Thân thế của hai đứa trẻ bất ngờ bị công khai, người ngoài khó tránh khỏi liên tưởng đến xuất thân của Giang Tiếu.
Chỉ sợ là mấy học trò ở tư thục khi bàn tán chuyện này, đã để hai đứa trẻ nghe được.
Vân Sương vốn không định giấu giếm, liền bế Vân Y đặt lên đầu gối, để Vân Doãn ngồi cạnh mình, mỉm cười nói:
“Tổ phụ và thái công của các con đúng là rất lợi hại. Tổ phụ các con, giống như phụ thân các con, cũng là một vị đại tướng quân bảo gia vệ quốc.
Chỉ là, người nay đã không còn trên đời nữa rồi.”
Hai đứa trẻ từng tận mắt chứng kiến người thân qua đời, nên tự nhiên hiểu được ý của “không còn trên đời”.
Vân Y lập tức cuống cuồng kéo áo Vân Sương, nói:
“Tổ phụ… tổ phụ không còn nữa ạ? Vậy con và A huynh không thể gặp tổ phụ sao?”
Vân Doãn cũng cau chặt đôi mày nhỏ, nhìn nàng không rời.
Vân Sương nhớ tới lời Giang Tiếu từng nói, phụ thân hắn chính là bỏ mình ngoài thành Hạ Châu, đến nay thi thể vẫn chưa tìm được, không khỏi thở dài, gật đầu:
“Nhưng các con vẫn còn thái công, sau này có cơ hội, các con sẽ được gặp thái công, còn có cả ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu nữa.”
Hai đứa nhỏ trước đây giống như sống trên một hòn đảo cô lập, nàng muốn dần dần mở rộng thế giới của chúng, để chúng biết rằng dưới bầu trời này còn có rất nhiều người yêu thương chúng.
Tối hôm đó, Vân Sương dứt khoát kể cho bọn trẻ nghe về những người thân của chúng, như một câu chuyện cổ tích trước khi ngủ.
Vì thế khi ngủ, hai đứa trẻ đều mỉm cười trong mơ.
Chúng chưa từng biết thì ra mình còn có nhiều người thân đến vậy.
Trước đây, trong thế giới của chúng chỉ có một mình nương.
Giờ bất chợt biết được những điều này, chúng không khỏi tràn đầy kỳ vọng đối với thế giới này.
Vân Sương vốn tưởng đêm nay Giang Tiếu sẽ không đến, sau khi dỗ hai đứa ngủ, đang định nghỉ ngơi, thì Thập Ngũ bỗng bước vào, nói Giang tổng binh đã tới, hiện đang ở bên ngoài, muốn gặp nàng.
Vân Sương hơi ngạc nhiên, nhướng mày, sai Thập Ngũ đưa người vào, rồi không nhịn được cười nhẹ nói:
“Ta còn tưởng Giang tổng binh đêm nay sẽ nghỉ lại ở tổng binh phủ.”
Hắn đang thẩm tra người ở tổng binh phủ, xong việc cũng không cần thiết phải chạy thêm chuyến này đến đây.
Giang Tiếu khẽ ho nhẹ, ngồi xuống cạnh bàn, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cảm giác lúng túng trong lòng liền tan biến, nhẹ giọng nói:
“Có chút nhớ nàng và hai đứa nhỏ, nên đến xem.”
Trước khi vào đây, hắn đã ghé qua phòng nhỏ thăm hai đứa trẻ rồi.
Vân Sương bị ánh mắt ẩn chứa chút ôn nhu của hắn nhìn tới hơi ngượng, liền chủ động chuyển đề tài:
“Phủ họ Lâm bên kia thế nào rồi?”
Giang Tiếu nhấc chén uống một ngụm trà, mới chậm rãi nói:
“Ta đã tạm thời giam mấy vị lang quân họ Lâm lại, thẩm vấn từng người, chỉ là bọn họ rất kín miệng, sống chết không chịu thừa nhận có tư thông với người Kim Mông.
Mà hiện tại trong phủ họ Lâm cũng không tìm được bất kỳ dấu vết nào của tặc nhân Kim Mông.”
Chuyện này đương nhiên không thể dễ dàng thừa nhận.
Nhưng nếu họ không nhận, chỉ dựa vào lời khai mơ hồ từ Dự Thành, vẫn chưa đủ để định tội.
Vân Sương khẽ nhíu mày:
“Vậy chàng định làm gì tiếp theo?”
“Ta định đưa bọn họ về vệ sở để thẩm vấn. Điều kiện và binh lực bên tổng binh phủ dù sao cũng hạn chế hơn so với vệ sở.”
Ngón tay cái Giang Tiếu nhẹ nhàng vuốt miệng chén, nhìn nàng nói:
“Sau khi ta về vệ sở, sẽ không thể như mấy hôm nay ngày nào cũng đến thăm mẫu tử nàng nữa.”
Ý tứ rất rõ ràng – kỳ nghỉ ngắn ngủi của hắn đã kết thúc.
Vân Sương cũng không cảm thấy gì đặc biệt, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
“Ta sẽ nói với Y nhi và Doãn nhi chuyện này, hai đứa nhất định sẽ rất nhớ chàng.”
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Vài ngày nay, hai đứa nhỏ vốn dính lấy Giang Tiếu không rời, hôm nay hắn không tới dùng bữa tối, chúng đã hỏi tới hơn chục lần.
Nàng vừa dứt lời, nam tử đối diện đột nhiên ánh mắt khẽ trầm xuống nhìn nàng, lại chẳng nói câu nào.
Vân Sương hơi ngẩn ra, hỏi:
“Giang tổng binh còn có điều gì muốn nói sao?”
Giang Tiếu nhìn vẻ thản nhiên của nàng, trong lòng không hiểu sao lại có chút buồn bực, suýt nữa đã buột miệng hỏi: “Bọn nhỏ không nỡ xa ta, còn nàng thì sao?”
Chỉ là, bao năm tự rèn giũa đã giúp hắn kéo lại được lý trí.
Vệ sở tuy cách huyện thành không xa, không thể ngày nào cũng tới như trước, nhưng vài ba hôm vẫn có thể tranh thủ về một chuyến.
Chỉ là mỗi lần đối diện với nàng, sự bình tĩnh của nàng khiến hắn luôn có cảm giác: nàng thật ra chẳng để tâm tới sự hiện diện của hắn trong cuộc sống.
Tuy vậy, Giang Tiếu vốn là người tính tình trầm ổn, cảm thấy bản thân lại nảy sinh thứ cảm xúc như oán trách ấy, hắn cũng không nhịn được bật cười lắc đầu.
Trước kia hắn vốn nghĩ, trước tiên phải định xuống chuyện hôn sự, sau đó từ từ vun đắp tình cảm.
Chẳng qua lần này có chút nôn nóng quá rồi.
Cuối cùng, dưới ánh mắt có chút nghi hoặc của Vân Sương, hắn chỉ nhẹ giọng nói:
“Không có gì, nàng nghỉ sớm đi.”
Nói rồi, chúc nàng ngủ ngon một tiếng, liền đứng dậy rời đi.
Khi Vân Sương còn đang nghĩ ngợi không biết Giang Tiếu có tâm sự gì, thì Thập Ngũ ở bên đã nhịn không được bật cười:
“Không ngờ Giang tổng binh trước mặt người trong lòng lại có thể dính người đến thế, nếu mấy vị tiểu thư coi ngài ấy là lang quân trong mộng biết được, không biết sẽ ngạc nhiên ra sao.”
Vân Sương hơi sửng sốt, nhìn sang Thập Ngũ, chỉ thấy nàng ta cười mà đầy ẩn ý:
“Ngược lại lại khiến nương tử chúng ta như thể một nữ lang vô tình, chẳng hiểu chút phong tình nào vậy.”
Vân Sương: “…”
Nàng khi nào thì vô tình? Chẳng phải tình cảm mới bắt đầu, nên phải từ từ vun đắp sao?
Thấy Bát Nguyệt và Thập Ngũ đều mang vẻ mặt xem kịch vui mà nhìn nàng, Vân Sương rốt cuộc không nhịn được cười nhẹ một tiếng:
“Còn nói bậy nữa, tối nay đừng mong ngủ yên!”
—
Chưa đầy hai ngày sau, Giang Tiếu quả nhiên đã trở về vệ sở.
Do Hứa chậm hơn hai ngày mới hồi sở, trước khi đi còn cố ý tới nhà Vân Sương bái biệt, nói:
“Ngày mai Hạ tri châu sẽ đến, ta và biểu ca thời gian tới e là bận rộn hơn, nếu biểu tẩu có việc gì, cứ sai binh sĩ mà biểu ca lưu lại đến vệ sở tìm bọn ta là được.”
Giang Tiếu để lại bên Vân Sương không ít binh sĩ, sự canh phòng nghiêm ngặt chẳng khác gì tổng binh phủ thực thụ.
Vân Sương gật đầu, hỏi tiếp:
“Người phủ họ Lâm, vẫn chưa chịu mở miệng sao?”
Do Hứa bĩu môi:
“Vẫn đang cố chống đỡ đấy. Ta thật phải nhìn họ bằng con mắt khác xưa rồi, không ngờ bọn họ cũng chẳng phải hạng mềm yếu dễ khuất phục. Có điều, theo tin Ngô Khởi gửi về hôm qua, Lâm Bá Lễ đã bị đánh cho choáng đầu hoa mắt, e là cứng miệng không được bao lâu nữa đâu.
Hạ tri châu mấy hôm trước cũng giả vờ cho người đến xin tha cho phủ họ Lâm, nhưng nhìn điệu bộ thì cũng chẳng sốt sắng gì, chỉ là làm bộ làm tịch thôi.”
Dù sao Hạ tri châu và phủ họ Lâm cũng là thông gia, lại thêm Hạ Thiên Hòa mấy hôm nay vẫn ở trong phủ họ Lâm, nếu phủ Lâm xảy ra chuyện mà ông ta hoàn toàn im lặng mới là bất thường.
Vân Sương ngẫm nghĩ, rồi hỏi tiếp:
“Trước đó Giang tổng binh bảo các người điều tra chuyện chợ đen thu mua đại lượng lệnh bài binh sĩ của Túc Châu vệ sở, tra được gì rồi chưa?”
Dù sao chuyện này liên quan trực tiếp đến sự an nguy của nơi nàng đang sống, giờ đã có kênh để tiếp nhận tình báo, thì đương nhiên phải tận dụng triệt để.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.