệu biết tình hình này không thể kéo dài.
Mi mắt cô đã ướt sũng vì nước, đau rát.
Cô nhắm mắt một lúc rồi mở ra, trong lòng dâng lên một sự căm phẫn, quay sang quát Kiều Diệu Nhiên: “Nắm chặt lấy!”
Cô dồn sức, hét lên một tiếng đau đớn, bắt đầu kéo Kiều Diệu Nhiên từng chút một.
Đau đớn lan khắp khớp vai, khớp cổ tay, khuôn mặt cô ngập trong nước, toàn bộ cơ thể run rẩy.
Kiều Diệu Nhiên cảm nhận mình đang được kéo lên, thấy dáng vẻ kiên cường của người phụ nữ trước mặt, cô bé nước mắt lăn dài.
Đúng lúc này—
Một bàn tay mạnh mẽ từ trên cao nắm chặt lấy cánh tay Lý Khinh Diệu đang bám vào thân cây.
Trước khi cô kịp phản ứng, nghe thấy tiếng quát to, cô đã bị kéo bật lên khỏi mặt nước, cánh tay còn lại của người kia nhanh chóng ôm lấy eo cô.
Lý Khinh Diệu ngẩng lên, nhìn thấy đôi mắt kiên định, cháy bỏng của Trần Phổ.
Cô sững sờ, nước mắt trào ra.
Anh cũng nhìn cô, rồi kéo đầu cô tựa vào ngực mình.
Cô chưa kịp thấy rõ anh đã làm cách nào, nhưng cô bé Kiều Diệu Nhiên, người mà Lý Khinh Diệu bấu chặt nãy giờ, cũng được anh kéo lên khỏi mặt nước và ôm trong tay.
Sau đó anh hét to một tiếng, dồn hết sức, xoay người một cách mạnh mẽ, ôm cả hai người rời khỏi dòng nước xiết và ngã xuống bãi cỏ gần đó.
Lý Khinh Diệu lập tức ngồi dậy, Trần Phổ vừa ngồi lên, cô đã nhào vào lòng anh.
Trần Phổ ôm chặt lấy cô, từ giây phút nhìn thấy cô bên bờ thác, đầu óc anh như trống rỗng.
Bây giờ anh mới lấy lại giọng, hỏi: “Em không sao chứ?”
Năm ngón tay trái của Lý Khinh Diệu rướm máu, bấu chặt vào gáy anh, cô đáp: “Em không sao.”
Hai người nhanh chóng buông nhau ra.
Ở phía sau, Kiều Diệu Nhiên ngồi dậy, hồn phách bay mất, sắc mặt thất thần.
Quần áo của cô bé đã bị Lạc Long xé rách, gần như trần trụi, lại ngâm mình trong nước lạnh quá lâu, cả người run lên cầm cập.
Trần Phổ chỉ nhìn thoáng qua rồi lập tức quay đi, cởi áo khoác đưa cho Lý Khinh Diệu: “Khoác cho cô bé đi.”
Áo của anh vẫn còn khá khô.
Lý Khinh Diệu gật đầu.
Cô cũng ướt sũng, Trần Phổ biết cô chắc chắn cũng rất lạnh, nhưng anh không thể làm gì hơn.
Lý Khinh Diệu quay lại khoác áo cho Kiều Diệu Nhiên, nói ngắn gọn: “Chúng tôi là cảnh sát, mẹ em đã được đưa đi cấp cứu.
Bây giờ em hãy mặc áo vào, trốn vào góc khuất và đừng đi đâu cả, nhanh lên!”
Cô đứng lên, định chạy theo Trần Phổ, Kiều Diệu Nhiên nắm lấy tay cô: “Còn bố em thì sao?”
Lý Khinh Diệu đáp: “Chị không rõ, chỉ thấy mẹ em thôi, mau đi trốn đi.”
Kiều Diệu Nhiên loạng choạng đứng dậy, lảo đảo chạy vào rừng.
Lúc Lý Khinh Diệu khoác áo cho Kiều Diệu Nhiên, Trần Phổ đã rút súng, chạy về phía Tạ Tân Nhụy và Lạc Long, nơi hai người vẫn đang chiến đấu kịch liệt.
“Cảnh sát đây!
Tất cả dừng tay!
Giơ tay lên!
Nếu không tôi sẽ bắn!” anh hét lớn.
Cả hai tên lúc này dường như có sự ăn ý, cùng ngừng lại và quay người định chạy vào rừng.
Trong mắt Trần Phổ thoáng hiện vẻ lạnh lùng, không chút chần chừ, anh giơ súng bắn.
“Pằng!”
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Viên đạn trúng thẳng vào lưng Tạ Tân Nhụy, cô khựng lại, loạng choạng rồi ngã xuống.
Đồng thời, Trần Phổ vẫn không giảm tốc độ, như một cơn lốc đen lao đến, súng nhắm thẳng vào Lạc Long đang toan bỏ chạy: “Đứng lại!
Chạy thêm một bước tôi bắn!”
Lạc Long sửng sốt, cảnh sát này ra tay thật dứt khoát, bắn trúng ngay.
Nhưng hắn đã phạm hai tội lớn, lại thêm vụ án cũ của Lý Cẩn Thành và Lưu Đình Muội, bị bắt chỉ có con đường chết!
Hắn cắn răng, liếc thấy một bóng người nhỏ nhắn xuất hiện bên cạnh.
Hắn gần như cười phá lên – trời chưa tuyệt đường của hắn!
Hắn phản ứng cực nhanh, thân hình bất ngờ hạ thấp, tiến nhanh tới, túm lấy bóng người nhỏ và ép vào lòng, xoay người đối diện Trần Phổ.
Kiều An Nhiên vừa nãy mới trốn, thấy chị mình Kiều Diệu Nhiên được cứu lên, liền không nghĩ ngợi chạy từ sau vách đá ra, định tới chỗ chị.
Ai ngờ lại rơi vào tay Lạc Long.
Lạc Long lấy cô bé làm lá chắn, lập tức đưa cô bé chắn trước thân, còn cả đầu cũng núp sau cô, nhếch mép gằn giọng: “Bắn đi…”
Nhưng câu nói của hắn chưa dứt.
Bởi Trần Phổ đã lao đến ngay trước mặt hắn.
Khi Lạc Long vừa xoay người, hắn thấy bóng đen như mãnh hổ xông lên từ phía trước.
Hắn không kịp phản ứng – vừa khoảnh khắc trước, hắn vẫn thấy Trần Phổ cách mình hơn mười mét.
Vậy mà cảnh sát này quá nhanh, nhanh đến mức ngoài sức tưởng tượng của Lạc Long.
Trần Phổ quả thật rất lo cho đứa bé, không thể nổ súng.
Nhưng trong tích tắc Lạc Long chững lại, cú đấm của anh đã né khỏi đầu cô bé, giáng mạnh vào đầu Lạc Long.
Lực của cú đấm ấy mạnh đến mức nào?
Chỉ với một đòn, gã cao to như Lạc Long kêu lên đau đớn, buông tay, ngã xuống, đầu đau như búa bổ, hoa mắt, nằm bất động.
Trần Phổ lập tức ôm cô bé chạy vài bước rồi đặt xuống: “Chạy đi, chạy đến chỗ chị cháu!”
Lý Khinh Diệu vừa xoay người đã thấy Trần Phổ đã hạ gục xong.
Cô quay lại nhìn, thấy cả Tạ Tân Nhụy và Lạc Long đều nằm bất động.
Còn Trần Phổ đang ôm đứa bé chạy về phía bên kia.
Cô mừng rỡ, rút súng định chạy tới hợp sức với Trần Phổ, nhưng thoáng thấy trong bóng tối, một người không biết từ lúc nào đã từ từ ngẩng đầu lên, tay cầm súng nhắm thẳng vào Trần Phổ.
Trần Phổ vừa đặt cô bé xuống, quay lưng lại phía người kia.
Lý Khinh Diệu mở to mắt, cảm giác lạnh buốt xé lòng: “Nằm xuống!”
Cô hét lên, đồng thời giơ súng.
“Pằng!”
“Pằng!”
Hai tiếng súng đồng thời vang lên.
Cơ thể Trần Phổ lảo đảo, viên đạn trúng vào lưng phải anh.
Anh cố gắng quay lại, nhưng đã quỳ gục xuống.
Viên đạn của Lý Khinh Diệu lại trúng vào vách đá cạnh mép nước, vì ngay lúc cô bóp cò, có người từ phía sau lao tới, nắm lấy chân cô, đẩy cô ngã xuống đất, khiến cô bắn trượt.
Nhìn Trần Phổ thở dốc không đứng lên nổi, Lý Khinh Diệu phẫn nộ tột cùng, cô quay người lại, khẩu súng nhắm vào người đã ngăn mình – Hướng Tư Linh.
Cổ của Hướng Tư Linh đầy những vết bầm tím, cô ngước mắt nhìn, ánh mắt đượm nỗi đau và nước mắt: “Lý Khinh Diệu, hãy để cô ấy đưa Lạc Long đi!
Chỉ có Lạc Long mới biết anh trai cô ở đâu!
Hãy để cô ấy tự tay giết hắn, báo thù cho anh cô!”
Lý Khinh Diệu giật mình, nhưng kiên quyết đáp: “Mơ đi!
Hôm nay không ai được rời khỏi đây!”
Ngay lúc đó, một tia sáng bạc từ trên lao thẳng vào mặt cô.
Lý Khinh Diệu phản ứng cực nhanh, lăn tròn tránh né, nhìn lại, thì ra là Thượng Nhân – kẻ bị bắn trúng, giờ đã hồi lại sức, đứng lên và định tấn công lén.
Thượng Nhân hụt một đòn, nhanh chóng trốn sau cây, cầm liềm thở hổn hển.
Lý Khinh Diệu bắn hai phát súng, nhưng đạn chỉ trúng thân cây.
Cô nhìn về phía Thượng Nhân, lại quay đầu nhìn Trần Phổ, nghiến răng, không dừng lại nữa, cầm súng nhanh chóng chạy về phía anh.
Giữa rừng chỉ còn lại Thượng Nhân và Hướng Tư Linh, cô nằm cách hắn không xa.
Hai người im lặng đối diện.
Thượng Nhân vung liềm lên, lao tới.
Hướng Tư Linh vẫn còn choáng váng vì ngạt thở, người run rẩy, cố gắng tránh né và đâm một nhát vào chân hắn.
Thượng Nhân hét lên, cuối cùng dùng liềm chém mạnh vào cổ cô ta, máu chảy xối xả.
Cuối cùng cô ta hông còn sống nổi nữa, Thượng Nhân cười man rợ.
Không ngờ, Hướng Tư Linh cũng cười, thân hình mềm nhũn, đổ vào lòng hắn.
Hắn định vung thêm một đòn thì nghe cô nói trong tiếng thều thào nhưng dịu dàng: “Cha, con là Tư Linh, con gái của cha.”
Thượng Nhân sững người, khó tin nhìn cô gái đang hấp hối trong lòng, như chợt hiểu ra điều gì, đứng đờ người không động đậy.
Đúng lúc này, Hướng Tư Linh giơ tay, dùng chút sức lực cuối cùng, cầm con dao sắc nhọn rạch mạnh vào cổ hắn.
Thượng Nhân vẫn sững sờ, đưa một tay lên bịt cổ đang tuôn máu, tay còn lại ôm Hướng Tư Linh.
Hai người cùng đổ gục xuống đất, trút hơi thở cuối cùng.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

hấp dẫn từ đầu đến cuôi
Làm sao để lưu trang đọc tiếp ad ơi
Next hoặc chọn mục lục, đọc bình thường mà bạn.