Chương 218: Nữ tử không tầm thường

Bộ truyện: Mẫu thân ta là thần thám

Tác giả: Tề Vũ Ngư Nhi Xuất

Hai mắt của Hạ Văn Quân lập tức sáng như bảo thạch, vội vàng hỏi: “Là ý gì?”

“Ta nhớ trong Hồng Phúc Lâu của các nàng, vào mùa đông có một món chủ đạo, chính là lẩu dê.”

Miền Bắc rau quả ít, nhưng thịt lại dồi dào, đặc biệt là thịt dê, người sống nơi đây ăn dê còn nhiều hơn cả thịt gà, thịt heo.

Những món ăn tương tự như lẩu hiện đại, kỳ thực đã xuất hiện từ lâu.

Chỉ là lẩu của thời điểm này, nói là lẩu thì chẳng bằng gọi là nước trong nhúng thịt thông thường.

Hạ Văn Quân ngẩn ra: “Đúng là có, mùa đông lạnh, mọi người đều thích vây quanh một cái nồi, vừa ăn vừa sưởi ấm…”

Nói đến đây, như thể nghĩ ra điều gì đó, nàng ta ngập ngừng: “Sương nương, chẳng lẽ muội muốn động ý đến món này?”

“Đúng vậy.”

Vân Sương khẽ nhếch môi, ánh mắt lấp lánh: “Ta nhớ giờ cái nồi lẩu kia, đa phần chỉ dùng để nhúng thịt và rau củ đơn giản. Nhưng cũng giống như món ma lạt thang ta từng bán, chỉ cần có một cái nồi, trong đó muốn nấu gì mà chẳng được?

Chỉ cần nước dùng ngon, nguyên liệu tươi, gia vị mới mẻ hấp dẫn, giữa mùa đông giá lạnh này, tiệm của chúng ta không thể nào không nổi lên…”

“Khoan khoan khoan!”

Hạ Văn Quân vội ngắt lời nàng, nhíu mày: “Muội nghiêm túc sao? Tuy món lẩu dê của Hồng Phúc Lâu chúng ta rất được ưa chuộng vào mùa đông, nhưng… dù một cái nồi có thể nhúng nhiều nguyên liệu, thì suy cho cùng cũng chỉ là một hương vị. Muội chắc chắn thực khách sẽ không cảm thấy ngấy?

Hơn nữa, nước dùng trong lẩu dê của chúng ta là do sư phụ Hồng Phúc Lâu kỳ công ninh nấu, nguyên liệu đưa vào đều được phối hợp tinh tế để kích phát vị ngon nhất từ nước dê, không phải cái gì cũng có thể ném vào được…”

Vân Sương bật cười: “Vì sao lại không thể ném đủ thứ vào? Nàng từng ăn rồi, cảm thấy ăn thêm những nguyên liệu khác sẽ không ngon nữa sao?”

Hạ Văn Quân nhất thời nghẹn họng, không biết phản bác thế nào.

Nàng ta làm sao mà đã thử hết mọi nguyên liệu!

Vân Sương lại nói: “Món ma lạt thang của ta cũng là nước dùng, bên trong thả đủ các loại nguyên liệu khác nhau, nhưng chưa từng có ai chê không ngon cả.

Còn chuyện khẩu vị đơn điệu, chúng ta có thể giải quyết bằng cách nghiên cứu ra nhiều loại nước dùng và gia vị khác nhau.”

Nàng khẽ dừng lại, tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Còn chuyện một món ăn không thể chống đỡ cả tửu lâu, nàng chưa thử thì làm sao biết?

Điều quan trọng nhất là, ăn lẩu không chỉ là ăn món ăn…”

Hạ Văn Quân không nhịn được hỏi: “Vậy là ăn cái gì?”

“Là ăn bầu không khí.”

Đôi mắt Vân Sương cong cong, tươi cười: “Còn có thứ gì khiến người ta xích lại gần nhau hơn, vui vẻ hơn việc vây quanh một cái nồi, vừa ăn nóng hổi vừa chuyện trò rôm rả?

Tựa như những quán rượu nhỏ thường ngày, thứ họ bán chủ yếu là rượu, nhưng chẳng phải vẫn có vô vàn người theo đuổi sao? Có ai cảm thấy một quán chỉ bán rượu thì đơn điệu nhàm chán?

Các ngươi làm tửu lâu, thường ngày luôn chăm chăm vào món ăn, lo lắng liệu nguyên liệu có tươi ngon, tay nghề đầu bếp có cao siêu hay không.

Nhưng trừ những thực khách sành ăn, thực ra phần lớn người đến quán không hề nếm ra nguyên liệu có phải hạng nhất hay không, tay nghề có tinh xảo hay không. Họ chỉ cần ăn thấy ngon miệng, ăn thấy vui vẻ thỏa mãn, thế là đủ.”

Hạ Văn Quân nghe mà ngẩn người, chỉ cảm thấy lời của Vân Sương như hoàn toàn lật đổ nhận thức bao năm nay của nàng ta về việc kinh doanh tửu lâu.

Lần đầu tiên nàng ta nghe thấy có người mở tửu lâu, không phải để bán món ăn, mà là để bán một thứ mơ hồ… gọi là “bầu không khí”.

Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!

“Dĩ nhiên, hương vị trong nồi lẩu của chúng ta cũng rất quan trọng! Nguyên liệu tươi ngon, nàng đã có đường nguồn cung ứng, đây vốn đã là lợi thế lớn của chúng ta. Nhưng nếu muốn không dễ bị người khác sao chép, thì chúng ta cần phải có thứ gì đó thật riêng biệt, thứ mà người khác khó lòng mô phỏng.”

Nghe đến đây, Hạ Văn Quân nhớ lại món ma lạt thang mà Vân Sương bán gần đây cùng những lời nàng vừa nói, ngập ngừng hỏi: “Ý muội là… nước dùng và gia vị?”

Thấy Hạ Văn Quân cuối cùng cũng bắt đầu hiểu ý, Vân Sương không khỏi mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều: “Không sai! Nước dùng của lẩu có vô vàn cách kết hợp! Ta dùng nước hầm xương bò và nước dùng cà chua để làm ma lạt thang, hoàn toàn có thể áp dụng luôn. Ngoài ra, chúng ta còn có thể nghiên cứu thêm nhiều loại nước dùng khác, như nước dùng nấm, nước hầm bao tử gà, nước tam tiên… Chỉ cần nghĩ ra được, tìm được nguyên liệu, là đều có thể làm!”

Chỉ tiếc rằng nơi này vẫn chưa có ớt, nên chưa thể làm được loại nước lẩu cay tê điển hình.

Hạ Văn Quân bị Vân Sương nói cho hăng hái, cảm thấy ngứa ngáy cả người, “Muội đều nghĩ mấy loại nước dùng kỳ quái đó ở đâu vậy? Nghe muội nói mà ta cũng muốn nếm thử xem chúng có vị gì.”

Vân Sương nhướng mày: “Nếu chúng ta đã quyết định làm chuyện này, thì đâu còn sợ không có cơ hội? Hơn nữa nếu mô hình này làm thành công, đừng nói mùa đông, cả xuân hạ thu đông đều có thể mở bán quanh năm! Bởi vì kiểu ăn uống đơn giản mà vui vẻ như thế này, thực khách lúc nào mà chẳng cần đến?”

Hạ Văn Quân quả là người có đầu óc buôn bán, chỉ bị Vân Sương gợi mở một chút, liền phấn chấn tinh thần: “Nghe có lý! Cách ăn này rất thích hợp cho gia đình hoặc bằng hữu tụ họp, quả thật náo nhiệt hơn nhiều so với việc chỉ gọi món rồi ngồi chờ người đem lên. Mọi người cùng nhau nhúng đồ ăn, cùng chia sẻ, có cảm giác tham gia, không phải đến tửu lâu chỉ để động vài đũa là xong!”

Đúng như Sương nương nói, thứ họ bán không chỉ là món ăn, mà là một loại không khí!

Mà lúc này lại đúng vào mùa đông, tự nhiên càng có ưu thế, là thời điểm tốt nhất để khuếch trương mô hình này!

Nghĩ đến đó, Hạ Văn Quân liền đứng ngồi không yên: “Vậy thì chúng ta phải lập tức hành động, giờ cũng sắp sang tháng mười một rồi. Chúng ta còn phải tìm mặt bằng, sửa sang, khai trương… Dù có nhanh đến đâu cũng phải tốn ít nhất một tháng…”

Vân Sương cười tủm tỉm nhìn nàng ta: “Vậy thì phải xem bản lĩnh của Hạ Đông gia rồi.”

Những việc này, một là nàng không có kinh nghiệm, hai là không có nguồn lực.

Đây cũng là lý do trước kia Vân Sương luôn không vội mở rộng việc làm ăn, chỉ muốn ổn định từng bước.

Nếu không nhờ Hạ Văn Quân chìa ra cành ô-liu, nàng vốn dự định phải mất ít nhất một hai năm nữa mới tiến tới bước này.

Hạ Văn Quân lập tức vỗ bàn: “Sương nương cứ yên tâm, chuyện này giao cho ta! Ta nhất định khiến tửu lâu của chúng ta khai trương trước tháng chạp!”

Muốn chờ đến khi thời tiết ấm lên hẳn, ít nhất cũng phải tới cuối tháng hai, đầu tháng ba.

Thế nên hiện giờ các nàng vẫn còn đủ thời gian để tạo dựng danh tiếng!

Hạ Văn Quân là người nói làm là làm, vừa quyết định xong, liền sốt ruột không ngồi yên. Vân Sương nhìn bộ dáng nàng như bị ong đuổi, không khỏi bật cười: “Nếu nàng đã có chủ ý thì cứ đi làm trước đi, không cần để ý đến ta.”

Tuy Hạ Văn Quân không nói, nhưng hẳn A huynh nàng ta cũng đã gây áp lực không ít.

Đối với chuyện làm nên cửa hàng này, nàng ta còn nóng lòng hơn cả nàng.

Hạ Văn Quân cũng không khách sáo, bảo Vân Sương cứ gọi món tùy ý, ghi vào sổ của nàng, rồi vội vã rời đi.

Thập Ngũ không nhịn được tặc lưỡi: “Hạ Đông gia quả thực là một nữ tử không tầm thường.”

Nàng ta chưa từng thấy nữ tử nào, trong đầu toàn là buôn bán, chẳng màng đến chuyện gì khác.

Vân Sương cũng khẽ mỉm cười: “Quả là như vậy. Nhưng làm ăn cùng người như thế, lại rất đáng tin cậy.”

Thập Ngũ do dự một lúc, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Nhưng, nương tử, người sắp gả cho Giang tổng binh rồi, sao còn phải vất vả làm những chuyện này?”

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top