Tâm tình rốt cuộc cũng dịu lại, Đông Phương Uyển Hàm mới bắt đầu thay y phục.
“Công chúa, hiện tại đang ở Bắc Tường Quốc. A Đại và A Nhị tuy võ công cao cường, nhưng nếu ở đây ra tay mà thất bại thì biết làm sao?” – nha hoàn bên cạnh vừa giúp nàng thay y phục, vừa nhỏ giọng lo lắng.
“Đồ tiện nô!”
Lời còn chưa dứt, một cái bạt tai mạnh như trời giáng đã in thẳng lên mặt nha hoàn.
Đông Phương Uyển Hàm tuy từ nhỏ không chăm chỉ luyện huyền lực, nhưng dựa vào chút nội công cơ bản, một cái tát cũng đủ khiến người khác ngã xuống.
Nha hoàn ngã nhào dưới đất, gò má sưng đỏ bừng.
“Công chúa tha mạng! Nô tì chỉ là lo cho an nguy của công chúa, tuyệt không có ý xúc phạm.”
Lườm nàng một cái, Đông Phương Uyển Hàm bất mãn nói: “Biết ngươi trung thành, nên bổn công chúa mới thưởng cho ngươi một bạt tai. Bằng không, ngươi đã sớm phải chết rồi!”
“Dạ… đa tạ công chúa.”
“Đứng dậy, giúp bổn công chúa thay y phục.”
Nghe xong, nha hoàn vội vàng đứng lên, cẩn trọng hầu hạ, không dám nói thêm nửa lời.
Công chúa từ nhỏ đã được hoàng hậu nuông chiều, muốn gì được nấy, không ai dám cãi lời. Thế nhưng, đây là lần đầu nàng rời khỏi Đông Ly Quốc đến một quốc gia khác, vẫn có thể tùy tiện như thế được sao?
Nha hoàn rất muốn nói – nàng là công chúa, nhưng người ta là hoàng tử! Nàng có A Đại, A Nhị, chẳng lẽ người khác lại không có hộ vệ?
Hít sâu một hơi, nàng đành nuốt cục tức vào bụng.
Bên ngoài, ba người đang đứng chờ Đông Phương Uyển Hàm thay y phục thì trò chuyện rôm rả.
“Huyền Vương điện hạ thật có tình cảm với Tưởng cô nương, đến cả ra ngoài cũng ngồi cùng một ngựa.”
Xích Diễm mỉm cười: “Việt Vương chớ trách. Nguyệt Nhi không quen cưỡi ngựa, cùng bổn vương một chỗ sẽ an toàn hơn.”
“Thì ra là thế, là bổn vương mạo muội rồi. Không biết Tưởng cô nương tu vi huyền lực thế nào?”
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
“Việt Vương đã tu luyện đến cảnh giới nào?” – Vân Nguyệt không đáp mà hỏi ngược lại.
Đông Phương Vân Khởi cũng không giận, ngược lại mỉm cười đáp: “Thiên huyền nhị cấp.”
“Sớm nghe nói Việt Vương điện hạ văn thao võ lược, trẻ tuổi đã là cao thủ thiên huyền nhị cấp. Quả thật khiến người kính phục.”
“Tưởng cô nương quá lời. Bổn vương và Huyền Vương điện hạ cùng một cảnh giới huyền lực, chỉ là bổn vương lớn hơn một tuổi, nên nếu luận võ công, Huyền Vương điện hạ đúng là kỳ tài võ học.”
“Không dám nhận.”
“Vậy Tưởng cô nương chắc hẳn huyền lực cũng không thấp đi?”
“Ồ?” – Vân Nguyệt nhướng mày – “Việt Vương vì sao lại nói vậy?”
“Đoán thôi.”
Nhìn gương mặt tươi cười yêu nghiệt của Đông Phương Vân Khởi, Vân Nguyệt không khỏi nhớ đến kẻ giống như quỷ hút máu tối qua.
Tuy hai người diện mạo khác nhau, cách nói chuyện khác nhau, ngay cả khí tức cũng chẳng giống, nhưng nàng vẫn cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ.
Loại cảm giác này không đến từ lý trí, mà là giác quan thứ sáu được tôi luyện qua bao năm sống trong thương trường và đời lính đặc công.
Bởi ở hiện đại, công nghệ có thể thay đổi dung mạo, giọng nói, thậm chí là dấu vân tay hay mống mắt – nhưng thói quen, phong thái, khí chất ăn sâu trong xương, thì không thể giấu được.
Vì vậy, mặc kệ một người có biến đổi ra sao, nếu là người từng có ý định giết nàng, nàng đều có thể chính xác nhận ra.
Bởi vì có một đạo lý – hình có thể giả, nhưng linh hồn thì không.
Mà người đứng trước mắt nàng, dù tất cả đều đổi khác, nàng vẫn có thể ngửi ra mùi vị quen thuộc kia – một loại… tà khí đã từng quanh quẩn bên nàng.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.