Lỗ hổng đối với nam nhân mà nói, có lực hấp dẫn vô cùng. Mà Hạ Thắng đối với khuyết điểm, lại có một loại chấp nhất khó hiểu. Lúc không có việc gì làm, hắn cũng sẽ ngồi ngẫm nghĩ, rốt cuộc làm thế nào mới có thể chui vào những lỗ hổng, tạp ra hệ thống phó bản BUG.
Đương nhiên, giống như vũ cá dạng này ẩn chứa cổ huyết yêu thú, hắn cũng không trông cậy có thể khống chế thêm đầu thứ hai.
Cũng không phải bởi vì năng lực không đủ, mà đơn giản là cả Lân Đảo, có hay không đầu thứ hai như vậy cũng là một vấn đề lớn.
“Không biết nếu khống chế một đầu Kim Lý Ngư, có thể thu được bao nhiêu điểm kinh nghiệm.”
Hắn từ trên giường đá đứng dậy, đi đến trước sợi dây thừng mà đồng tử trước đây nhắc tới, đưa tay nhẹ nhàng kéo một cái.
Một giây sau, một hồi linh âm thanh thúy như gió xuân ấm áp vang lên, khuếch tán khắp động phủ.
“Đồ tốt!”
Không biết treo ở nơi nào linh đang, nhưng tiếng chuông kia rõ ràng không phải là vật tầm thường. Nó tựa hồ có thể vuốt ve tâm thần, khiến lòng người bình tĩnh, lâm vào một trạng thái thần minh khó mà giải thích.
Chỉ chốc lát sau, thiếu niên lớn tuổi hơn trong hai vị đồng tử chậm rãi bước vào động phủ.
“Đại sư huynh.”
Đối phương cung kính thi lễ, đứng tại chỗ chờ phân phó.
“Đem các loại yêu thú tương đối phổ biến trên Lân Đảo, mỗi loại đưa tới một con.”
“Vâng.”
Lân Đảo cực kỳ rộng lớn, bốn phía lại là vô biên vô tận biển cả, hơn nữa ngay từ khi Hồng Vân Động mới sáng lập, đã đặc biệt dốc lòng bồi dưỡng yêu thú.
Chung quanh đảo, đủ loại yêu thú, nhiều đến mức đếm không xuể.
Kim Lý Ngư chỉ là một loại đại chúng yêu thú trong số đó, mà loại yêu thú ẩn chứa một tia long huyết như vậy cũng không hiếm. Cũng không biết là con rồng nào khi xưa phong lưu để lại, khiến cho hậu nhân được hưởng lợi, có một đám long tử long tôn để điều động.
Hơn nữa, trong sổ tay cũng chuyên môn đề cập, mỗi cách một khoảng thời gian, đệ tử trên Lân Đảo cần tổ chức đại quy mô dọn dẹp yêu thú xung quanh, bằng không dễ dẫn tới yêu thú tràn lan thành họa.
Không có cách nào khác, loài rồng vốn lưu tình khắp nơi, thân mang long huyết yêu thú cũng vậy, kỳ phát tình dài hơn phàm thú rất nhiều. Không chỉ vậy, năng lực sinh sản cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Ước chừng nửa canh giờ sau, đồng tử liền dẫn theo hơn mười vị đệ tử áo lam, đứng tại cửa động phủ.
“Đại sư huynh, thực lực của ta thấp, để tránh trì hoãn việc của ngài, ta đặc biệt mời thêm một số sư huynh tới hỗ trợ.”
“Vào đi.”
Hạ Thắng tự nhiên nhìn ra tâm tư của đồng tử cùng những thân truyền đệ tử mang theo lồng thú kia.
Đúng rồi, áo xám là tạp dịch đệ tử, áo trắng là ký danh đệ tử, áo lam là thân truyền đệ tử, còn áo đỏ mới là chân truyền đệ tử.
“Đại sư huynh!!”
Một đám người đồng thanh hành lễ, không dám có chút thất lễ nào. Không cần nói tới việc phân biệt địa vị, chỗ làm việc, ai dám đối với người thừa kế tương lai của công ty mà ra vẻ tiền bối?
Không sợ ngày sau người ta thành lãnh đạo, đem mình đá bay sao?
“Đại sư huynh, có cần chúng ta lưu lại hỗ trợ không?”
Đồng tử liếc nhìn mười ba cái lồng thú xếp thành một hàng, nhỏ giọng nhắc nhở. Trong lòng hắn nghĩ, đại sư huynh dù địa vị cao, nhưng vừa mới nhập môn, liệu có bản lĩnh gì chứ.
Những yêu thú này, đối với đệ tử trong môn mà nói không tính là gì, nhưng đối với người bình thường thì lại nguy hiểm trí mạng.
“Yên tâm đi, nếu không nắm chắc, ta dám sao? Huống chi, sau này còn có đại hảo tiền đồ, ai lại đi tìm đường chết?”
Một câu nói, hoàn toàn xóa đi lo lắng trong lòng mọi người.
“Vâng.”
Đồng tử phất tay, đám đệ tử lập tức thức thời rời khỏi động phủ.
Hôm nay tới đây chỉ để hỗn mặt, nếu mặt dày mày dạn lưu lại, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng không tốt, thậm chí bị người ghét bỏ.
Dẫn tới chúng nộ, thực sự không đáng.
Đợi cho tất cả mọi người rời đi, Hạ Thắng mới đứng dậy, lần lượt kiểm tra mười ba con yêu thú trong lồng.
Đầu tiên là Kim Lý Ngư, loại yêu thú thường gặp. Thứ hai là cá kiếm, vô cùng có tính công kích, có thể phun thủy kiếm từ miệng ra, lực xuyên thấu cực mạnh. Những đệ tử tính khí ngay thẳng, không thích Kim Lý Ngư, thường rất yêu thích loài cá này.
Sau đó là con thứ ba, thứ tư, thứ năm…
Mãi cho tới khi toàn bộ mười ba con yêu thú đều được hắn so sánh qua với sổ tay.
“Lợi hại nha.”
Đừng tưởng mười ba con yêu thú này ít ỏi. Đám yêu thú này tương đương với cơ sở pháp quyết trong sơn môn, giống như những bộ quyền pháp trụ cột ngoài thế gian. Có thể lúc sáng tạo, từng bước một xây dựng và chỉnh sửa, nhưng tới đời sau, ai còn thay đổi?
Mười ba con yêu thú, tương đương với nền tảng căn bản nhất.
Trong sổ tay đã ghi chép rõ ràng, lúc ban đầu khi Hồng Vân Động mới thành lập,
Cả Lân Đảo chỉ có mỗi Kim Lý Ngư là đại chúng yêu thú duy nhất.
Hiện nay, có thể phát triển ra mười ba loại yêu thú, gần như đã bao quát toàn bộ các phương diện. Lịch đại sơn chủ hao phí tinh lực, tuyệt đối không phải nhỏ.
“Kim Lý Ngư.” 《Ngự Yêu Quyết》!
【+ một điểm EXP】
“???”
Ta biết ngươi cùng vũ cá chênh lệch, nhưng vạn lần không nghĩ tới khoảng cách giữa hai ngươi lại lớn đến như vậy. Một cái cho mười vạn điểm kinh nghiệm, một cái chỉ cho một điểm, trước sau chênh lệch đến mười vạn lần.
“Xem ra, muốn tìm được đầu vũ cá thứ hai là khỏi phải nghĩ rồi.”
Phó bản hệ thống đúng thật là siêu cấp giám định khí. Căn cứ vào điểm kinh nghiệm thu được khi sử dụng kỹ năng, có thể phán đoán ra kỹ năng cường đại hay không.
Khống chế yêu thú có thể thu được điểm kinh nghiệm chuyên chú, cũng đồng dạng phản ánh ra mức độ trân quý của nó. Mười vạn lần so với đại chúng yêu thú, đi đâu mà tìm được cái thứ hai chứ?
“Nói lại, đây chính là uy lực của long huyết bên trong cổ huyết sao? Rõ ràng đều là cá, kết quả hệ thống phán định chênh lệch tới mười vạn lần.”
“Đối với một ức điểm kinh nghiệm mà nói, đúng thật chỉ như muối bỏ biển thôi.” Bất quá rất nhanh, hắn đã điều chỉnh lại tâm tình, tiếp tục khống chế đầu đại chúng yêu thú thứ hai.
【+ một điểm EXP】
Đầu thứ ba.
【+ một điểm EXP】
Đầu thứ tư…
【+ một điểm EXP】
(…..)
Đầu thứ mười ba.
【+ một điểm EXP】
Đúng vậy, toàn bộ đều chỉ cho một điểm.
Tự nhiên, hắn mơ hồ cảm giác được, nếu thu nhận thêm vài đầu nữa, e rằng cũng sẽ chạm tới cực hạn số lượng yêu thú hắn có thể khống chế hiện tại.
“Ngày mai, năm trăm ngàn lần khống chế. Nhiều nhất cũng chỉ có thể thu được một ngàn vạn điểm kinh nghiệm, muốn thăng cấp 《Ngự Yêu Quyết》 cần suốt mười ngày.”
Khoan đã, không đúng.
Đại chúng yêu thú chỉ cho một điểm kinh nghiệm, nếu như khống chế yêu thú càng trân quý thì sao?
Một lần phó bản có thể khống chế yêu thú có hạn, vậy thì lựa chọn thật tốt đi. Có khi nào khống chế một lần, có thể thu được mười điểm, thậm chí một trăm điểm, một ngàn điểm không?
Nghĩ tới đây, cả người hắn lập tức hưng phấn hẳn lên.
Lỗ hổng lớn như vậy, không lợi dụng thì quá uổng!
Tiếng chuông lại vang lên lần nữa, đồng tử nhanh chóng có mặt.
So với sơn chủ, đại sư huynh này đúng là quá chịu khó lắc chuông rồi a?
“Đại sư huynh.”
“Ta muốn yêu thú quý hiếm nhất của Lân bộ, hiểu chưa? Cấp cao nhất, quý hiếm nhất. Có bao nhiêu, muốn bấy nhiêu.”
Thân là đời sau Lân Đảo sơn chủ, toàn bộ hòn đảo này, hắn muốn cái gì cũng có thể lấy!
Đừng nói là vài đầu yêu thú, cho dù nổi hứng muốn xử lý một trưởng lão trợ hứng, cũng không phải không thể. Đương nhiên, hắn sẽ không làm ra loại chuyện hại người hại mình như vậy.
“Vâng.”
Muốn yêu thú thật trân quý, tìm thân truyền đệ tử là không được, nhất định phải tìm tới các trưởng lão.
Trong tay thập đại trưởng lão, ai lại không cất giấu chút áp đáy hòm đồ chơi chứ?
Đương nhiên, yêu thú quá mức trân quý chắc chắn đã được trao cho chân truyền đệ tử. Nhưng, ở cấp bậc vừa phải thì vẫn có thể lấy ra.
Chỉ chốc lát sau, mười vị người mặc áo đỏ – chân truyền đệ tử, mỗi người trong tay đều mang theo một cái lồng thú đến. Các trưởng lão đích thân không xuất hiện, nhưng cho đệ tử mang theo quà tặng, cũng xem như có mặt mũi.
Bất quá, để cho chân truyền đệ tử mượn cơ hội này liên lạc cảm tình, vẫn là điều có thể chấp nhận.
Trong mười người, chín người trên mặt mang theo nụ cười chân thành. Dù sao, có thể sớm kết giao với đại sư huynh tương lai trở thành sơn chủ, chẳng ai là kẻ ngốc.
Bọn họ, tương lai có thể kế thừa chức vị trưởng lão, mỗi người đều có tiền đồ sáng lạn.
Chỉ có một người, sắc mặt khó coi, nụ cười gượng gạo, vừa nhìn đã biết là vô cùng miễn cưỡng, trong lòng đầy bất mãn và không cam tâm.
Đồng tử nhìn thấy, nhưng cũng không nói gì.
“Đại sư huynh.”
“Đặt xuống đi, tất cả các ngươi quay lưng lại.”
“Vâng.”
Mười một người đồng loạt quay người, chỉ có một người kia động tác cực kỳ miễn cưỡng, chậm chạp chần chừ.
“A.”
Hạ Thắng không nói gì thêm, trực tiếp cầm lấy cái lồng thú mà người kia đặt xuống.
【+ mười điểm EXP】
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
So với Kim Lý Ngư thông thường mạnh hơn gấp mười lần, vậy mà cũng dám tự xưng trân quý?
Cam chịu!
Hắn lập tức biết được người này là đệ tử của ai.
Nhị trưởng lão.
Dù ai nhìn cũng hiểu, tương lai ghế sơn chủ bay mất, danh tiếng của sư phụ cũng tiêu tan, trong lòng làm sao có thể dễ chịu?
Không đợi lửa giận nguôi ngoai, lại bị người ta tới trước mặt xin yêu thú quý giá.
Khá lắm, được nước lấn tới, ngươi còn muốn ta tặng đồ quý?
Cử động lần này chẳng khác nào cưỡi lên đầu thầy trò nhị trưởng lão mà ị, xong rồi còn đòi giấy lau. Nhị trưởng lão không tại chỗ phát tác, đã xem như tính khí cực kỳ tốt rồi.
Tiếp đó, lần lượt tới đại trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão.
【+ một trăm điểm EXP】
【+ một trăm điểm EXP】
【+ một trăm điểm EXP】
Một mạch thử tới lục trưởng lão.
Không còn!
Đúng, linh hồn hắn đã cạn kiệt.
“Thì ra là thế.”
Vừa bắt đầu, mỗi lần khống chế một con yêu thú, chỉ cần phân ra một tia linh hồn. Nhưng càng về sau, khống chế yêu thú thứ hai, thứ ba, phần linh hồn cần chia tách càng lớn.
Thẳng tới khi khống chế hai mươi con yêu thú, hắn đã đem toàn bộ linh hồn chia cắt hoàn tất.
Chẳng trách, khống chế nhiều yêu thú như vậy cần phải có thiên phú. Trời sinh linh hồn không đủ mạnh, hoặc tu luyện 《Ngự Yêu Quyết》 quá chậm, căn bản không cách nào cường đại linh hồn, lại còn vọng tưởng khống chế nhiều yêu thú?
“Ra ngoài!”
Một giây sau, trước mắt hoa lên, hắn lại lần nữa trở về cửa Thùy Hoa không gian.
【《Ngự Yêu Quyết》Lv1: một trăm linh năm trăm hai mươi ba / một ức】
Lần thứ hai, đệ tứ phó bản khởi động.
Tiến vào trong, vẫn là lão sáo lộ.
Lân Đảo, động phủ của từng đời sơn chủ.
Hạ Thắng lắc chuông, gọi đồng tử tới, mở miệng phân phó:
“Để cho thập đại trưởng lão, mỗi người riêng phần mình mang tới một đầu yêu thú trân quý nhất. Đúng rồi, nhị trưởng lão phải mang tới mười một con!!”
“???”
Đồng tử nghe vậy không khỏi ngẩng đầu, tròng mắt trợn tròn.
“Cái này, cái này, cái này… Không được đâu?”
Cũng khó trách, chân trước ngài vừa cướp mất vị trí sơn chủ đệ tử của người ta, chân sau liền không chút kiêng nể đi đòi bảo vật, chẳng phải quá khi dễ người ta sao?
“Ta thu lấy đồ của hắn, là nể mặt hắn đấy. Hiểu?”
“Hiểu!”
Đồng tử gật đầu lia lịa, bước chân nặng nề rời khỏi động phủ.
‘Nhị trưởng lão sẽ không làm khó ta chứ?’
‘Dù sao ta cũng là đồng tử hầu hạ bên cạnh sơn chủ, không nể mặt sư cũng nên nể mặt phật, động vào ta khác nào động tới sơn chủ.’
Tiểu đồng tử lẩm bẩm trong lòng, lặng lẽ đi tới từng chỗ ở của các trưởng lão.
Lần này phó bản, khác với lần trước.
Trước cửa động phủ, ngoài mười vị chân truyền đệ tử áo đỏ còn có năm vị thân truyền đệ tử áo lam. Mỗi thân truyền đệ tử đều hai tay mang theo lồng thú.
“Đặt xuống đi.”
Hạ Thắng nhìn nhìn, bĩu môi hướng về phía đệ tử nhị trưởng lão, cười ha ha.
“Tới đây, ngươi qua đây.”
“Ta?”
Đệ tử nhị trưởng lão chỉ vào chính mình, một mặt mờ mịt, không rõ đối phương vì sao lại gọi hắn.
“Đúng, đúng, đúng.”
Hắn bước ba, năm bước tới gần, đứng bên cạnh giường đá.
“Ba!!”
Hạ Thắng không chút khách khí, trực tiếp cho một bạt tai vang dội, khiến bên má người kia nóng rát.
Hắn cũng không muốn hạ thủ nặng như vậy, chỉ là, không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy biểu tình của đối phương, trong lòng liền nhịn không được muốn ra tay.
Không phải chứ, ngươi dựa vào cái gì mà dám?
Ta thế nhưng là… nhị sư huynh của Lân Đảo, tương lai còn muốn kế thừa vị trí nhị trưởng lão!
“Ánh mắt của ngươi, ta rất không thích. Cho ngươi một bạt tai, chính là đang giáo dục ngươi. Đối mặt với người có thân phận, địa vị, thế lực cao hơn mình, nhất định phải thu hồi tiểu tâm tư, đừng bày ra trên mặt.”
“Ta giáo dục ngươi, còn hơn để cho người ngoài thu thập ngươi. Mặt khác, sau khi trở về, tốt nhất hỏi nhị trưởng lão nhà ngươi xem, có phải tuổi già nên hồ đồ rồi hay không?”
“Xem chín vị trưởng lão còn lại đưa tới yêu thú gì, rồi nhìn xem các ngươi mang tới thứ gì. Nếu nhị trưởng lão thật sự nghèo, ta có thể mở lời với lão Long, thưởng thêm ít đồ cho hắn, không cần cám ơn ta đâu.”
Nói xong, hắn còn tiện tay vỗ vỗ lên khuôn mặt đỏ thẫm của đệ tử nhị trưởng lão.
“Sư phụ của ta là Lân Đảo sơn chủ. Nhị trưởng lão không nể mặt ta, chính là không nể mặt sư phụ ta. Hắn đã không nể mặt sư phụ ta, thì hắn là cái thá gì?”
“A, là ta hồ đồ, hắn chỉ là lão nhị, ngay cả chức lão đại cũng chưa giành được. Lại còn bày đặt sĩ diện trước mặt ta, hắn nghĩ hắn là cái thá gì chứ?”
“Nghe kỹ đây, đừng tưởng rằng ngươi là đệ tử nhị trưởng lão thì ta sẽ nhường ba phần. Nếu ta không vui, ta cũng sẽ chẳng nể mặt. Lần sau còn để ta thấy ngươi bĩu môi, trợn mắt, ta sẽ trực tiếp chặt đứt chân ngươi, xem ngươi còn phách lối được bao lâu.”
“???”
Những chân truyền đệ tử còn lại nghe vậy, suýt chút nữa trợn tròn mắt.
Khá lắm, ngươi còn dám nói nhị trưởng lão đệ tử phách lối?
Đại sư huynh, ngài mới đúng là người phách lối nhất Lân Đảo đó!
Không chỉ chỉ mặt mắng chửi, còn ra tay vả mặt, thêm cả vũ nhục, thậm chí ngay cả nhị trưởng lão cũng bị kéo ra mắng một trận.
Bàn về phách lối, ai có thể bì với ngài?
Đồng tử bên cạnh cũng run lẩy bẩy, đây mới chính là khí thế đại sư huynh chân chính sao?
So với Hạ Thắng, đệ tử nhị trưởng lão căn bản không tính là cái gì.
“Cút!”
“Ta……”
Đường đường là đại nhị sư huynh của Lân Đảo, hắn nhịn không nổi nữa.
Chỉ tiếc, vừa mới phun ra một chữ, đã bị các chân truyền đệ tử khác lập tức ôm lấy, bịt kín miệng.
“Đừng xung động!”
“Nhân gia là đại sư huynh, huống chi ta cảm thấy đại sư huynh nói rất có lý.”
“Lão nhị a, còn không mau cảm tạ đại sư huynh?”
Mẹ nó, nhị sư huynh suýt chút nữa tức đến nội thương.
Kỳ thực, các chân truyền đệ tử sớm đã bất mãn với hắn. Mỗi ngày đem chuyện “hạ nhiệm sơn chủ” treo miệng, ai mà không ngán?
Bây giờ có cơ hội, đương nhiên phải thuận tay bỏ đá xuống giếng!
“Buông ra, ta bảo các ngươi buông ra.”
Đám người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn buông tay.
Đại sư huynh đã lên tiếng, ai dám chống lại?
“Tới đây, giết ta đi.”
“!!”
Nhị sư huynh lập tức thanh tỉnh lại.
Nơi này là động phủ của sơn chủ khi xưa. Đừng nói động thủ, chỉ cần trong lòng sinh sát niệm, cũng có khả năng bị lão sơn chủ từ xa cách không nghiền thành tro.
“Như thế nào, không dám?”
“Ha ha.”
Hạ Thắng lạnh lùng cười, nếu không phải lần trước trong phó bản bận khống chế yêu thú, hắn đã sớm xử lý tên này rồi.
“Thật xin lỗi……” Nhị sư huynh rốt cuộc cúi đầu, nhỏ giọng nhận sai.
“Ngươi có thể xin lỗi, đại sư huynh rất vui. Nhưng ngữ khí của ngươi, ta không thích.”
“Huống chi, ngươi ngay cả một tiếng ‘đại sư huynh’ cũng không chịu gọi, đến cùng là vì cái gì mà ngươi không tôn trọng ta?”
Đừng nói nữa, cái cảm giác khiển trách người khác thế này… càng nói càng thuận miệng!
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.