Ngô Khởi đành tạm gác chuyện Hà Văn Tân sang một bên, trên mặt mang theo vài phần vui sướng không giấu được, nói: “Có tin tốt mới toanh, vừa được phi mã đưa đến chiều nay – chiến sự bên Túc Châu đã thắng rồi! Tổng binh trực tiếp lấy được thủ cấp của Hốt Đồ Liệt, hiện tại chỉ còn việc truy bắt đám tàn binh Kim Mông quốc còn sót lại trong cảnh nội Túc Châu!”
Đây là tin tốt nhất suốt mấy ngày qua!
Mây đen giăng trong lòng Vân Sương suốt bao ngày như bị quét sạch, gương mặt nàng hiện lên nụ cười hiếm có, hỏi ngay: “Giang tổng binh có bị thương không? Bao giờ chàng trở về?”
Sắc mặt Ngô Khởi khẽ biến, cố gắng giữ vẻ bình thường mà nói: “Tuy đã thắng trận, nhưng công việc hậu cần sau chiến tranh còn rất nhiều, e rằng tổng binh còn phải ở lại Túc Châu vài ngày nữa.”
Vân Sương lập tức nhạy bén nhận ra điều gì đó, mày khẽ nhíu: “Chàng bị thương rồi sao?”
Ngô Khởi: “……”
Tổng binh và Thẩm tiên sinh đều căn dặn hắn không được nói ra chuyện này cho Vân nương tử.
Nhưng Vân nương tử thông minh như thế, hắn làm sao giấu nổi đây a a a!
Tổng binh và Thẩm tiên sinh đúng là quá xem trọng năng lực diễn xuất của hắn rồi!
Thấy sắc mặt Ngô Khởi càng lúc càng kỳ lạ, lòng Vân Sương trầm xuống, vô thức bước lên một bước, nói: “Chàng bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không? Mấy ngày nay ngươi không chịu báo tin tức bên Túc Châu, có phải cũng liên quan đến việc này?”
Ngô Khởi bị ép đến đường cùng, suýt chút nữa muốn khóc, đang định cắn răng mà chịu chết giữ kín bí mật, thì bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói lười nhác, “Ngô phó tướng, chuyện này có gì mà không thể nói? Tổng binh lập được chiến công vang dội như thế, chỉ bị thương nhẹ thôi, đúng là kỳ tích!”
Vân Sương ngẩn người, ngẩng đầu lên đã thấy Do Hứa không biết từ lúc nào đã bước tới.
Do Hứa không theo Giang Tiếu đến Túc Châu, mấy ngày nay dường như rất rảnh rỗi, cách hai ba ngày lại vào thành một chuyến, đến nhà nàng đùa giỡn với hai đứa nhỏ.
Theo lời hắn nói, hiện nay trong thành Hạ Châu, người thân bên cạnh biểu huynh hắn chỉ còn mình hắn, nên biểu huynh vắng mặt thì hắn phải thay mặt chăm lo cho thê tử và hài tử.
Vân Sương mấy hôm nay qua lại nhiều với hắn, cũng khá quen thuộc, chỉ nhìn thoáng đã nhận ra sự bất mãn và mỉa mai nhàn nhạt ẩn hiện trong ánh mắt hắn.
Lông mày nàng lập tức nhíu chặt hơn, nhìn chằm chằm vào Do Hứa: “Giang tổng binh đã làm gì?”
Ngô Khởi vội nói: “Tổng binh chẳng làm gì cả…”
“Làm gì ư? Làm long trời lở đất ấy chứ!”
Do Hứa hừ nhẹ, nghiến răng nói: “Chỉ e sau trận này, danh tiếng tổng binh nhà chúng ta sẽ vang khắp thiên hạ! Giữa vạn quân địch một mình lấy đầu đại tướng đối phương, chiến công này so được với năm xưa tướng quân Vũ Văn của tiền triều đơn thương độc mã xông vào địch doanh, cứu thái tử trở về!
Vũ Văn tướng quân nhờ trận ấy mà danh chấn thiên hạ, thăng chức liên tục. Nay tổng binh của chúng ta cũng không khác gì!”
Rất nhiều việc, người ngoài và người nhà nhìn nhận hoàn toàn khác nhau.
Người ngoài biết Giang Tiếu lập đại công, tất sẽ kính ngưỡng khôn nguôi, coi hắn là anh hùng cứu quốc. Nhưng trong mắt người thân ruột thịt, khi rõ ràng có thể dùng cách ổn thỏa an toàn hơn để kết thúc chiến tranh, cớ gì lại phải mạo hiểm sinh mạng?
Do Hứa vừa hay nghe được tin này, không chỉ là khiếp sợ mà còn đầy lo lắng.
Dẫu cho biểu huynh hắn võ nghệ cao cường đến đâu, hành động này vẫn quá mức nguy hiểm! Một chút sơ sẩy, người rơi đầu chưa biết là ai!
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Hơn nữa, biểu huynh hắn từ trước tới nay làm việc luôn cẩn trọng, chưa từng mạo hiểm liều lĩnh như thế.
Vân Sương như nghe chuyện từ trên trời rơi xuống, một hồi lâu mới trầm giọng hỏi: “Giang tổng binh bị thương ở đâu?”
Thấy không thể giấu nữa, Ngô Khởi đành vội lên tiếng: “Thật sự chỉ là vết thương nhỏ, lúc ấy có một tên giặc Kim Mông đánh lén từ phía sau, may mắn tổng binh né kịp, chỉ bị rạch một đường trên cánh tay.”
“Tổng binh không phải cố tình giấu Vân nương tử đâu, chỉ là cảm thấy vết thương nhỏ thế này không đáng để nói, sợ khiến Vân nương tử lo lắng thêm thôi…”
Tuy lời của Ngô Khởi nghe thì nhẹ nhàng, nhưng chỉ cần nghĩ thôi cũng biết tình hình lúc đó hiểm nguy đến mức nào.
Từ nãy đến giờ, chân mày của Vân Sương vẫn chưa giãn ra.
“Dù nói trên chiến trường đao kiếm vô tình, bị thương là chuyện thường tình, nhưng biểu huynh từ trước tới nay luôn không biết quý trọng thân thể mình! Sáu năm trước, vì cứu hai bá tánh Đại Tề, huynh ấy đã lĩnh một đao của Hốt Đồ Liệt – không phải nói làm vậy là sai, nhưng rõ ràng có thể chọn cách ít nguy hiểm hơn để tự bảo vệ mình, vậy mà huynh ấy cứ thích chọn con đường mạo hiểm nhất!”
Do Hứa nhắc tới liền nổi giận: “Mấy năm nay, trận nào huynh ấy cũng như kẻ không màng sống chết, tình nguyện bản thân bị thương cũng không để thuộc hạ chịu khổ! Hệt như một kẻ cô độc không ai ràng buộc, nếu tổ phụ ta ở đây, chắc chắn phải véo tai lôi huynh ấy về dạy dỗ cho một trận nên thân!”
Trước kia đã liều mạng như vậy, giờ thì càng điên rồ hơn!
Hắn vốn tưởng, hiện nay đã có biểu tẩu và hai đứa trẻ, biểu huynh sao cũng nên biết quý trọng mạng sống của mình hơn chút.
Vân Sương trầm mặc một hồi, thở dài một tiếng: “Thôi được rồi, dù sao lần này cũng không có chuyện gì lớn… Đã nói đến đây, chuyện cụ thể khi đó ra sao, kể hết cho ta nghe một lượt đi.”
Đây là lần đầu tiên nàng biết phong cách đánh trận của Giang Tiếu lại như thế.
Do Hứa vừa cùng nàng quay về nhà, vừa chậm rãi kể lại tình hình khi đó.
“… Cuối cùng, số con tin trốn thoát an toàn vào khoảng hơn bốn trăm người, nhưng có hơn ba trăm người vẫn bị đám giặc giết chết.”
Do Hứa thở dài: “Tuy nhiên, trong tình thế như vậy mà vẫn có thể cứu được ngần ấy người, đã là rất đáng quý rồi. Hơn nữa, kết quả lớn nhất từ sự kiện này không chỉ có thế – hiện nay, Kim Mông quốc đại vương có bốn người con, trong đó thế lực lớn nhất chính là Thái tử và tam hoàng tử Hốt Đồ Liệt. Xét về binh lực và ảnh hưởng trong quân đội, Hốt Đồ Liệt thậm chí còn vượt cả thái tử của Kim Mông quốc.”
“Nay hắn đã chết, Kim Mông quốc ắt sẽ đại loạn. Thẩm tiên sinh dự đoán, trong vài năm tới, Kim Mông quốc khó có thể gây chiến với Đại Tề ta nữa. Thậm chí, rất có thể họ sẽ đề nghị nghị hòa.”
Vân Sương hơi nhướn mày: “Nghị hòa?”
“Chuyện này chẳng có gì lạ cả, đừng thấy chúng ta với mấy nước láng giềng thường xuyên giao tranh, thật ra nếu có thể lựa chọn, ai lại không muốn hòa bình? Đại Tề lập quốc hơn hai trăm năm, giữa chúng ta với Kim Mông quốc đã không chỉ một lần nghị hòa.”
Do Hứa hừ nhẹ, nói tiếp: “Lần gần nhất nghị hòa với Kim Mông quốc, đã cách nay gần năm mươi năm. Hai mươi năm trước, sau trận đại chiến giữa Đại Tề và Kim Mông quốc, đôi bên đều tổn hao nguyên khí nặng nề. Khi đó, đại vương Kim Mông đã có ý định nghị hòa, tiên đế của ta cũng có ý như vậy, tiếc là hai bên còn chưa kịp đàm phán xong thì tiên đế đã băng hà.”
“Sau đó, Mộc thừa tướng lập ấu đế lên ngôi, thao túng triều chính. Tên đó chẳng thấy được hậu quả của chiến tranh kéo dài với quốc lực Đại Tề, chỉ biết lấy mối thù sâu nặng giữa dân chúng Đại Tề và giặc Kim Mông để giành lòng dân, còn thi hành chính sách cứng rắn với Kim Mông quốc, không chỉ từ chối nghị hòa mà còn làm ra không ít hành động khiêu khích.”
Lão ta là kẻ giỏi khơi gợi cảm xúc dân chúng để mưu cầu lợi ích riêng.
Mà người chịu khổ, lại chính là các tướng sĩ nơi biên cương, ngày đêm không ngơi nghỉ đối đầu với Kim Mông quốc đang điên cuồng phản công vì bị chọc giận.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.