Chương 217: Nhặt Được Một Thỏi Kim Nguyên Bảo

Bộ truyện: Mẫu thân ta là thần thám

Tác giả: Tề Vũ Ngư Nhi Xuất

Thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Vân Sương và Giang Tiếu, Trần phu tử liền vội vã trấn an: “Uy Đình, Vân nương tử, hai người cứ yên tâm. Lão phu xin cam đoan, từ nay về sau, tuyệt đối sẽ không còn chuyện Lâm tiểu lang quân bắt nạt hai đứa nhỏ xảy ra nữa.”

Thực tế, thân phận của hai đứa trẻ giờ đây đã không còn là bí mật, phần lớn học trò trong tư thục đều đã bị cha mẹ dặn dò kỹ lưỡng, không được tùy tiện chọc vào hai đứa bé này.

Trần phu tử vừa nói, vừa quay sang nhìn Giang Tiếu cảm thán: “Lão phu thật không ngờ, hai đứa nhỏ ấy lại là cốt nhục ruột thịt của ngươi.

Vậy thì, lão phu không thể không dốc toàn lực dạy dỗ hai đứa. Nếu không, để ngoại tổ phụ của ngươi biết lão phu chểnh mảng với con cháu nhà ông ấy, e rằng sẽ đích thân đến Hạ châu tìm lão phu tính sổ mất.”

Năm xưa, Do lão gia từng là Tế tửu Quốc tử giám – quan đứng đầu học phủ Đại Tề.

Trần phu tử lúc ấy chính là một vị bác sĩ – giảng viên dưới quyền ông ta, hai người có giao tình sâu đậm, cũng nhờ vậy mà Giang Tiếu mới có quan hệ thân thiết với Trần phu tử như hiện tại.

Lúc này, sắc mặt của Vân Sương và Giang Tiếu mới dịu đi đôi chút.

Khóe môi Giang Tiếu khẽ nhếch, giọng bình thản: “Vậy thì phiền phu tử rồi.”

“Phiền gì chứ, lão phu đây còn tưởng đời này không có cơ hội dạy dỗ hậu bối của ngươi nữa cơ đấy.”

Trần phu tử bật cười, vuốt râu lắc đầu: “Ngươi trước kia không có cơ hội bên cạnh bọn nhỏ, may mà giờ vẫn chưa muộn. Hai đứa bé ấy rất thông minh lanh lợi, nếu được dạy dỗ tử tế, sau này ắt sẽ nên việc lớn.

Phụ thân, mẫu thân ngươi nếu biết dưới suối vàng, nhất định sẽ vui mừng khôn xiết.”

Giang Tiếu chỉ nhàn nhạt mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ có ánh mắt, khẽ mềm đi một phần.

Rời khỏi tư thục, hai người liền chia tay, ai nấy tiếp tục công việc riêng.

Thập Ngũ vẫn theo sát Vân Sương, không nén được cảm thán: “Giờ đúng là khác xưa rồi. Trần phu tử mà lại đích thân dạy dỗ tiểu thư và tiểu lang quân! Trời ơi, đó là Trần phu tử đấy!”

Tuy tiểu thư và tiểu lang quân theo học tư thục của Trần phu tử, nhưng trong số đông đảo học trò ấy, ông đâu thể tự tay dạy từng người một.

Nhất là với những đứa bé mới vào giai đoạn khai tâm như hai đứa, càng không phải đối tượng mà ông sẽ trực tiếp chỉ bảo.

Nói đến đây, Thập Ngũ không khỏi nghèn nghẹn nơi cổ họng: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đây vốn là điều tiểu thư và tiểu lang quân đáng được hưởng. Trước kia bọn nhỏ chịu nhiều thiệt thòi, nhưng sau này nhất định sẽ càng lúc càng tốt, sẽ có càng nhiều người yêu thương bọn nhỏ hơn.”

Vân Sương nghe vậy, nhìn Thập Ngũ với vẻ hiếm thấy, trong lòng cũng khẽ thở dài.

Không nói chuyện khác, chỉ riêng chuyện có thêm nhiều người quan tâm đến hai đứa nhỏ, nàng cũng đã thấy quyết định để bọn trẻ nhận lại phụ thân là hoàn toàn đúng đắn.

Sau đó, Vân Sương đi thẳng đến Hồng Phúc Lâu – nơi đã hẹn gặp Hạ Văn Quân từ hôm qua.

Tào chưởng quầy vừa thấy nàng đến đã lập tức ra đón, niềm nở mời nàng vào phòng riêng: “Vân nương tử, mời ngồi, mời ngồi. Đông gia của chúng ta sẽ đến ngay!”

Vừa dẫn nàng vào, vừa không nhịn được liếc nhìn trộm nàng mấy lần.

Tới giờ ông vẫn thấy khó tin – nữ tử trước mặt đây chính là vị phu nhân tương lai của tổng binh? Mà hai đứa trẻ kia, thật sự là con ruột của Giang tổng binh!

Tin chấn động này đủ để khiến cả huyện Sơn Dương xôn xao bàn tán suốt mấy ngày!

Vân Sương hiểu, thời gian tới bản thân chắc chắn sẽ trở thành đề tài nóng, nên lúc tới đây, nàng hiếm hoi chọn đi bằng xe ngựa.

Hiện tại, chỉ có những người thân quen này là còn có thể dùng ánh mắt thiện ý để nhìn nàng.

Nàng không nghi ngờ gì việc bên ngoài sẽ có không ít người nghi ngờ, thậm chí ác ý suy đoán về mình.

Nói có chỗ bất tiện từ sau khi ở bên Giang Tiếu, chính là chuyện ra ngoài không còn được tự do như trước nữa.

Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...

Nàng mới chờ trong phòng chưa được bao lâu, Hạ Văn Quân đã đến. Vừa bước vào phòng, nàng ta liền dùng ánh mắt hàm chứa nhiều ẩn ý nhìn nàng, miệng không ngớt tặc lưỡi: “Không nhìn ra đấy, vị tỷ muội mới quen này của ta lại là người thâm tàng bất lộ.”

Thấy nàng ta tiếp nhận chuyện của mình khá tốt, Vân Sương không khỏi bật cười, nói: “Nói năng cho đứng đắn chút, chẳng phải chúng ta còn phải bàn chuyện làm ăn sau này sao?”

“Ta không tức giận vì muội giấu ta chuyện này là đã tốt lắm rồi. Hôm qua ta còn lo muội có bị thiệt thòi trong Lâm phủ không cơ đấy.”

Hạ Văn Quân giả bộ trợn trắng mắt, song nàng ta làm ra vẻ được một chốc đã không nhịn được, hào hứng ghé sát lại, nói: “Nhưng nếu sau này muội thực sự trở thành tổng binh phu nhân, chúng ta muốn làm ăn ở Hạ Châu chẳng phải cứ thế mà ngang dọc sao?! Ta chẳng phải nhặt được một khối kim nguyên bảo ư?!”

Vân Sương: “…”

Quả không hổ là nàng!

Vân Sương trừng nàng ta một cái, bật cười: “Ta là ta, hắn là hắn, ta chưa từng nghĩ đến việc để hắn nhúng tay vào chuyện làm ăn của ta.

Chỉ là có một việc, ta phải nói trước, hiện giờ tình cảnh của ta, sau này e là không tiện thường xuyên ra mặt xử lý chuyện làm ăn của chúng ta…”

“Hiểu rồi, hiểu rồi!”

Hạ Văn Quân dáng vẻ đầy khí thế, mỉm cười nói: “Vốn chuyện làm ăn thực tế, cũng là ta có nhiều kinh nghiệm hơn. Bên muội chỉ cần góp người, góp sức, góp ý tưởng là đủ rồi! Ta đảm bảo sau này có thể mở rộng việc làm ăn của chúng ta ra khắp Đại Tề! Thực ra mấy hôm nay ta đã bắt đầu triệu hồi người cũ của ta tới rồi.”

Từ sau khi thông suốt, nàng ta càng thêm nôn nóng.

Nàng ta quả thật có thiên phú trong việc kinh thương, trước đây bị gò bó trong Hạ gia, kỳ thực là bị kìm hãm sự phát triển.

Vân Sương cũng bị nàng ta truyền cảm hứng, hai người bèn cùng nhau dành nguyên buổi chiều để sơ bộ định ra kế hoạch sắp tới.

Các nàng vẫn sẽ kinh doanh tửu lâu, chỉ là thương trường tửu lâu cạnh tranh rất lớn, muốn làm nên danh tiếng, thậm chí chiếm lĩnh thị trường, không phải chuyện dễ dàng, nhất định phải tìm ra được điểm đặc sắc riêng, không dễ bị thay thế.

Như Hồng Phúc Lâu, sở dĩ ban đầu nổi bật, chính là bởi đó là nơi duy nhất ở huyện Sơn Dương có thể ăn được hải sản tươi sống.

Còn Khách Duyệt Lai, tuy kém Hồng Phúc Lâu đôi chút, nhưng lại hoàn toàn nhắm vào nhóm văn nhân nhã sĩ, từ cách bài trí tửu lâu đến thực đơn món ăn đều được thiết kế đúng theo khẩu vị của họ.

Lúc đầu Hạ Văn Quân định phục chế Hồng Phúc Lâu, nhưng lập tức bị Vân Sương bác bỏ: “Ta nhớ tửu lâu của Hạ gia các nàng vốn lấy nguồn cung thực phẩm làm điểm mạnh phải không? Nếu nàng phục chế y như Hạ gia, sớm muộn gì cũng phải trực diện đối đầu với họ. Đến lúc đó chưa nói đến chuyện có thắng được Hạ gia hay không, chỉ riêng danh tiếng đã bị người đời chê cười rồi.”

Dù gì bề ngoài Hạ gia cũng không có bức bách Hạ Văn Quân rời đi, thậm chí phụ thân nàng ta còn từng nói, để nàng ta và A huynh nàng công bằng cạnh tranh.

Những chuyện xấu không thể phơi bày ra ánh sáng kia, người ngoài không hiểu được, nên cũng chẳng thể đồng cảm.

Hạ Văn Quân mà công khai tỷ thí với Hạ gia, ắt sẽ bị thiên hạ dị nghị.

Hạ Văn Quân không khỏi nhíu mày, trầm giọng: “Nhưng ta dù sao cũng xuất thân từ Hạ gia, như muội nói, điểm mạnh nhất của Hạ gia chính là kênh thu mua thực phẩm. Chỉ cần muội cần loại gì, ta đều có thể lập tức tìm người mua được loại tươi ngon, giá rẻ nhất!

Nếu chúng ta hoàn toàn từ bỏ hết thảy thứ của Hạ gia, làm lại từ đầu, không biết phải hao tốn bao nhiêu thời gian và công sức.

Còn món ma lạt thang mà muội từng bày bán đúng là mới lạ, ngon miệng, nhưng để chống đỡ cả một tửu lâu thì có vẻ hơi đơn bạc.”

Khóe môi Vân Sương khẽ nhếch, nói: “Ai nói là phải hoàn toàn từ bỏ đồ của Hạ gia, nàng đã trả lại sản nghiệp cho họ, cũng đâu cần thiết phải làm một kẻ đại thiện nhân buông bỏ tất cả.

Ta có một ý tưởng, có thể hoàn toàn tận dụng lợi thế thu mua thực phẩm của Hạ gia, lại không cần phải đối đầu chính diện với họ.

Nếu thuận lợi, mùa đông này chúng ta có thể lập tức gây dựng danh tiếng.”

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top