Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn Từ Tĩnh, hôm nay chẳng biết đã bao nhiêu lần bị nữ nhân này làm kinh ngạc.
Chỉ có Tiêu Dật thần sắc không đổi, đột nhiên sải bước đến bên thi thể của Bành Thập, trầm giọng nói:
“Đúng vậy, vụ án này không thể nào do một mình ngươi thực hiện.”
“Bành Thập thân hình cao lớn, hơn cả đa số nam nhân thông thường.
Khoảng cách từ Bành gia đến nơi phát hiện thi thể lại không hề gần.
Chỉ dựa vào một nữ nhân như ngươi, không thể nào tự mình di chuyển thi thể từ Bành gia tới đó, rồi còn tạo hiện trường giả như bị đâm chết.”
“Huống hồ, theo như lời khai của ngươi, ngươi đã sớm chuẩn bị thạch tín, chứng tỏ đây là vụ giết người có kế hoạch chứ không phải hành động bộc phát.”
Sắc mặt của Tào thị trắng bệch, đồng tử rung rinh, đột nhiên phát cuồng hét lên:
“Không đúng!
Người là ta giết!
Là một mình ta giết hắn!
Chính ta đã mang hắn đến sân nhà của Từ nương tử, định giá họa cho nàng ấy…”
“Vậy ngươi nói thử xem.”
Tiêu Dật ngước mắt, ánh nhìn sâu thẳm khiến người ta phải run sợ, nhưng lời nói lại mang sức mạnh bức ép lòng người:
“Ngươi đã làm thế nào để vận chuyển thi thể đến nhà của Từ nương tử?”
“Ta… ta…”
Ánh mắt của Tào thị dao động, môi run rẩy, một lúc lâu mới lắp bắp nói:
“Ta dùng xe đẩy…”
“Ồ?
Vậy làm sao ngươi có thể lén lút tìm được một chiếc xe đẩy trong phủ mà không bị ai phát hiện, rồi đẩy từ Bành gia đến nhà Từ nương tử?”
“Nếu ngươi thật sự làm được điều đó, vậy ta hỏi tiếp: Làm thế nào một mình ngươi có thể nâng thi thể một nam nhân cao lớn như vậy lên xe đẩy?
Đến nhà Từ nương tử rồi, ngươi làm cách nào dùng dao đâm thẳng vào tim hắn?”
“Vết thương ở tim người chết rất sâu, con dao rõ ràng đã xuyên qua xương sườn để đâm vào.
Một nữ nhân bình thường sao có đủ sức để làm vậy?”
Tiêu Dật mặt không đổi sắc, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Tào thị, liên tiếp đưa ra những câu hỏi khiến người nghe nghẹt thở.
Từ Tĩnh không khỏi ngạc nhiên nhìn hắn.
Nam nhân này rõ ràng chưa từng cẩn thận xem xét vết thương trên ngực Bành Thập, vậy mà lại có thể nhận ra vết thương rất sâu, thậm chí còn xuyên qua xương.
Nàng cứ nghĩ hắn chỉ tập trung dò xét lai lịch của nàng, hoàn toàn không bận tâm đến vụ án.
Hóa ra nàng đã đánh giá thấp hắn.
Chứng kiến sắc mặt Tào thị càng lúc càng trắng, môi run rẩy không ngừng, ánh mắt Tiêu Dật chợt tối lại, giáng đòn chí mạng:
“Nếu ngươi vẫn khăng khăng rằng mọi chuyện đều do một mình ngươi thực hiện, chứng tỏ ngươi có đủ sức dùng dao đâm xuyên xương.”
“Người đâu, mang một con dao đến.
Tại đây kiểm chứng xem Tào phu nhân có thực sự đủ sức mạnh làm việc đó không.”
Tào thị lập tức khuỵu chân xuống, ngã gục trên đất.
Nàng đường đường là chủ mẫu Bành gia, bình thường nào có làm việc nặng nhọc, ngay cả vật nặng cũng hiếm khi tự mình đụng đến.
Một người như nàng, làm sao có sức mạnh dùng dao xuyên qua xương người khác!
Từ Tĩnh nhìn Tào thị bằng ánh mắt lạnh lẽo, khẽ thở dài một hơi, thản nhiên nói:
“Tào phu nhân, ngươi cảm thấy như vậy đáng giá sao?
Ngươi đã đến nước này, kẻ mà ngươi cam tâm tình nguyện bảo vệ đến mức không tiếc mạng sống, vậy mà đến giờ vẫn chẳng có bất kỳ phản ứng nào.”
Tào thị ngẩn người, ánh mắt như vỡ vụn, vô thức lắc đầu, lẩm bẩm:
“Không… không…”
Từ Tĩnh lại như không nhìn thấy sự phản kháng của nàng, bất ngờ ngẩng lên, ánh mắt như băng đao đâm thẳng vào người quản gia họ Mộc đang đứng giữa đám người Bành gia, môi nở một nụ cười lạnh:
“Ngươi nói có đúng không, Mộc tổng quản…”
Chưa kịp để mọi người tiêu hóa tin tức chấn động này, Tào thị đã bỗng nhiên gào thét điên cuồng, lao thẳng về phía Từ Tĩnh:
“Không!!!
Ngươi câm miệng cho ta!”
Từ Tĩnh giật mình, theo phản xạ định tránh, nhưng chưa kịp làm gì, một bóng đen cao lớn bỗng xuất hiện như tia chớp trước mặt nàng, vung tay một cái, trực tiếp hất văng Tào thị sang một bên.
Tào thị ngã sóng soài trên đất, lập tức bị một đám nha sai nhanh chóng khống chế.
Từ Tĩnh chớp mắt, rồi lại chớp mắt, cuối cùng mới nhận ra người vừa ra tay là Tiêu Dật.
Nàng hơi hé môi, nói khẽ:
“A, đa tạ.”
Tiêu Dật không thèm nhìn nàng, chỉ nhíu mày, vẻ mặt như ghét bỏ, hờ hững nói:
“Ta chẳng qua đứng gần, không tiện khoanh tay đứng nhìn.”
“Ồ.”
Nghe câu trả lời chẳng mấy thân thiện ấy, Từ Tĩnh cũng chẳng bận tâm, chỉ gật đầu:
“Thật ra ngươi không ra tay cũng được, ta hoàn toàn có thể tự tránh được.”
Đám người xung quanh: “…”
Đây là đôi nam nữ lạnh lùng đến từ đâu thế này?
Thường thì sau cảnh “anh hùng cứu mỹ nhân”, không phải sẽ có những tình tiết khiến người ta đỏ mặt tía tai hay sao?
Làm gì có ai bàn luận nghiêm túc về chuyện “có cần cứu hay không” như thế này!
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Từ Tĩnh dường như chẳng để ý đến ánh mắt kỳ quái của những người xung quanh, hoặc nàng hoàn toàn không quan tâm.
Sau khi nguy hiểm được hóa giải, nàng tiếp tục nhìn về phía Mộc tổng quản với ánh mắt sắc lạnh hơn trước, lạnh lùng nói:
“Mộc tổng quản, Tào phu nhân đã vì ngươi mà làm đến mức này, ngươi còn không đứng ra nói một câu sao?”
Lời này chẳng khác gì công khai tuyên bố Mộc tổng quản chính là đồng phạm trong vụ án này!
Ánh mắt mọi người lập tức bị kéo về phía Mộc tổng quản, người từ đầu đến giờ vẫn im lặng.
Họ không muốn tin, nhưng nhìn thái độ của Tào thị, rõ ràng cho thấy nam nhân này thực sự có liên quan mật thiết đến vụ án!
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Mộc tổng quản im lặng hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói:
“Ngươi có bằng chứng gì chứng minh ta là đồng phạm?”
Mọi người đều ngẩn người.
Đúng vậy, dù hiện tại Mộc tổng quản có vẻ liên quan đến vụ án, nhưng tất cả chỉ là suy đoán, hoàn toàn không có chứng cứ!
Hơn nữa, thái độ của Tào thị rõ ràng là muốn bảo vệ người này đến chết.
Nếu Tào thị khăng khăng rằng Mộc tổng quản không liên quan đến vụ án, thì cũng chẳng ai làm gì được hắn.
Từ Tĩnh lại khẽ cười, giọng lạnh nhạt:
“Ta quả thực có chút bội phục ngươi.
Đến lúc này mà vẫn giữ được vẻ bình tĩnh như vậy, phải chăng ngươi nghĩ rằng kế hoạch của mình hoàn hảo, không ai có thể định tội được ngươi?”
“Ta không biết ngươi làm thế nào để khiến một nữ nhân như Tào phu nhân bị ngươi thao túng đến mức nguyện ý sống chết vì ngươi, nhưng hôm nay ta sẽ cho ngươi hiểu một điều—lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt!”
Dứt lời, nàng bỗng nhấc chân bước đến đứng giữa thi thể của Bành Thập và Tào thị.
Vừa đi, nàng vừa cất giọng trầm ổn:
“Để ta giúp ngươi nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua.”
“Ngươi và Tào thị từ lâu đã mưu đồ sát hại Bành Thập.
Vì vậy, các ngươi chuẩn bị sẵn một lượng thạch tín đủ để lấy mạng người.
Tuy nhiên, giết người dễ, trốn thoát khỏi lưới pháp luật mới khó.
Do đó, các ngươi luôn chờ đợi cơ hội tốt nhất để ra tay.
Cuối cùng, cơ hội đó đã đến.”
“Hôm qua, Bành Thập sai người đến nhà ta đưa sính lễ, muốn ép ta làm thiếp.
Ta không hề nể mặt hắn, thẳng tay ném sính lễ ra ngoài.
Khi nghe chuyện, Bành Thập nổi trận lôi đình.”
“Đúng lúc đó, Tiêu đại nhân đến An Bình huyện điều tra vụ của Tôn huyện lệnh.
Ngươi biết rõ Tôn huyện lệnh đang như đi trên băng mỏng.
Nếu Bành Thập chết, Tôn huyện lệnh sẽ chỉ muốn sớm kết án qua loa để tránh rước thêm phiền phức.”
“Ngươi và Tào phu nhân lập tức nhận ra đây là cơ hội tuyệt hảo để đổ vấy tội danh lên đầu ta.
Tào phu nhân liền khéo léo trấn an Bành Thập, giả vờ muốn an ủi hắn, đồng thời sai người chuẩn bị một bữa tiệc rượu.”
“Trong lúc cùng Bành Thập dùng bữa, Tào phu nhân đã âm thầm bỏ thạch tín vào thức ăn của hắn.
Bành Thập không hay biết, vừa ăn đồ có độc vừa tiếp tục ăn những món khác.
Nhưng chỉ một lát sau, hắn bắt đầu cảm thấy chóng mặt, đau đầu, co giật cơ bắp, buồn nôn, và bụng quặn thắt.”
“Đó chính là các triệu chứng điển hình của trúng độc thạch tín.”
Giọng nói của Từ Tĩnh bình thản, lạnh lẽo nhưng lại có sức hút kỳ lạ, khiến người nghe như đang tận mắt chứng kiến những gì đã xảy ra.
Không ít người vô thức ôm lấy bụng mình, cảm thấy có chút đau nhói.
Từ Tĩnh tiếp tục:
“Thạch tín tuy là kịch độc nhưng không phải loại độc phát tác ngay lập tức.
Người bị trúng độc sẽ không chết ngay mà rơi vào trạng thái đau đớn tột độ.
Trong cơn đau khổ cùng cực, người ta thường theo bản năng muốn cầu cứu, Bành Thập cũng không ngoại lệ.
Nhưng, thử hỏi, làm sao các ngươi có thể để hắn gọi người tới?”
“Thế nhưng, Tào phu nhân sức lực yếu ớt, không thể nào khống chế được một nam nhân cao lớn và khỏe mạnh như Bành Thập.
Vào thời điểm nguy cấp ấy, Mộc tổng quản ngươi—kẻ vẫn ẩn nấp trong bóng tối—đã xuất hiện.”
“Ngươi nhanh chóng chế ngự Bành Thập và dùng một vật gì đó trói chặt cổ tay hắn.”
Vừa nói, Từ Tĩnh vừa đưa mắt ra hiệu cho người trợ thủ tạm thời của mình.
Vị trợ thủ nhanh chóng hiểu ý, bước tới, lật ngửa hai tay của Bành Thập lên, chỉ cho mọi người thấy những vết hằn sâu trên cổ tay hắn.
Ánh mắt của mọi người lập tức mở to hơn nữa.
Khuôn mặt vốn lạnh lùng như tảng đá của Mộc tổng quản cuối cùng cũng có chút thay đổi.
Sắc mặt hắn dần trở nên trắng bệch, đôi mắt nhìn Từ Tĩnh tràn ngập sát khí, như muốn giết người ngay tại chỗ.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Hay