Ánh sáng bao phủ trên Vô Ưu kiếm dần mờ nhạt, phong ấn đã được giải.
Cố Bạch Anh lao vào trong, Điền Phương Phương vội hét lên:
“Sư muội!
Muội không sao chứ?”
Trâm Tinh cúi xuống, nhặt thanh trường kiếm rơi trên mặt đất.
Mộng Doanh ngạc nhiên hỏi:
“Kiếm linh trên thanh kiếm này…”
“Đã biến mất.”
Trâm Tinh khẽ nói.
Vô Ưu kiếm giờ đây đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Người cha khao khát báo thù cho con gái cuối cùng cũng được giải thoát khỏi luyện ngục sau ngần ấy năm.
Nhưng linh hồn bị xóa bỏ như kiếm linh có thể nào được siêu thoát?
Điều này không ai biết chắc.
Có lẽ, nếu có luân hồi, ông sẽ được đoàn tụ với con gái trong một tương lai nào đó.
Cố Bạch Anh nắm chặt lấy cánh tay Trâm Tinh, giọng sắc bén:
“Ngươi đã làm thế nào?”
Trâm Tinh sững sờ.
Ánh mắt sắc như dao của thiếu niên dường như che giấu đi sự quan tâm đằng sau, khiến người ta chỉ cảm thấy áp lực.
Hắn truy hỏi:
“Kiếm linh của Vô Ưu kiếm vô cùng tà ác, ngay cả Mộng Doanh cũng không thể chế ngự.
Làm sao ngươi làm được?”
Môn Đông cũng gật đầu tán đồng:
“Đúng vậy, Dương Trâm Tinh, từ khi nào ngươi trở nên lợi hại như thế?
Có phải ngươi lén chúng ta tu luyện thêm không?”
Mọi người cùng nhìn về phía nàng với ánh mắt tò mò, khiến Trâm Tinh hơi co ngón tay lại.
Một lát sau, nàng thở dài, nói:
“Các huynh không nhận ra sao?
Trên tay ta đã thiếu đi một thứ.”
Nàng mở bàn tay ra, để mọi người nhìn.
Thấy họ vẫn ngơ ngác, nàng chậm rãi nói:
“Chiếc nhẫn của Xà Vu – món đồ có thể nhìn thấu ký ức và nội tâm của người khác – đã không còn.
Khi nãy, trong lúc cấp bách, ta giằng lấy kiếm từ tay Mộng sư tỷ, chiếc nhẫn ấy tự bò vào thân kiếm.
Sau đó, ta nhìn thấy ký ức của thanh Vô Ưu kiếm…”
Nàng ngừng một chút rồi nói tiếp:
“Kiếm linh của thanh kiếm là linh hồn của Sài Tang, do ông ấy tự hiến tế mà thành.”
Trâm Tinh kể lại toàn bộ những gì mình đã thấy trong ký ức của kiếm linh.
Cuối cùng, nàng nửa thật nửa giả nói:
“Sau khi ta nhìn thấy ký ức, thanh Vô Ưu kiếm đã tỉnh táo trong giây lát.
Sài Tang áp chế tà lực trong kiếm và cầu xin ta xóa bỏ kiếm linh, để ông được giải thoát.
Thế nên, ta dùng nguyên lực để xóa bỏ kiếm linh.”
Môn Đông, vốn còn trẻ con, lập tức kích động, vừa khóc vừa giận dữ nói:
“Đám người tướng quân phủ đúng là quá đáng!
Giết người đền mạng, nợ máu trả bằng máu.
Họ đã làm sai còn hung hăng đến thế!
Nếu không phải đến bước đường cùng, ông ấy sao phải tự hiến linh hồn?
Sài Tang thật quá đáng thương!
Nhưng chỉ chết thôi thì thật quá dễ dàng cho bọn họ!”
Mục Tằng Tiêu thì lại chú ý vào điểm khác:
“Nhưng, thế gian thật sự có đồ phổ có thể tạo ra kiếm linh sao?
Nếu để thứ này lọt vào tay tu sĩ trong giới tu tiên, mọi người đều bắt chước Sài Tang, thì chẳng phải thiên hạ sẽ đại loạn?”
Mộng Doanh cau mày, trầm ngâm:
“Trước đây chưa từng nghe có cách rèn kiếm nào như vậy.
Ta nghi ngờ đồ phổ kia đến từ ma giới.
Chúng ta cần báo việc này với chưởng môn để ngăn hậu họa.”
Mọi người đồng loạt gật đầu, đồng tình với nàng.
Cố Bạch Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn Trâm Tinh, ánh mắt như nhìn thấu lời nói dối của nàng.
Trâm Tinh hơi bối rối, nhưng cố giữ vẻ bình tĩnh đối diện.
Hiện tại, thân phận của nàng mơ hồ, lại đang sở hữu Tiêu Nguyên Châu, không phải lúc thích hợp để nói ra sự thật.
Một lúc sau, Cố Bạch Anh thu ánh mắt lại, lạnh nhạt nói:
“Thôi, lần sau cẩn thận hơn.”
Môn Đông hậm hực nói:
“Đúng đấy!
Ngươi lao thẳng vào mà không nói lời nào, làm ta tưởng ngươi tiêu đời rồi, sợ muốn chết!
Dù có muốn làm anh hùng cũng không được bất cẩn thế chứ.
Nếu ngươi xảy ra chuyện, bọn ta biết ăn nói thế nào với Lục sư thúc?”
Trâm Tinh không biết nói gì.
Nàng không thể thú nhận rằng chính Tiêu Nguyên Châu đã bất ngờ hấp thụ tà lực trong kiếm, khiến mọi việc diễn ra như vậy.
“Các vị, cho ta nói một câu.”
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Điền Phương Phương vung chiếc rìu, cười lớn:
“Kiếm linh đã biến mất, nhưng thanh kiếm này vẫn là linh khí cực phẩm.
Hay chúng ta bán nó cho Họa Kim Lâu, rồi chia linh thạch?”
Trâm Tinh lắc đầu:
“Ta thấy… không nên.”
Điền Phương Phương bặm môi, quả quyết nói:
“Vậy thì muội nhận bảy phần, chúng ta chia phần còn lại, được chưa?”
Cố Bạch Anh cắt ngang:
“Không cần bàn nữa.
Kiếm linh là do Dương Trâm Tinh trừ khử, thanh kiếm này là cơ duyên của nàng.
Vô Ưu kiếm thuộc về nàng.”
“Nhưng mà, sư thúc, sư muội dùng côn mà!”
Điền Phương Phương không cam tâm, lẩm bẩm.
Cố Bạch Anh nhìn hắn, giọng lạnh lùng:
“Không phù hợp thì rèn lại.
Nấu chảy ra rồi rèn thành côn là được.”
Giọng điệu của hắn dứt khoát, như không cho phép bất kỳ sự tranh cãi nào.
Mộng Doanh trầm ngâm một lát, rồi gật đầu đồng ý:
“Vô Ưu kiếm đã chủ động yêu cầu sư muội xóa bỏ kiếm linh, có thể thấy thanh kiếm đã thừa nhận sư muội, đây là cơ duyên của sư muội.
Hơn nữa, cây Niêm Hoa Côn của sư muội đã không thể sử dụng, trong kho linh khí của tông môn cũng không tìm được món nào phù hợp.
Nếu nấu chảy Vô Ưu kiếm để rèn thành côn, có lẽ sẽ hợp ý sư muội hơn.
Sư đệ, ý đệ thế nào?”
Nàng hỏi Mục Tằng Tiêu.
Mục Tằng Tiêu lắc đầu:
“Không có ý kiến.”
“Ta cũng không.”
Môn Đông nhanh chóng lên tiếng.
“Ta có.”
Điền Phương Phương nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Nhưng chẳng ích gì.”
Mọi việc cứ thế được quyết định.
Trâm Tinh suy nghĩ một lát, rồi cũng không từ chối.
Quả thật, cây Niêm Hoa Côn của nàng hiện tại đã vá víu tạm bợ, nhìn rất khó coi.
Trong cả trấn Bình Dương, muốn tìm một cây côn phù hợp cũng chẳng dễ dàng.
Nếu đã như vậy, dùng thanh kiếm này để rèn lại cũng không phải ý tồi.
Vừa mới cất Vô Ưu kiếm vào túi Càn Khôn, chưa kịp nói gì, nàng chợt cảm thấy lòng bàn tay đau nhói.
Dấu ấn đỏ trên lòng bàn tay nàng, vốn dĩ gần đây không có dấu hiệu nào khác thường, giờ đây bỗng nhiên chuyển động, như thể có thứ gì đó sắp phá đất mà ra.
Trâm Tinh không kiềm được khẽ rít lên:
“Á!”
Cố Bạch Anh lập tức khựng lại, quay đầu nhìn nàng, hỏi:
“Sao vậy?”
Khuôn mặt Trâm Tinh tái nhợt vì đau đớn, chưa kịp trả lời thì bỗng nghe thấy một tiếng “ầm” vang lên chấn động.
Núi kiếm chất đầy linh khí trước mặt họ đột ngột bị thứ gì đó từ bên trong xé toạc, cả khu mộ kiếm bắt đầu sụp đổ từ trong ra ngoài.
“Cẩn thận!”
Cố Bạch Anh vừa hét lên, vừa nắm chặt lấy Trâm Tinh bằng một tay, tay kia kéo theo Môn Đông lui lại phía sau.
Âm thanh “rào rào” không ngừng vang vọng, vang lên giữa đống kiếm tàn và tro bụi.
Mặt ngoài mộ kiếm được bao phủ bởi những linh khí đã bị tu sĩ vứt bỏ, nhưng bên dưới lại chất chồng đầy những bộ xương trắng.
Rất có thể, đây đều là hài cốt của những tu sĩ từng chết dưới tay Vô Ưu kiếm.
Giờ đây, như một bức tường thành sụp đổ, tất cả đều ầm ầm rơi xuống.
“Có thứ gì đó ở đây!”
Môn Đông đột nhiên chỉ về phía đáy đống hài cốt.
Chưa dứt lời, mặt đất dưới chân hắn bất ngờ nứt ra một đường lớn.
Trâm Tinh lập tức biến sắc, giữ chặt tay hắn:
“Cẩn thận!”
Môn Đông vừa đứng vững, thì chính nàng lại cảm thấy mặt đất dưới chân mình trơn tuột.
Theo bản năng, nàng vươn tay bám lấy người gần nhất, không kịp nhìn xem là ai.
Cả cơ thể đột nhiên bị hút xuống dưới, gió rít qua tai, trước mắt chỉ còn lại một màn đen đặc quánh.
Sau một lúc, sự sụp đổ của mộ kiếm ngừng lại.
Đống xương trắng đang chuyển động cũng dần yên ổn, không tiếp tục trôi xuống nữa.
Nhưng, ở chỗ đó đã thiếu đi một người.
Điền Phương Phương kêu lên hoảng hốt:
“Trâm Tinh sư muội không thấy đâu nữa!
Muội ấy rơi xuống chỗ kia rồi!”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.