Bên kia phủ họ Lâm, lúc này tựa như bị tầng tầng mây đen bao phủ, đám tôi tớ lui tới trong phủ đều vội vã, vẻ mặt hoảng hốt.
Tại Phương Viên – nơi nghỉ ngơi của Hạ Thiên Hòa, vú nuôi của nàng – Trương mụ mụ, sắc mặt âm trầm, bước nhanh vào phòng, đi thẳng tới chỗ nữ tử đang ngồi ở ghế dài trong tiểu sảnh, sắc mặt cũng u ám không kém, thấp giọng nói:
“Tiểu thư, tuy đám gia nhân phủ họ Lâm giấu giấu giếm giếm, nhưng… phủ họ Lâm chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi.
Nô tỳ đã sai Vệ Tuần đi dò hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì…”
Vệ Tuần, chính là thống lĩnh thị vệ theo Hạ Thiên Hòa đến huyện Sơn Dương lần này.
Hạ Thiên Hòa cắn mạnh môi dưới, mấy ngày gần đây chuyện xảy ra cái nào cũng như sấm sét giáng xuống đầu, nàng còn chưa kịp hoàn hồn sau chuỗi sự kiện ở yến tiệc phủ họ Lâm hôm qua, thì giờ phủ họ Lâm lại xảy ra chuyện nữa.
Thật đúng là một lũ vô dụng! Bảo sao nhà họ đã suy bại tới mức phải như chó đi cầu xin nhà họ Hạ mình thương xót!
Trương mụ mụ cũng hết sức phiền muộn, âm thầm nghiến răng nói:
“Trình nương tử đúng là một kẻ ngu xuẩn! Trước kia tiểu thư đã bảo nô tỳ cảnh cáo nàng ta rồi, không ngờ nàng ta chẳng những không biết thu liễm, còn gây ra chuyện lớn thế này!”
Có điều, cũng nhờ vậy mà bọn họ mới biết được, vị Giang tổng binh kia – người vốn nhìn như chính khí lẫm liệt, quỷ thần cũng không xâm – lại có thể làm ra những chuyện hoang đường đến thế!
Cùng kẻ hèn hạ như thế kia dây dưa thì thôi đi, vậy mà… vậy mà còn đã sớm có hai đứa con nữa chứ!
Bà ta không khỏi đau lòng nhìn tiểu thư nhà mình, nói:
“Tiểu thư danh tiếng vang xa, muốn gả cho lang quân thế nào mà chẳng được? Cớ gì lang chủ lại bắt tiểu thư hạ mình đi lấy lòng một kẻ chẳng biết liêm sỉ như thế? Tuy… chuyện này làm ầm ĩ quá mức, nhưng may mà tiểu thư chưa phải chịu tổn thất gì lớn…”
Hạ Thiên Hòa nghĩ đến chuyện này là trong lòng liền đầy uất khí và không cam lòng.
Rõ ràng… nàng đối với người đàn ông kia cũng không phải là không có chút cảm tình nào.
Cớ gì lại giữa đường chui ra một nữ nhân như vậy? Nếu Giang tổng binh định cưới là một thiên kim khuê tú nhà quyền quý thì cũng thôi đi, đằng này lại muốn cưới một phụ nhân ngoài chút khôn vặt thì chẳng có gì nổi bật!
Trước kia nàng thậm chí còn chẳng thèm để mắt đến người đàn bà đó.
Trương mụ mụ hiểu rõ tâm tư tiểu thư nhà mình, sao có thể không nhìn ra được, liền nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Tiểu thư, loại nam nhân như vậy không đáng để lưu luyến. Chờ khi về kinh, lang chủ và phu nhân nhất định sẽ vì tiểu thư mà chọn một mối hôn nhân tốt hơn…”
Hạ Thiên Hòa bỗng nhiên mở miệng nói:
“Ngươi tưởng, phụ thân bảo ta chủ động tiếp cận Giang tổng binh, là vì thấy hôn sự này tốt sao? Chẳng qua ông ấy muốn mượn cớ này để thay Mộc thừa tướng lôi kéo Giang tổng binh thôi, ta chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay ông ta.”
Trương mụ mụ nghe vậy, liền vội vã nhìn quanh, thấp giọng nói:
“Tiểu thư, đây dù sao cũng là phủ họ Lâm, xin người hãy cẩn ngôn…”
Nhưng lúc này trong lòng Hạ Thiên Hòa nghẹn một bụng tức, nhịn không được bật cười lạnh:
“Ngươi chắc chắn, ta trong chuyện này thật sự không có tổn thất gì sao?”
Trương mụ mụ không dám nói gì nữa.
Tự nhiên là không thể không tổn thất.
Trước đó, ngoài kia lời đồn rằng Giang tổng binh vì tiểu thư nhà bà mà thân chinh đến phủ họ Lâm lan truyền khắp nơi, phủ họ Lâm cũng không hề bác bỏ, cứ mặc kệ lời đồn lan rộng.
Người ngoài đa phần thật sự cho rằng, Giang tổng binh có ý với tiểu thư nhà mình.
Ai ngờ chỉ chớp mắt, Giang tổng binh lại công khai trong yến tiệc phủ họ Lâm rằng sẽ đính hôn với một phụ nhân dân thường, chuyện đó chẳng khác nào tát mạnh vào mặt tiểu thư nhà mình.
Huống hồ lúc ấy họ đâu biết, Giang tổng binh đã sớm có người muốn định thân, lại còn có cả con nữa!
Danh tiếng vốn trong sạch vô tì vết của tiểu thư nhà mình, xem như đã bị vấy bẩn rồi.
Trương mụ mụ vừa định mở miệng an ủi vài câu, chợt thấy nàng siết chặt đôi tay, nghiến môi nói:
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
“Ta lớn bằng này rồi, chưa từng chịu nhục như hôm nay, bảo ta sao có thể cam lòng!
Mụ mụ, bảo Vệ Tuần đến gặp ta một chuyến.”
Trương mụ mụ sửng sốt, không nhịn được hỏi:
“Tiểu thư tìm Vệ Tuần để làm gì?”
Hạ Thiên Hòa khẽ chỉnh lại tóc mai, cười lạnh:
“Phụ thân ta đâu có thật sự trông mong chỉ dựa vào một mình ta mà lôi kéo được Giang tổng binh.”
Hạ Tri huyện yêu rượu, càng ham sắc, hậu viện thê thiếp con cái đông đúc, tuy Hạ Thiên Hòa là con vợ cả, nhưng mẫu thân nàng lại yếu đuối vô năng, chẳng những không được phụ thân yêu thích, cũng chẳng thể nắm giữ việc trong nhà, bởi thế nàng cũng chẳng được mấy phần yêu thương và coi trọng.
Bằng không, phụ thân lần này cũng sẽ không vô tình đến mức trực tiếp đẩy nàng ra ngoài, bắt nàng chủ động đi lấy lòng một nam nhân.
Từ nhỏ nàng đã phải tranh đấu với đám di nương cùng các huynh đệ tỷ muội khác vốn đầy thủ đoạn, nên tâm cơ vốn chẳng thể thuần khiết như những tiểu thư khuê các thông thường.
Nàng hiểu rõ mục đích phụ thân bảo nàng đến đây, cũng hiểu rõ ông ta chưa bao giờ có ý định đặt cược tất cả chỉ vào mình nàng.
“Nhân vật như Giang tổng binh, đâu phải chỉ nhờ một nữ tử là có thể khiến hắn ta buông bỏ lập trường, lựa chọn đầu nhập vào phe nào đó.”
Hạ Thiên Hòa chậm rãi nói:
“Thế nhưng phía Mộc thừa tướng đã hạ lệnh ép buộc phụ thân ta, nhất định phải thuyết phục được Giang tổng binh trước khi hắn ta hồi kinh bẩm báo công vụ lần tới.
Muốn trong thời gian ngắn như vậy khiến một nam nhân cứng cỏi khuất phục, ngoài sách lược mềm mỏng, tất nhiên còn cần đến một số thủ đoạn phi thường.
Bao năm qua chẳng phải hắn ta dựa vào việc giữ vững Hạ châu như thành đồng vách sắt mà tích lũy được danh tiếng tốt đẹp hay sao? Nếu danh tiếng tốt đẹp ấy đột nhiên bị phá vỡ, để hắn ta từ vị trí được vạn dân tung hô mà rơi xuống thần đàn, thì đương nhiên hắn ta sẽ buộc phải tìm một con đường khác để sống tiếp.”
Trương mụ mụ sững người, không nhịn được hỏi:
“Tiểu thư rốt cuộc muốn làm gì?”
“Ta chỉ muốn cho hắn ta biết, cái việc hắn ta xem thường ta, tình nguyện lựa chọn một phụ nhân không ra gì thay vì chọn ta, chính là quyết định sai lầm nhất đời hắn ta.”
Ánh mắt Hạ Thiên Hòa u tối, nghĩ đến việc ngày hôm qua người đàn ông ấy trước mặt bao người nói muốn đính hôn với vị Vân nương tử kia, lại nghĩ đến những ánh mắt ngỡ ngàng, giễu cợt, khinh miệt đổ dồn về phía nàng trong yến tiệc, nàng không khỏi nghiến răng, từng chữ từng chữ mà nói ra.
Vốn dĩ, nếu hắn ta chịu tiếp nhận nàng, nàng thật sự đã định ngấm ngầm tiết lộ cho hắn ta biết chút ít về những việc phụ thân nàng đang toan tính.
Nàng không muốn phu quân tương lai của mình phải mang một tiếng xấu không thể rửa sạch như vậy.
Còn chuyện thuyết phục hắn ta đầu nhập vào Mộc thừa tướng, chờ hắn ta đã chấp nhận nàng rồi, nàng tự nhiên sẽ có cách khiến hắn ta thuận theo.
Giờ đây, thì đừng trách nàng không khách khí nữa.
…
Buổi chiều hôm ấy, theo lời Giang Tiếu dặn dò, Vân Sương ngoài việc đích thân đến tư thục đón hai đứa nhỏ về, thì không hề bước ra khỏi cửa lần nào nữa.
Hai đứa trẻ vừa đến lớp học sáng nay, đã cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt trong cách mọi người đối xử với mình.
Chúng không hiểu nguyên nhân cụ thể là gì, chỉ cảm thấy rằng mọi người có vẻ càng thêm tốt bụng với mình, khiến chúng hết sức vui mừng.
Về đến nhà, hai đứa liền ríu rít vây quanh Vân Sương, líu lo kể đủ thứ chuyện thú vị xảy ra trong học đường hôm nay.
Đang nói chuyện, Vân Y bỗng nghiêng đầu nhỏ, hào hứng nói:
“Nương, hôm nay con nghe mấy vị Cao sư huynh nói, tổ phụ và thái công của chúng ta đều là những người rất rất lợi hại, hóa ra chúng ta cũng có tổ phụ và thái công sao? Nương, tổ phụ và thái công của chúng ta ở đâu vậy ạ?”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.