chương 226: 【 Đại bàng bác long đồ 】

Bộ truyện: Tôi Là Người Chơi Duy Nhất

Tác giả: Hồng Nhan Tam Thiên

“Ngươi vì sao không nói sớm?” Trương chủ tịch trường học nhìn nhi tử mặt mũi sưng vù, biểu lộ có chút xoắn xuýt. Vốn tưởng rằng, là do nhi tử mình gây ra thương kích sự kiện, kết quả căn bản chẳng liên quan gì tới hắn.

“???”

Trương Lực nghe vậy, lập tức không nhịn được nữa, “oa” một tiếng khóc lớn. Ta làm sao có thể nói sớm đây? Ngươi vừa xông vào đã vác gậy tròn hung hăng đập ta tới tấp, nếu không phải ta tê tâm liệt phế hỏi ngươi tại sao đánh ta, chỉ sợ bây giờ ngươi còn đang vung gậy không biết mệt ấy chứ!

“Đi đi, nam tử hán đại trượng phu, khóc lóc cái gì! Không phải chỉ là chịu mấy roi sao, làm cha ta tha thứ cho ngươi, được chưa.”

“!!!”

Trương “đầu gấu trường học” bị lão tử vô sỉ làm cho khiếp sợ, trong lòng gào thét: rốt cuộc ai nên tha thứ cho ai vậy? Huống hồ, ngươi lại dám gọi trận đòn tàn độc vừa rồi là “mấy roi”?

Có tin nửa đêm ta giết cha không!

“Ta ra ngoài một chuyến, ngươi thành thật ở nhà làm bài tập cho ta.”

“Đi đâu vậy?”

Đối mặt với câu hỏi của nhi tử, Trương chủ tịch chỉ phất tay, không thèm trả lời.

“Đi lau cái mông cho ngươi đó!”

Nếu không phải tiểu tử ngươi dẫn dụ cái tên lưu manh Vương ca chắn đường, đến nỗi bây giờ gây ra đại sự kinh động toàn mạng như vậy, ta cần phải vội vã tới cục cảnh sát, cứu người, dàn xếp chuyện sao? Nếu không nhanh tay bảo lãnh người ra, thêm chút tiền bịt miệng, hắn, làm cha ngươi, cũng phải chịu liên đới, bị dân mạng cầm bút lột da!

Cổng cục cảnh sát, Trương chủ tịch trường học vừa xuống xe, liền thấy bạn học của nhi tử mình, đang cùng một nam nhân ngoài ba mươi từ bên trong đi ra.

“Vu đổng?”

“Trương đổng?”

Hiển nhiên, hai người quen biết nhau.

“Ngài…” Trương chủ tịch nhìn một thân cơ bắp cuồn cuộn của Hạ Thắng, khóe miệng không khỏi co giật. Nếu không nhớ nhầm, mấy tháng trước khi đối phương cùng nhi tử mình tỉ thí trên lôi đài, tuyệt đối không có loại áp bách cùng xung kích thị giác như bây giờ.

“Hạ tiên sinh là hội viên trọng yếu của câu lạc bộ chúng ta, lúc xảy ra thương kích sự kiện, ta cũng có mặt phía sau bọn họ.” Vu tiên sinh mỉm cười giải thích, đồng thời lộ vẻ nghi hoặc nhìn Trương chủ tịch.

“À, ta là xem video trên mạng mới biết chuyện. Đúng rồi, Hạ đồng học, đây là học bổng do Ban quản trị nhà trường đặc biệt cấp cho ngươi.” Vừa nói, Trương chủ tịch liền lấy từ trong ngực ra một tấm thẻ ngân hàng đưa tới.

Đối với cái này, Hạ Thắng cũng không khách khí, cười tươi tiếp nhận. Đưa tiền tới rồi, đương nhiên biết là vì cái gì.

Trong lòng hiểu rõ, trên mặt vẫn cười gật đầu, ánh mắt lóe lên ý tứ — yên tâm, ta biết chừng mực.

“Vậy ta không quấy rầy nữa, công ty bên kia còn có việc. Gặp lại.”

Tiếng nói rơi xuống, Trương chủ tịch nhanh chóng chui vào xe, lái đi.

Trên xe, Hạ Thắng mở miệng hỏi.

“Vu tiên sinh, ngươi đã quan sát ta mấy tháng rồi, rốt cuộc muốn từ ta đạt được cái gì? Nói trước, ta ngoài một căn nhà ra, nghèo rớt mồng tơi.”

“Đến nơi sẽ nói.” Vu tiên sinh lắc đầu, ra hiệu cho tài xế lái đi.

Chẳng bao lâu sau, xe dừng trước một trang viên gần trung tâm thành phố.

“???”

Hạ Thắng trợn mắt. Ngươi thế mà có cả một trang viên, lại còn ở vị trí đắc địa thế này? Chẳng trách Trương chủ tịch đối với ngươi thái độ khúm núm, có lúc còn như sợ mất lòng.

“Trang viên này là gia gia ta trước kia dùng tiền xây, đã hơn hai mươi năm rồi. Hằng năm phải bỏ ra một số tiền lớn để duy trì.” Vu tiên sinh vừa dẫn đường vừa giải thích.

Bước vào cổng lớn, đập vào mắt là một bức bích họa cực lớn.

Trên bích họa, vẽ một con chim đại bàng toàn thân kim sắc, với móng vuốt lăng lệ, đang lao xuống vồ một con Thanh Long dưới nước. Đại bàng chiếm hai phần ba bức họa, còn Thanh Long và nước biển chỉ chiếm một phần ba.

Ngay trong phần ba đó, nước biển chiếm hơn một nửa, chỉ còn chưa tới một nửa dành cho Thanh Long. Thoạt nhìn, đại bàng to lớn áp đảo Thanh Long vài lần.

“Tổ tiên từng lưu lại một bức họa, tên là 《 Đại Bằng Bác Long Đồ 》. Gia gia ta lúc đó mời những họa sĩ và thợ điêu khắc cao cấp nhất Đại Sở, hợp lực vẽ nên.

Đáng tiếc, cho dù là cao thủ đỉnh tiêm, cũng không thể nào phục khắc được một phần mười thần vận của nguyên bản. Chỉ có những ai tận mắt thấy qua bản gốc mới cảm nhận được sự chênh lệch sâu sắc.”

Hai người vừa trò chuyện, vừa đi tới phòng ăn. Trên bàn đã bày biện đầy đủ các món mỹ thực.

“Ngồi đi, vừa ăn vừa nói.”

“Vu tiên sinh, có chuyện gì thì nói thẳng đi.”

Tiếng Hạ Thắng vừa dứt, đám người hầu liền lặng lẽ lui ra, tiện thể đóng luôn cửa phòng ăn.

“Ngươi là một người có tài năng.”

“???”

Đối diện ánh mắt đầy dấu hỏi của hắn, Vu tiên sinh cười ha hả, tiếp tục.

“Cái gọi là tài năng, theo lời Phật gia, chính là ‘tuệ căn’. Ta đã điều tra qua tư liệu của ngươi, bộ dạng mấy tháng trước và hiện tại quả thực như hai người khác biệt.”

Dừng lại một chút, rồi hắn lại nói tiếp.

“Ta luôn tìm kiếm những người có thiên phú. Khi còn trẻ, ta từng du lịch khắp thế giới, có lần đụng phải một người — chỉ bằng một quyền, có thể đánh xuyên qua tấm thép!”

“Khi đó, ta đột nhiên hiểu ra, cả đời ta truy cầu là cái gì. Đáng tiếc, người kia nói ta không có tài năng. Hơn nữa, hắn còn tiết lộ cho ta một bí mật liên quan tới tổ tiên ta.”

“Hắn nói, hắn biết rõ nguồn gốc Vu gia chúng ta — nói rằng ta là hậu nhân của Kim Sí Đại Bằng.”

“Ta từ nhỏ lớn lên bên cạnh gia gia, lại hoàn toàn không biết lão nhân gia từng mang cái danh hiệu ‘Kim Sí Đại Bằng’ đầy trung nhị khí.”

“Nam nhân kia nói, gia gia ta có hai thân đệ: Nhị gia gia là Thiên Cương Mãnh Hổ, Tam gia gia là Địa Sát Tâm Viên.”

“Ba người bọn họ, riêng rẽ kế thừa ba bức đồ: 《 Kim Bằng Bác Long Đồ 》, 《 Hổ Sát Thiên Cương Đồ 》 và 《 Lệ Viên Sát Sinh Đồ 》.”

“Nghĩ lại, hồi nhỏ ta hình như có từng thấy thoáng qua hai bức họa kia: một bức vẽ mãnh hổ từ trời giáng xuống, một bức khác vẽ viên hầu dữ tợn ăn thịt người.”

“Sau đó, ta cùng người kia tâm sự thâu đêm, biết được chân tướng — Vu gia chúng ta thực ra là một vũ phu gia tộc rất lợi hại.”

“Tài phú mà gia gia, thậm chí cả tộc ta có được, đều là dựa vào ba bức đồ này mà ra.”

“Nam nhân kia nói, mạch Vu gia này xem như đã phế, bởi vì hắn từng nhìn qua 《 Kim Bằng Bác Long Đồ 》 nguyên bản. Bên trong thần vận như có như không, muốn từ đó quán tưởng, gần như là điều không thể.”

Vô luận có thể quán tưởng thành công hay không, một khi động vào, thì đều sẽ bị hủy đi. Mà sau khi hủy diệt, trên đời này sẽ không còn tấm thứ hai. Trừ phi, có người có thể hướng vào bên trong rót vào thần ý đồng nguyên đồng bản, khiến bức họa một lần nữa tỏa ra sinh cơ.

Đáng tiếc, gia gia ta trước kia đã không còn khả năng ấy. Mười hai vị bá bá, không một ai có thể kế thừa bức đồ này. Vì để gia tộc được yên ổn, gia gia ta tự mình ra tay san bằng hết thảy kết oán địch nhân năm đó, từ già trẻ nam nữ, không tha một ai.

Mang máng nhớ lại, lúc gia gia qua đời, lão từng thổn thức nói, đây có lẽ là báo ứng của lão Thiên. Nếu như khi xưa lão nhân gia buông tha những kẻ già yếu tàn tật kia, có lẽ hôm nay Vu gia cũng không đến mức đoạn tuyệt truyền thừa.

“Ta từng hỏi người kia, vì sao gia gia ta không đem thần ý rót vào bản vẽ từ sớm. Hắn nói, thần ý của một người không dễ dàng buông tha. Một khi rót vào bản vẽ, gia gia tất nhiên không thể trảm thảo trừ căn đối với kẻ thù khi xưa.”

“Ban đầu, gia gia dự định sau khi thanh lý hết thảy địch nhân, sẽ trước lúc lâm chung, đem thần ý rót vào 《 Đại Bằng Bác Long Đồ 》, lưu truyền hậu thế.”

“Nhưng lại tính toán sai lầm, đám địch nhân thực lực mạnh hơn dự đoán, khiến người thụ trọng thương. Đặc biệt là tinh thần suy kiệt trầm trọng, không còn đủ sức để đem thần ý dung nhập vào bức đồ.”

“Trước khi rời đi, nam nhân kia từng nói với ta, nếu muốn cứu 《 Đại Bằng Bác Long Đồ 》, cần phải tìm được một người có thiên phú.”

“Nếu vận khí đủ tốt, người đó có thể lĩnh ngộ thần ý bên trong, khiến cho bức họa sống lại. Hoặc là, khi người ấy sắp đến đại hạn, mở ra một điều kiện không thể từ chối, khiến hắn chủ động dưỡng thành thần ý, rồi truyền nhập vào bức đồ.”

“Chỉ là, một khi thần ý rót vào 《 Đại Bằng Bác Long Đồ 》, thì bản thân người ấy sẽ triệt để mất đi tu hành. Không có ai nguyện ý hy sinh đến mức ấy.”

Vu tiên sinh nói xong, đôi mắt trừng trừng nhìn chằm chằm Hạ Thắng.

“Ta hy vọng Hạ tiên sinh có thể giúp một tay. Nếu có thể lĩnh ngộ, đến lúc tiên sinh tuổi thọ gần cạn, có thể vì Vu gia ta mà khiến 《 Đại Bằng Bác Long Đồ 》 phục sinh.”

“Đương nhiên, nếu thất bại, cũng không sao cả. Chỉ cần cố gắng, Vu gia chúng ta tuyệt không trách tội. Sau này, trọng kim hai tay dâng lên, tuyệt đối không bạc đãi.”

Nghe đến đây, khóe miệng Hạ Thắng không khỏi co giật.

Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn

Được rồi, thì ra thế giới hiện đại thật sự còn có cao thủ tồn tại!

“Vu tiên sinh, vậy dựa vào cái gì ngươi dám khẳng định ta có thể làm được? Dựa vào cái gì mà nhận định ta là người nắm giữ thiên phú?”

Dù sao, cũng phải có lý do chứ. Không thể chỉ vì ta kiện thân treo đầy cơ bắp, một quyền đấm chết người mà cho rằng ta có thiên tư tuyệt thế chứ?

“Ta từng rất nghiêm túc hỏi qua nam nhân kia, hắn nói với ta: một người nếu làm ra sự tình vượt xa khỏi thường nhân, tất nhiên là người có tài năng.”

“Ngay từ lúc quản lý phòng tập thể hình báo cáo gặp một thiếu niên kỳ quái, ta liền ngầm cho người điều tra ngươi.”

Vu tiên sinh nhìn hắn, cười khổ.

“Ngươi không dùng bất kỳ thủ đoạn khoa học kỹ thuật nào, chỉ đơn giản là mỗi ngày tới chợ mua thịt bò, mỗi ngày tiêu hao ít nhất hai trăm cân.”

“Xin hỏi, cái gì Đại Vị Vương siêu cấp, có thể ăn nổi hai trăm cân thịt bò một ngày? Kỷ lục thế giới ghi nhận, kẻ ăn khỏe nhất cũng chỉ dám nuốt mười bảy cân trong một bữa.”

“Còn ngươi? Ta nghe hàng xóm của ngươi kể, quá nửa đêm đi ngang qua cửa nhà, còn có thể ngửi được mùi thịt nồng đậm. Một ngày bốn bữa, mỗi bữa năm mươi cân!”

“Lại thêm vào khả năng luyện thể, siêu tốc tăng cơ, trong khoảng cách gần né tránh đạn, còn một quyền đánh chết người…”

“Ngươi bảo không có tài năng, ai tin?”

“Thư ký của ta còn nói, thi thể người nọ sau khi khám nghiệm, kết quả là tim vỡ nát, nửa bên phải thân thể xương cốt nghiền nát như tro bụi.”

Nói đến đây, Vu tiên sinh đứng dậy, bước đến trước mặt Hạ Thắng, “bịch” một tiếng quỳ thẳng xuống.

“?”

Ngươi làm gì đó…

“Coi như ta cầu ngài.” Vu tiên sinh giọng run run. “Dù không thành công, ngài cứ nói giá đi, ta nguyện hai tay dâng lên.”

“Nếu ông trời còn thương xót Vu gia chúng ta, thành công — vậy về sau ngài muốn cái gì, chỉ cần ta có khả năng, tuyệt đối dốc hết sức dâng hiến.”

“Ta cả đời cũng không quên được ánh mắt tiếc nuối của gia gia trước lúc lâm chung. Mười mấy đứa con trai, không một ai có thiên phú. Một đám cháu trai, càng thất vọng hơn.”

“Mười mấy năm vào Nam ra Bắc, người đời ta gặp không ít. Nhưng dù bi thảm thế nào, cũng chưa từng thấy ánh mắt tuyệt vọng như của gia gia ta ngày đó.”

“Những điều ta làm, chỉ là mong một ngày nào đó khi xuống dưới cửu tuyền, có thể cho lão nhân gia một lời giải thích. Chỉ cần còn giữ được bức đồ, chi mạch Kim Sí Đại Bằng cũng coi như chưa tuyệt diệt.”

Nói đến mức này rồi, Hạ Thắng còn biết nói gì nữa?

“Được, ta đi xem một chút bức đồ kia.”

Nói xong, hắn bổ sung thêm: “Nói trước, ta không chắc chắn. Thậm chí, phải nói thẳng ra, có đến chín mươi chín phần trăm khả năng không thành.”

“Bởi vì, theo lời ngươi kể, thần ý trong bản vẽ kia gần như mỏng manh tới cực hạn.”

Hạ Thắng căn bản không ôm bất kỳ hy vọng gì, trong lòng thầm nghĩ họ Vu chẳng qua là tuyệt vọng rồi nên cái gì cũng muốn thử. Trên đường tùy tiện tìm đại một người nhờ vả, cũng chẳng khác là bao.

“Đa tạ!” Vu tiên sinh “vụt” một tiếng từ dưới đất bật dậy, lập tức kéo tay hắn vội vàng đi lên lầu hai tới thư phòng.

Đến nơi, hắn cẩn thận từng li từng tí lấy ra một cái tủ sắt chuyên dụng dùng để bảo tồn thư họa.

“Tích tích tích tích…”

Nhập mật mã, mở tủ, bên trong lộ ra một tấm họa cuộn — tươi mới như thể vừa mới được lấy ra từ máy vẽ, ánh sắc sáng bóng không nhiễm chút bụi thời gian.

“Bức tranh này đã tồn tại ít nhất tám mươi năm, vậy mà cho tới giờ vẫn mới tinh, diễm lệ khác thường.”

“Ân?”

Hạ Thắng tiến lên, cẩn thận quan sát bức tranh.

Hắn không ngờ, từ bức họa ấy, lờ mờ cảm nhận được ba đạo ý niệm khác biệt.

Trong khoảnh khắc, trời đất quay cuồng.

Ánh mắt hắn biến hóa!

Trước mắt, hiện ra một mảnh đại hải mênh mông.

Thế nhưng, trong tầm mắt hiện tại, biển lớn kia bất quá chỉ như một cái hồ nhỏ.

“Ta biến thành… đại bàng?”

Chỉ khi hóa thành đại bàng, mới hiểu được đại bàng khổng lồ đến nhường nào.

Trang Tử trong 《 Trang Tử – Tiêu Dao Du 》 từng nói:

“Bắc Minh hữu ngư, kỳ danh viết Côn. Côn chi đại, bất tri kỳ kỷ thiên lý dã. Hóa vi điểu, kỳ danh viết Bằng. Bằng chi bối, bất tri kỳ kỷ thiên lý dã. Nộ nhi phi, kỳ dực nhược vân thiên chi phú.”

Giờ phút này, Hạ Thắng tự mình cảm nhận được — cái gọi là đại bàng, rốt cuộc có thể to lớn tới mức nào.

“Ngâm ——”

Tiếng long ngâm vang lên, trước mắt hắn xuất hiện một… con lươn nhỏ.

Không phải hắn cố tình coi thường long, mà là trong góc nhìn của đại bàng, Thanh Long kia nhiều nhất chỉ như một con lươn lớn hơn bình thường một chút. Chẳng trách trong truyền thuyết, đại bàng từng lấy long làm thực vật.

Nhưng ngay lập tức, góc nhìn của hắn lại thay đổi.

Lần này, hắn hóa thành Thanh Long.

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một con Kim Sí Đại Bằng giương cánh che trời, trong lòng tràn ngập vẻ vô tội.

Đại bàng đáp xuống, tốc độ nhanh như thiểm điện. Trong nháy mắt đã lao tới gần, song trảo cường mãnh vồ lấy cổ hắn, kéo lên khỏi mặt nước.

Một giây sau, hắn hóa thân thành biển cả, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Kim Sí Đại Bằng bay xa dần. Trong cảm nhận của biển, vô số long tộc dưới đáy biển, không dám ngẩng đầu, tràn đầy sợ hãi.

Lại một lần nữa chuyển đổi góc nhìn, quay về với thân thể thực tại.

Bên trong tủ sắt, 《 Đại Bằng Bác Long Đồ 》 vốn mới tinh đột nhiên biến sắc — toàn bộ bức tranh trở nên xám trắng đen, như thể một bức giả phẩm bị phai màu, khiến Vu tiên sinh sắc mặt đại biến.

Chưa dừng lại ở đó, bức họa xám trắng bắt đầu từng mảnh nứt vỡ, từng khối từng khối rạn nứt, sau đó hóa thành bột mịn, tốc độ suy tàn nhanh tới mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

“Phanh!”

Vu tiên sinh không nói hai lời, lập tức đậy kín tủ sắt lại.

Dù biến thành tro bụi, cũng phải cất giữ cẩn thận!

“Ai…”

Vu tiên sinh ngửa đầu nhìn trần nhà, khẽ thở dài.

“Thiên ý như vậy a.”

Hắn không có một chút ý tứ trách cứ Hạ Thắng. Dù sao, ngay từ đầu hắn đã nói rõ, mọi chuyện đều là tự nguyện. Nếu dám chơi, thì phải chịu. Nếu không gánh nổi, thì đừng chơi.

Đối diện cảnh này, Hạ Thắng cũng kinh ngạc. Phải công nhận, tâm tính của Vu tiên sinh thực sự rất tốt, thế mà không hề nổi giận, cũng không oán trách nửa câu.

Nói đi cũng phải nói lại, 《 Đại Bằng Bác Long Đồ 》 trở thành tro bụi, thật sự là do hắn gây ra.

Bởi vì, hắn đã hoàn toàn hấp thu hết thần ý trong bức họa.

【《 Ve Sầu Thoát Xác 》(Bị động) 《 Cao Trung Tri Thức 》3, 《 Thiên Sinh Địa Dưỡng Pháp 》5, 《 Kim Cương Quyền 》10, 《 Kim Bằng Bác Long Đồ 》3】

Thì ra, nên gọi là Kim Bằng!

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top