“Nguyệt Nhi, di nương thật sự biết sai rồi. Di nương đáng chết, cầu xin ngươi hãy tha cho ca ca của ngươi đi!
Ngươi cho hắn theo đám quan binh kia đi, sau này ở trong quân doanh làm một nam nô, đời này của hắn cũng chẳng dễ sống. Nguyệt Nhi, cầu xin ngươi! Xin ngươi!”
“Di nương, ngươi đứng dậy đi. Đám trâu điên kia không nghe lời ta đâu, nếu muốn cầu, thì nên đi cầu chúng nó, không nên cầu ta a.”
“Ngươi…”
Giờ phút này, Hàn di nương hối hận đến phát điên.
Nếu sớm biết Lăng Thanh Nguyệt lợi hại như vậy, tàn nhẫn như vậy, thì lúc trước nàng đã không dám dây vào.
Hiện tại, nhìn nhi tử bị hành hạ đến như thế, lòng nàng như chết lặng.
“A —— “
“Tyre!”
Khi Lăng Tích Thái lại lần nữa bị trâu điên húc bay, Hàn di nương gần như khóc đến khản giọng.
Nàng chỉ có một đứa con trai duy nhất, nếu con chết, nàng còn sống làm gì nữa?
“Nguyệt Nhi, di nương còn có bạc, vẫn lén giấu ở Ký Châu. Chỉ cần ngươi tha cho ca ca của ngươi, toàn bộ số bạc đó di nương đều giao cho ngươi!”
Vân Nguyệt mỉm cười nhìn Hàn di nương: “Ta liền biết di nương nhất định còn có bạc. Có điều… Nguyệt Nhi hiện tại đối với bạc không còn hứng thú. Hơn nữa, cho dù ngươi có bạc, chẳng lẽ ngươi có được đến hai trăm năm mươi triệu lượng bạc?”
Nghe lời nàng nói, Hàn di nương như nghe thấy tiếng lòng mình vỡ nát. Nàng gần như không dám tin, giọng run rẩy hỏi:
“Tào… Tào hộ vệ là ngươi giết? Số bạc đưa cho thái tử cũng là ngươi cướp đi?”
Thấy Hàn di nương trợn trừng mắt như muốn nứt toạc cả mí, Vân Nguyệt cười khanh khách:
“Ai nói không phải?”
“Nghiêm… Nghiêm hộ vệ cũng là ngươi giết?”
“Không sai. Còn có cả Kiều Mộng La, Kiều Khải Hoa đều là ta giết.”
“Ngươi…”
Thấy Hàn di nương như không đứng vững, rời khỏi chân nàng, Vân Nguyệt khẽ than: “Di nương, lúc ta trở về Lăng phủ đã từng nói, nếu còn hại ta, các ngươi sẽ phải trả giá. Lúc đó chỉ là ba trăm ngàn lượng bạc thôi.
Hiện tại, ta đã chẳng còn hứng thú với bạc nữa. Ngươi cứ giữ số bạc ấy lại mà nuôi lũ chuột đi.”
“Nguyệt Nhi, ta sai rồi! Di nương sai rồi! Ngươi muốn gì? Ngươi hứng thú với điều gì? Chỉ cần di nương có thể làm được, nhất định thỏa mãn ngươi!”
Lúc này, Hàn di nương cùng Lăng Thanh Vân, Lăng Thanh Vi rốt cuộc cũng nhận ra mình trước kia ngu xuẩn thế nào. Trước mắt họ giờ đây không còn là phế vật từng bị họ ức hiếp, mà là một Diêm Vương sống dậy từ địa ngục.
“Muội muội, chúng ta biết sai rồi. Xin muội tha cho chúng ta một con đường sống!”
“Phải đó tỷ tỷ, ngươi hứng thú với điều gì, chỉ cần chúng ta làm được, nhất định sẽ làm giúp ngươi!”
“Ồ? Các ngươi nói thật chứ?” Vân Nguyệt hứng thú nhìn về phía hai người.
“Là thật!”
“Thật sự là thật. Chỉ cần Nguyệt Nhi ngươi muốn, ta và muội muội đều sẽ làm.”
“Vậy nhé! Đây là lời các ngươi nói.” Dứt lời, nàng phân phó người phía sau, mấy nữ nhân liền kéo Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi đi.
“Lăng Thanh Nguyệt, ngươi định làm gì các nàng?”
Nhận ra điều bất ổn, Hàn di nương vội từ dưới đất bò lên, lao tới chỗ Vân Nguyệt.
Nhưng một nữ nhân không có võ công như nàng, làm sao có thể chạm đến được vạt áo của Vân Nguyệt? Cuối cùng chỉ có thể ngã sõng soài xuống đất.
Chương hai trăm năm mươi tám: Chó đực dựa vào cái gì mà suy nghĩ?
Vùng vẫy mấy lượt, Hàn di nương đã mệt mỏi đến mức không gượng dậy nổi.
“Chúng ta đã nhận sai rồi, ngươi còn muốn chúng ta thế nào? Giết người cũng phải có mức độ, huống hồ hoàng thượng chưa từng tuyên án tử hình chúng ta. Ngươi mà hành xử thế này, nếu bị hoàng thượng biết được, e rằng bản thân cũng không thoát khỏi tội!”
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Nghe vậy, Vân Nguyệt bật cười ha hả.
“Di nương, ngươi quên rồi sao? Trước kia chính ngươi đã đầu độc mẫu thân ta, các ngươi còn hủy dung ta, ném ta xuống núi, ngay cả ca ca ta suýt chút nữa cũng mất mạng. Thời điểm đó, sao ngươi không nhớ đến trên đời còn có hoàng thượng?”
“Nếu lúc đó ngươi có chút nhân tính, biết giữ tay lại một chút, thì hôm nay đã không phải rơi vào kết cục này.”
Nghe xong, Hàn di nương chỉ biết nằm bẹp dưới đất, bất lực.
“A —— cứu mạng a!”
“Uông uông…”
“Lăng Thanh Nguyệt! Ngươi là đồ biến thái! Ngươi không chết tử tế được! A ——”
Hai tiếng thét thảm của hai nữ nhi không ngừng vang lên.
“A —— cứu mạng —— a ——”
Ở bên kia, tiếng nhi tử bị thương cũng liên tiếp vọng lại.
Tiếng kêu khóc vang dội cả trời đất khiến Hàn di nương ban đầu muốn chạy đi xem con gái, rồi lại muốn cứu con trai. Nhưng mỗi lần định nhấc chân, tiếng thét từ phía con gái lại kéo nàng giật lùi.
“A ——” Cuối cùng Hàn di nương gào lên, tâm thần hoàn toàn sụp đổ.
“Lăng Thanh Nguyệt, ngươi rốt cuộc đã làm gì các nàng?”
Vân Nguyệt cười vô tội hỏi lại: “Di nương hỏi là đại tỷ tỷ và tam muội muội sao?”
Thấy ánh mắt Hàn di nương như muốn khoan thủng người mình, Vân Nguyệt thản nhiên đáp:
“À, cũng chẳng có gì. Các nàng không phải đã nói muốn thỏa mãn hứng thú của ta sao? Kỳ thật, điều ta hứng thú là…
Trước kia, đại tỷ tỷ và tam muội muội rất xinh đẹp, được nhiều nam nhân ái mộ. Nhưng bây giờ, các nàng toàn thân thối rữa, nam nhân đương nhiên sẽ không thích nữa. Vậy còn súc sinh thì sao?
Di nương, ta từng xem một cuốn tạp chí phổ cập khoa học, trong đó nói rằng dù là người hay động vật, đều có bản năng yêu cái đẹp và ghét cái xấu.
Ngươi nói xem, hiện tại hai người kia xấu đến mức đó, ngay cả súc sinh cũng sẽ ghét bỏ đi?
Ta vốn muốn thử xem hai người họ còn mị lực hay không, nên mới sai người tìm một trăm con chó đực đang động dục, sau đó bôi lên người các nàng dược gây hưng phấn với chó đực…”
“Lăng Thanh Nguyệt, ngươi là đồ biến thái!” Hàn di nương thật sự không thể nghe nổi nữa.
Thấy nàng như vậy, Vân Nguyệt vẫn cười tươi như hoa.
“Ôi chao, di nương, sao lại nói nghe khó chịu vậy? Nguyệt Nhi chỉ là thấy hứng thú, muốn biết tỷ tỷ và muội muội bây giờ có thể khiến chó đực chán ghét hay không thôi mà.
Nguyệt Nhi còn muốn biết, chó đực là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, hay là biết cảm xúc. Nếu là cảm tính, chúng nó sẽ tránh xa tỷ muội kia, nhưng nếu là… người trước…
Ôi chao, di nương nghe tiếng kêu thảm thiết kia đi, đáp án rõ ràng rồi.
Vương gia, hóa ra chó đực thật sự là động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa người dưới!”
Xích Diễm: “…”
Chẳng riêng Hàn di nương, ngay cả hắn – người đã sống ba nghìn năm trên đời – cũng chưa từng thấy chuyện gì khiến người ta giận sôi gan như vậy.
Người và vật giao phối! Thật không thể ngờ nàng lại nghĩ ra trò như thế!
Lúc nàng cười nói điều ấy ra, trong lòng hắn chợt cảm thấy khó chịu không rõ nguyên do.
Hắn tuy thích sự tàn nhẫn của nàng, nhưng lại không thích nàng lấy những chuyện khiến người ta rợn tóc gáy như vậy ra làm trò cười.
Hắn không biết trước khi gặp hắn nàng từng trải qua điều gì,
Nhưng thủ đoạn trả thù như vậy… khiến hắn cảm thấy đau lòng.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.