Chương 255: Thần giữ của

Bộ truyện: Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tác giả: Nguyên Lai

“Sau đó ta còn muốn làm thêm nhiều nữa.” Vân Nguyệt chẳng hề để tâm đến vẻ nhíu mày của hai người kia, trong đôi mắt sớm đã tràn đầy tham lam rực cháy.

“Ngươi nghĩ thử xem, khu rừng rậm này vốn là do tên thần côn kia sáng tạo ra, trong đó chứa đựng linh lực cường đại của hắn. Ba ngàn năm nay, hẳn đã tiến hóa ra không ít huyền thú. Ngươi lại nghĩ đi, diện tích rừng rậm dày đặc này so với bất kỳ quốc gia nào trên đại lục Huyễn Ảnh đều rộng lớn hơn nhiều. Chẳng lẽ trong đó không thể tìm ra năm trăm con huyền thú sao?”

Thấy Bạch Cẩn Sơn ra vẻ đau lòng, Vân Nguyệt tức khắc vung tay, ném một khúc gỗ trúng ngay đầu hắn.

“Ngươi đúng là thần giữ của! Các ngươi dốc sức suốt ba ngàn năm mới tích lũy được cơ nghiệp tài lực và vật lực như hôm nay, rốt cuộc là vì điều gì? Chẳng lẽ để lấy tiền đi hối lộ hạ thần?

Mục tiêu của chúng ta cuối cùng là tiêu diệt Thánh cung – chí ít nếu không diệt được thì cũng phải thoát khỏi sự khống chế của bọn chúng. Hiện tại là thời khắc mấu chốt của trận huyết chiến.

Những huyền thú kia tuy trong mắt các ngươi không đáng kể, thậm chí không đủ để nhắc đến. Nhưng lượng biến có thể dẫn đến chất biến – một con huyền thú có thể không đáng gì, nhưng một trăm con, một ngàn con thì sao? Đủ để vây giết một kẻ Tán Tiên chí tử.

Bạch Cẩn Sơn, ngươi nghĩ dược liệu quan trọng hơn, hay tính mạng của Xích Diễm quan trọng hơn?”

Những lời của Vân Nguyệt khiến Bạch Cẩn Sơn đỏ mặt tía tai, mồ hôi đầm đìa.

“Phu nhân giáo huấn chí phải, Cẩn Sơn biết sai. Nay lập tức phái người chuẩn bị dược liệu, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”

“Ân.” Vân Nguyệt hài lòng gật đầu.

Nhìn Vân Nguyệt thản nhiên sai khiến thuộc hạ của mình, nhìn đám người Tụ Bảo Đường hoạt động vô cùng tự nhiên trong không gian của nàng, khóe môi Xích Diễm khẽ nhếch, lộ ra nụ cười thoải mái.

Trước đây, mọi việc đều do hắn đích thân sắp xếp. Nhưng giờ, hắn đã biến thành một vị chủ nhân vểnh chân, mọi việc đều do nương tử của hắn định đoạt.

Phải nói, hắn rất yêu thích tinh thần cùng phong cách quyết đoán này của Vân Nguyệt.

“Không gian linh lực của ngươi thật sự rất tốt, về sau người của chúng ta dứt khoát cứ ở đây cả đi, như vậy ta cũng tiện điều động.”

Vân Nguyệt liếc mắt lườm hắn, cười nói: “Chẳng lẽ hiện tại ngươi không phải đang làm như vậy sao?”

Tên này, từ lần đầu vào không gian của nàng đã xem nơi này như đất của mình. Hắn trực tiếp ra lệnh cho người xây dựng cơ sở tạm thời trong đây.

Lần này tới Càn Khôn Học Viện, sau khi tứ quốc hoàng đế đồng ý, họ mới cho thêm bốn trăm hộ vệ. Còn trong không gian của nàng, người mà hắn bố trí đã vượt quá hai ngàn.

Chưa kể đủ loại thực vật, dược liệu, dụng cụ tích lũy suốt ba ngàn năm, nhìn chất đống như núi khiến Vân Nguyệt không khỏi lần nữa nhướng mày.

Tài sản tích lũy ba ngàn năm, quả thật không tầm thường.

May là không gian của nàng đủ lớn!

Khi đến khu vực binh khí, Lam Âu Hạo đã sớm đứng đợi. Thấy Vân Nguyệt, ánh mắt hắn sáng rực, như thể muốn nhìn nàng đến thủng một lỗ.

Xích Diễm bắt gặp ánh mắt đó, liền không vui nhíu mày. Vân Nguyệt là người của hắn, bất kỳ ai dám có ý định với nàng đều là địch nhân.

“Lam hộ pháp, ánh mắt đó của ngươi là gì vậy?”

Trước giờ hắn vẫn luôn gọi hắn bằng tên, lần này lại dùng tôn xưng, đủ cho thấy chủ thượng đang không hài lòng.

Lam Âu Hạo lúc này mới kịp phản ứng, biết ánh mắt mình vừa rồi quá nóng bỏng, mà chủ thượng lại nổi tiếng là hũ dấm chua siêu cấp, nhìn Vân Nguyệt như vậy chẳng khác nào chọc vào điểm tối kỵ.

Hắn ngượng ngùng gãi đầu, cười hề hề, ánh mắt sùng bái vẫn không giảm chút nào: “Chủ thượng, ngài đừng trách thuộc hạ quá nóng mắt…

Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn

Chương 276: Một ngàn ổ đại pháo còn không oanh chết ngươi?

…Ngài nếu nhìn thấy binh khí do phu nhân phát minh, nhất định cũng sẽ có ánh mắt giống như thuộc hạ.”

Lời của Lam Âu Hạo khiến khóe môi Vân Nguyệt khẽ nhếch đầy đắc ý.

“Nga?” Xích Diễm nhíu mày, nhìn ánh mắt sùng bái của Lam Âu Hạo rồi lại nhìn vẻ mặt tự đắc của Vân Nguyệt, cười nói: “Dư thừa! Còn không nhìn xem nàng là ai nương tử của ta.”

“Là là! Chủ thượng cùng phu nhân đúng là trời sinh một đôi, hiếm thấy trên đời, có một không hai. Chủ thượng, ngài mau đến xem vũ khí này đi!”

Lam Âu Hạo háo hức muốn khoe thứ mà Vân Nguyệt chế tạo. Dù biết chủ thượng là người yêu mỹ nhân hơn cả giang sơn, nhưng lần này hắn thật lòng sốt ruột muốn khoe kho báu.

Thực ra cũng không thể trách Xích Diễm – sống ở thế giới này ba ngàn năm, có loại binh khí nào mà hắn chưa từng thấy?

Vũ khí trong tay hắn – Lôi Đình Chi Kích – chính là tinh hoa kết tụ từ linh khí trời đất. Nếu không vì mất đi ma đan, thực lực bị suy yếu, hắn hoàn toàn có thể phát huy toàn bộ uy lực của Lôi Đình Chi Kích, không kém gì Hóa Huyết Thần Đao của Chiến Tân Đường.

Thấy Xích Diễm tuy yêu chiều nàng nhưng chẳng hề tỏ vẻ gì trước cải tiến Hồng Y Đại Pháo, Vân Nguyệt chỉ khẽ cười.

Chấn động lớn nhất chính là tạo ra từ những điều không tưởng. Xích Diễm là như vậy, Thánh cung về sau hẳn cũng sẽ như vậy.

“Hảo, vậy thì gọi tất cả mọi người đến, cùng nhau xem vũ khí do phu nhân phát minh.”

Tuy rằng không cho rằng phát minh của nàng sẽ khiến hắn chấn kinh, nhưng với năng lực của Vân Nguyệt, hắn tin tưởng. Đã khiến Lam Âu Hạo ngưỡng mộ đến vậy, hẳn không phải vũ khí tầm thường.

Khi hơn hai ngàn thuộc hạ tập trung, Lam Âu Hạo lập tức đẩy ra một khẩu cải tiến Hồng Y Đại Pháo.

Kiếp trước, Vân Nguyệt là siêu cấp đặc công, đối với các loại vũ khí cực kỳ am hiểu. Chế tạo súng lục, bom nổ đơn giản chỉ là trò con nít với nàng.

Biết rõ về sau Xích Diễm và Thánh cung sẽ tất phải quyết chiến sinh tử, nàng liền dốc toàn lực tìm cách xoay chuyển cục diện yếu thế của hắn.

Địch nhân nói Xích Diễm quá yếu, đến một chiêu của Chiến Tân Đường cũng không đỡ nổi?

Vậy nàng sẽ nghĩ cách giúp hắn ít nhất chống lại được một chiêu.

Một khẩu Hồng Y Đại Pháo không đủ? Vậy thì mười khẩu, một trăm khẩu, một ngàn khẩu! Nàng không tin không thể oanh cho Chiến Tân Đường thành bia đỡ đạn!

Kể từ khi biết song tu có thể tăng cường công lực cho Xích Diễm, Vân Nguyệt liền nhân mọi cơ hội dụ dỗ hắn, khiến hắn cùng nàng thân mật song tu.

Điều đó đúng là tiện nghi lớn cho Xích Diễm. Vốn dĩ chỉ cần nhìn thấy Vân Nguyệt là hắn đã khó kiềm lòng, nay nàng còn chủ động, khiến hắn cảm thấy như sống trên mây mỗi ngày.

Ban đầu hắn còn định một ngày mười lần cũng không thấy đủ, nhưng thấy nàng mệt mỏi như vậy, lòng hắn liền đau xót.

Hơn nữa, thực lực của hắn và Chiến Tân Đường khác biệt không chỉ mấy ngàn năm, mà là hơn vạn năm, thậm chí còn xa hơn.

Cho nên, dù chỉ song tu một lần, công lực hắn cũng tăng đến hai mươi năm. Tính ra, một ngày ít nhất hắn có thể tăng đến hai trăm năm công lực…

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

Scroll to Top