Khi nhìn thấy Tiêu Dật, tim Triệu Cảnh Minh như nhảy lên tận cổ.
Thấy người đàn ông kia đang nhanh chóng bước tới, hắn muốn tránh cũng không kịp, vội vàng trốn ra sau lưng Từ Tĩnh, thấp giọng rên rỉ:
“Từ nương tử, cứu ta với!
Nếu để Nghiễn Từ biết ta đưa nàng đến đây, chắc chắn ta sẽ mất mạng!”
Từ Tĩnh: “…”
Bọn họ đâu có làm gì sai trái, cần gì phải làm quá như vậy?
Ngay khi Tiêu Dật sắp bước tới trước mặt họ, Triệu Thiếu Hoa liền nhanh nhẹn chắn lên phía trước, trừng mắt nhìn hắn, nghiêm giọng hỏi:
“Tiêu Nghiễn Từ, ngươi mau nói rõ, ngươi đến đây làm gì?”
Tiêu Dật hơi khựng lại, lập tức hiểu rằng họ đã hiểu lầm.
Ánh mắt hắn ngay sau đó dời về phía Từ Tĩnh, chỉ thấy nữ tử cách đó không xa khẽ nhướng mày, trên mặt mang chút bất đắc dĩ, cười nói:
“Thiếu Hoa, nàng đừng nóng như vậy.
Tiêu… Nghiễn Từ đến đây hẳn là có việc cần làm.”
Phản ứng của nàng khiến ba người còn lại đều sững sờ.
Triệu Thiếu Hoa quay đầu nhìn Từ Tĩnh, ngạc nhiên hỏi:
“A Tĩnh, ngươi thật sự không bận lòng chút nào sao?”
Nếu là nàng, mà phát hiện phu quân mình xuất hiện ở nơi này, bất kể có lý do gì, lòng nàng chắc chắn sẽ có chút khó chịu.
Về nhà, thế nào cũng phải chuẩn bị sẵn cái bàn giặt quần áo để hỏi tội một phen.
Từ Tĩnh khẽ ho một tiếng, nói:
“Không phải là ta không để ý, chỉ là ta tin tưởng Nghiễn Từ.
Nếu không tin chàng, ta đã không quyết định tái hôn với chàng.”
Triệu Thiếu Hoa nhất thời nghẹn lời.
Câu nói này nghe có vẻ hợp lý, nhưng luôn cảm giác có gì đó… không đúng lắm.
Tiêu Dật lặng lẽ nhìn nữ tử trước mặt.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, bàn tay giấu sau lưng bất giác siết chặt lại.
Hắn hít sâu một hơi, rồi trầm giọng nói:
“Ta đến đây không phải như các người nghĩ.
Chỉ là có chút việc cần xử lý.
Nhưng các người…”
Ánh mắt hắn đột ngột hẹp lại, đôi đồng tử đen láy lập tức khóa chặt Triệu Cảnh Minh đang trốn sau lưng Từ Tĩnh:
“Tại sao lại ăn mặc như vậy mà xuất hiện ở đây?
Trường Dự, ngươi có định giải thích không?”
Ánh nhìn này, so với lúc bình thường hắn trách mắng Triệu Cảnh Minh còn đáng sợ gấp ngàn lần.
Triệu Cảnh Minh âm thầm kêu khổ, cố gắng giữ bình tĩnh, miễn cưỡng nở nụ cười:
“Ta thấy A Hỉ tỷ và Từ nương tử hơi buồn chán, nên đưa các nàng đến đây thư giãn một chút…”
“Ngươi đúng là hồ đồ!”
Tiêu Dật cau mày càng chặt, lạnh giọng:
“Ngươi đừng nghĩ ta không biết ngươi đang toan tính gì.
Hôm qua ngươi đã đến Quốc Tử Giám thăm thầy, đúng không?
Ngươi đưa A Tĩnh đến đây, là muốn nàng giúp ngươi điều tra vụ án ở Quốc Tử Giám?”
Thấy mục đích của mình bị vạch trần, Triệu Cảnh Minh như quả bóng xì hơi, chán nản cúi đầu:
“Ta chỉ lo cho thầy thôi.
Ta nhất định sẽ bảo vệ tốt Từ nương tử…”
Tiêu Dật trông có vẻ không hài lòng.
Từ Tĩnh lặng lẽ nhìn hắn một lúc, bất chợt hỏi:
“Chàng không muốn ta dính líu đến vụ án này?”
Dù Từ Tĩnh có chủ kiến, nhưng nàng không phải kẻ ngoan cố, không nghe lý lẽ.
Hiện tại, dù chưa chính thức tái hôn với Tiêu Dật, thánh chỉ đã ban xuống, trong mắt người ngoài, nàng và Tiêu Dật đã buộc chặt lợi ích với nhau.
Hơn nữa, Vương Thất Lang – người phụ trách vụ án này – rõ ràng có thái độ thù địch với Tiêu Dật.
Nếu Tiêu Dật có lý do không muốn nàng tham gia, nàng cũng không ngại nhượng bộ.
Tiêu Dật khựng lại, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, trầm giọng đáp:
“Không phải.”
Dừng một chút, hắn bất ngờ đưa tay nắm lấy tay Từ Tĩnh.
Sau khi nói với Triệu Cảnh Minh và Triệu Thiếu Hoa: “Ta cần nói riêng với A Tĩnh vài lời,” hắn kéo nàng đi đến một góc khuất.
Từ Tĩnh bất ngờ bị hắn nắm tay, tim khẽ run lên.
Đến khi nhận ra, nàng đã bị hắn kéo đến một nơi không người.
Tiêu Dật lúc này mới buông tay nàng ra, xoay người nhìn nàng, nghiêm túc nói:
“Nếu nàng muốn tham gia vụ án này, thì cứ thoải mái hành động.
Ta sẽ tìm cách giúp nàng có thêm nhiều thuận lợi.”
Câu trả lời này khiến Từ Tĩnh thoáng ngẩn người.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Không đợi nàng hỏi, Tiêu Dật tiếp tục nói:
“Trước đây, dù bệ hạ đích thân ban thưởng cho công lao hỗ trợ phá án của nàng, nhưng vì nàng là nữ nhân, và vì những việc nàng từng làm, không ít người trong triều không phục.
Có kẻ thậm chí nói rằng công lao của nàng là do ta bịa ra.
Không được các quan viên triều đình công nhận, sau này nếu nàng muốn tham gia điều tra vụ án sẽ gặp nhiều khó khăn.
Nhưng bây giờ, chính là một cơ hội.”
Tiêu Dật nhìn thẳng vào Từ Tĩnh, khóe môi nhếch lên một đường cong nhẹ:
“Phá vụ án mà Đại Lý Tự đã điều tra hơn ba tháng không ra.
Hãy để bọn họ tận mắt thấy được năng lực của nàng.”
Từ Tĩnh hoàn toàn không ngờ, Tiêu Dật lại có suy nghĩ như vậy.
Từ Tĩnh vốn lo rằng việc nàng tham gia vụ án sẽ gây phiền phức cho Tiêu Dật.
Không ngờ, hắn lại mong nàng thông qua vụ án này để chứng minh năng lực của mình trước thiên hạ.
Được thôi, dù nàng và Tiêu Dật không phải là phu thê thật sự, họ cũng chắc chắn là những cộng sự ăn ý.
Gương mặt Từ Tĩnh thoáng hiện nụ cười:
“Tốt, ta sẽ cố gắng không phụ kỳ vọng của Tiêu Thị Lang.
Nhìn sắc mặt chàng ban nãy, ta còn tưởng chàng không muốn ta nhúng tay vào vụ án này.”
Tiêu Dật mím môi, thở dài một tiếng, nhẹ giọng đáp:
“Nơi này rồng rắn hỗn tạp, bất ngờ nhìn thấy nàng ở đây, ta khó tránh lo lắng.”
Hắn cúi mắt nhìn nữ tử trước mặt, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa không thể gọi tên.
Hắn nhẹ giọng dặn dò:
“Nàng… tự cẩn thận, có chuyện thì cứ nói với ta.
Ta còn có việc, phải qua bên kia trước.”
Nói xong, hắn quay đầu liếc Triệu Cảnh Minh một cái đầy cảnh cáo rồi rời đi.
Từ Tĩnh dõi theo bóng lưng hắn, lòng có chút bồi hồi.
Dù là vì công việc, nhưng hóa ra hắn cũng có lúc đến những nơi như thế này.
Trên đường về, Triệu Thiếu Hoa nghe Từ Tĩnh kể về lý do Tiêu Dật khuyến khích nàng tiếp tục điều tra vụ án, không khỏi cảm thán:
“Các ngươi đúng là một cặp đôi kỳ lạ.
Ngươi không quan tâm việc Nghiễn Từ ra vào chốn phong hoa tuyết nguyệt, còn Nghiễn Từ, lại chẳng như những người đàn ông tầm thường khác chỉ mong nữ nhân sau khi cưới sẽ ở nhà làm vợ hiền dâu thảo, mà chỉ muốn cả thiên hạ công nhận tài năng của ngươi.”
Nàng lắc đầu, cười khổ:
“Thôi được, tư tưởng của ta là phàm nhân không thể hiểu nổi các ngươi.
Ban đầu ta còn cảm thấy thái độ của ngươi với Nghiễn Từ thật lạnh nhạt, nhưng nghe suy nghĩ của hắn rồi, ta thấy các ngươi suy nghĩ thế nào cũng đều có lý.”
Từ Tĩnh chỉ khẽ cười, không trả lời thêm.
Nàng chuyển chủ đề, quay sang Triệu Cảnh Minh, nói:
“Dù Tiêu Dật nói sẽ tìm cách tạo thuận lợi cho chúng ta, nhưng cũng không rõ là thuận lợi gì.
Hiện tại, chúng ta chỉ có thể tự mình thu thập thông tin.
Về Quý Hương Viện, vẫn còn một số điều cần khai thác thêm.
Triệu Lục Lang, ngươi nói ngươi có đường đệ đang học tại Quốc Tử Giám.
Các học sinh của Quốc Tử Giám hẳn có thẻ hoặc giấy tờ chứng minh thân phận.
Ngươi xem có thể mượn thẻ của đường đệ không, để ta có thể đến Quý Hương Viện với tư cách đồng môn của người chết.
Quý Hương Viện đang bị các kỹ viện khác tung tin bôi nhọ, nên họ rất cảnh giác với những ai hỏi về vụ án.
Nhưng nếu lấy thân phận đồng môn đến hỏi, sẽ khiến họ giảm bớt cảnh giác.”
Triệu Cảnh Minh lập tức gật đầu:
“Ngày mai, khi đến Quốc Tử Giám, ta sẽ tiện thể mượn thẻ của Cảnh An.”
Hai người bàn bạc xong thời gian đi Quốc Tử Giám vào ngày hôm sau, Từ Tĩnh liền trở về nhà.
Hôm sau, sau khi tan triều, Triệu Cảnh Minh đến nhà Từ Tĩnh, mang theo cả Triệu Thiếu Hoa.
Thấy ánh mắt dò hỏi của Từ Tĩnh, Triệu Thiếu Hoa cười rạng rỡ, khoác tay nàng, nói:
“Ta đến giúp các ngươi đấy!
Ta cũng là tỷ tỷ của Cảnh An.
Nếu ta và Tiểu Lục cùng đến thăm hắn, sẽ không khiến ai nghi ngờ.”
Từ Tĩnh liếc nàng một cái, nhưng không vạch trần ý đồ thực sự của Triệu Thiếu Hoa – chỉ đơn giản là tò mò và muốn tham gia.
Nàng ngồi xuống bàn, lấy ra một chiếc túi vải nhỏ, mở ra để lộ bột màu nâu bên trong.
Chỉ vào chúng, nàng nói:
“Hôm qua, ta mang số bột này về nghiên cứu, nhưng chỉ xác định được một phần.
Trong đó có lưu huỳnh, vì ta ngửi được mùi trứng thối đặc trưng, và một số dược liệu như tế tân, phòng phong, và cát cánh.
Nhưng cụ thể bột này dùng để làm gì thì ta chưa rõ.
Vì vậy, ta đã sai người mang chúng đến hỏi Chu đương gia ở Thiên Dật Quán.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Hay