Một tiếng nổ trầm vang lên, huyền lực cầu rơi xuống cách chỗ hắn đứng khoảng năm mươi trượng.
Người của Vân Nguyệt phái tiến lên đo đạc, phát hiện cú đánh vừa rồi tạo ra một hố lớn rộng khoảng hai trượng, sâu hơn một trượng.
“Phu nhân, vừa rồi thuộc hạ là vì tận dụng tối đa cự ly mà đánh về phía xa. Nếu để thuộc hạ công kích ở cự ly gần, uy lực e rằng sẽ còn lớn hơn nhiều.”
“Ân, ta tin tưởng.”
Vân Nguyệt khẽ gật đầu, quay sang mọi người nói: “Quách Minh, thiên huyền ngũ cấp hỏa hệ, phạm vi công kích lớn nhất ước chừng mười chín trượng, huyền lực cầu có thể phá hoại trong phạm vi rộng hai trượng, sâu một trượng. Chư vị thấy thành tích này như thế nào?”
Mọi người đồng loạt gật đầu tán thành. Đối với một thiên huyền ngũ cấp mà nói, một chiêu có thể đạt đến uy lực như vậy, quả thực đã rất xuất sắc.
“Đã chư vị đều cho rằng không tồi, vậy chúng ta hãy mở mang kiến thức một chút về uy lực của hồng y đại pháo.”
Nói đoạn, Vân Nguyệt lấy ra một viên cầu màu đen đưa cho Quách Minh.
“Ngươi hãy ngưng tụ huyền lực như vừa rồi lên trên hình cầu này.”
Quách Minh nhận lấy vật đen sì trong tay Vân Nguyệt, hơi cau mày, nhưng vẫn tuân lệnh, ngưng tụ một tầng huyền lực đỏ thẫm lên mặt cầu.
Một viên cầu đỏ thẫm, trong suốt ánh đen, dần dần hiện hình.
“Chư vị đều rõ, huyền lực cầu tuy mắt thường có thể trông thấy, song vốn là do tinh khí thần ngưng tụ mà thành, không hề có trọng lượng. Bởi vậy ta dùng một vật nặng làm giá đỡ.
Tiếp theo, thỉnh chư vị quan sát cẩn thận. Ta sẽ đặt huyền lực cầu do Quách Minh – thiên huyền ngũ cấp – ngưng tụ vào trong pháo ống. Kế đến, xin mời nhìn về phía ngọn núi bên kia.”
Dứt lời, Vân Nguyệt quay sang Lam Âu Hạo: “Lam Âu Hạo, ngươi có nhìn thấy cây tùng lớn nhất trên ngọn núi đối diện chăng?”
“Hồi phu nhân, thuộc hạ nhìn thấy.”
“Tốt, vậy hãy đánh gục nó cho ta.”
Nghe lời Vân Nguyệt, ánh mắt Xích Diễm rõ ràng thoáng chấn động.
“Tuân lệnh!”
Lam Âu Hạo vốn đã nóng lòng chờ đợi, vừa nghe đến chính đề thì cả người tràn ngập hưng phấn. Hắn lập tức nhắm ngay cây tùng đối diện, kéo dây dẫn hỏa.
Thật ra hắn cũng chưa từng chứng kiến uy lực hồng y đại pháo, nhưng khi được Vân Nguyệt giải thích nguyên lý, hắn đã hiểu rõ đây tuyệt đối là một vũ khí lợi hại phi thường.
Đây chính là phát minh khai thiên lập địa!
Hơn nữa, khẩu hồng y đại pháo này lại do chính tay hắn giám sát thợ rèn chế tác. Mỗi một chi tiết đều là kết tinh tâm huyết của hắn.
Khi Lam Âu Hạo kéo dây dẫn hỏa, chỉ nghe “Oanh” một tiếng nổ vang trời.
Một vật thể từ trong pháo ống phóng ra, nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp, lao thẳng về phía ngọn núi lớn đối diện.
Tốc độ cực nhanh, bởi vì chư vị đều là người luyện võ, cho nên ai nấy đều cảm nhận rõ ràng sự biến hóa trong luồng gió khi huyền lực cầu xẹt qua không trung.
Ngay trong khoảnh khắc mọi người còn chưa kịp hồi thần…
“Phanh ——”
Một tiếng nổ trầm vang từ phương xa, ngọn đại sơn cách đó một dặm đột nhiên đất đá bắn tung, bụi mù cuồn cuộn. Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy mức độ phá hoại kia hoàn toàn vượt xa hố sâu rộng hai trượng, sâu một trượng ban nãy.
Mà trên đỉnh núi, toàn bộ khu vực ấy đã biến thành một hố sâu thăm thẳm, nào còn bóng dáng cây tùng dễ thấy kia?
Chỉ một kích, toàn trường lập tức lặng ngắt như tờ. Mọi người đều sững sờ nhìn về phía hố sâu do Quách Minh dùng huyền lực đánh ra, không dám tin vào mắt mình.
Xích Diễm lập tức phi thân, chỉ trong chớp mắt đã đến sườn núi đối diện.
Bởi vì đây là không gian linh lực của Vân Nguyệt, một lát sau, phần núi bị phá hoại sẽ tự động hồi phục như cũ. Bởi vậy hắn phải nhanh chóng đến chiêm ngưỡng kỳ quan khiến người ta trầm trồ than thở ấy.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Chương hai trăm tám mươi: Hồng y đại pháo, uy vũ!
Chứng kiến cảnh tượng bị tàn phá nặng nề, lại còn là từ khoảng cách xa như thế, trong lòng Xích Diễm vô cùng chấn kinh.
Vừa rồi khi hắn nhìn thấy hình dáng của vũ khí kia, đã phần nào đoán được công dụng của nó, song không ngờ uy lực lại to lớn đến mức ấy.
Loại phá hoại này, e rằng chỉ có thần huyền cao thủ mới có thể làm được!
Vốn còn định quan sát thêm, nhưng lưng núi đã bắt đầu tự động phục hồi, ngay cả cây tùng chỉ còn tàn tích ban nãy cũng dần mọc lại đúng vị trí cũ.
Mãi đến khi lưng núi đã hoàn toàn hồi phục, thuộc hạ của Xích Diễm mới đồng loạt hưng phấn reo hò. Trong khoảnh khắc, toàn bộ không gian như muốn nổ tung vì phấn khích.
Xích Diễm hào hứng bay trở lại bên cạnh Vân Nguyệt, hai mắt rực sáng không che giấu nổi niềm phấn khích, nắm lấy vai nàng, kích động hỏi: “Nguyệt Nhi, vũ khí này gọi là gì? Vì sao lại lợi hại đến thế?”
“Vũ khí này gọi là hồng y đại pháo. Hiện tại ta đã giao cho Lam Âu Hạo triệu tập đầy đủ thợ rèn và nguyên liệu để chế tạo.
Nguyên liệu đã đủ để chế tạo năm trăm khẩu, nhưng dựa theo thời gian chế tạo cần thiết, trước khi đến Thánh cung, nhiều nhất chỉ có thể hoàn thành khoảng một trăm khẩu.
Thế nào? Với uy lực như vậy, chủ thượng có hài lòng không?” Vân Nguyệt cười nói, giọng điệu mang theo đôi chút trêu ghẹo.
Thấy Xích Diễm cao hứng, nàng cũng không khỏi cảm thấy vui lây.
Trước kia nàng từng đọc một quyển tiểu thuyết, trong đó nữ chính từng nâng cấp hồng y đại pháo thành phiên bản biến dị.
Sau khi nghe nói người của Thánh cung lợi hại như thế, nàng cũng noi theo nữ chính trong truyện, thiết kế một loại hồng y đại pháo dung hợp huyền lực, với đạn pháo giữ nguyên chất liệu, do Lưu Hoàng và Tiêu Hoàng chủ yếu chế tạo.
Sau khi kết hợp thêm huyền lực, đạn pháo phát ra không chỉ mang theo sức mạnh huyền lực, mà uy lực cũng tăng lên vượt bậc.
Nguyên bản nếu chỉ là huyền lực đạn, uy lực nhiều nhất chỉ có thể tăng lên hai thành. Ví như Quách Minh là thiên huyền ngũ cấp, thì lực oanh kích chỉ đạt khoảng thiên huyền bảy hoặc tám cấp.
Nhưng nếu cộng thêm sức công phá vốn có của đạn pháo, sau khi dung hợp, uy lực sẽ không chỉ đơn giản là một cộng một bằng hai, mà là vượt xa thông thường – như một cộng một thành đại đối nhị.
Đây cũng là lý do vì sao Quách Minh chỉ là một thiên huyền ngũ cấp cao thủ, mà huyền lực cầu hắn đánh ra lại có thể tạo thành sức phá hoại tương đương thần huyền cao thủ.
“Phu nhân, đâu chỉ là hài lòng! Chủ thượng sắp yêu người đến phát cuồng mất thôi!”
Vân Nguyệt còn chưa kịp lên tiếng, đã có một thuộc hạ cướp lời thay Xích Diễm, khiến mọi người đều cười vang.
“Phu nhân, vũ khí này có thể giúp chúng ta nâng cao sức mạnh công kích hay không?” Một người khác lên tiếng hỏi.
“Không sai. Trong tình huống bình thường, mức độ phá hoại có thể nâng lên gần một cảnh giới. Ví như ngươi hiện tại là huyền cửu cấp, thì huyền lực bom của ngươi có thể phát huy lực phá hoại tương đương thiên huyền thất cấp.”
“Nguyệt Nhi, để ta thử một chút.” Xích Diễm hưng phấn đề nghị.
“Không được. Lực lượng của ngươi quá cường đại, mà không gian nơi đây lại không đủ lớn. Nếu ngươi phá hỏng dược liệu hay gì đó, thì sẽ mất nhiều hơn được.”
Nghe lời Vân Nguyệt, mấy tên thuộc hạ đồng loạt xin phép được thí nghiệm.
Bọn họ đều là huyền đỉnh cao hoặc thiên huyền sơ giai võ giả, chứng kiến sức mạnh do chính mình tạo nên, ai nấy đều vô cùng hưng phấn.
Khí thế vốn hơi giảm sút ban nãy, lập tức được nâng lên rõ rệt.
Sau khi đám người tản đi, Vân Nguyệt thấy Xích Diễm vẫn đang chăm chú nhìn chằm chằm vào huyền lực bom, mắt ánh lên từng tia sáng.
Hắn đang nghĩ gì, làm sao nàng lại không rõ?
Nàng khẽ lắc đầu, nói với Xích Diễm: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Không được, ta đã để Lam Âu Hạo thử qua. Tất cả huyền lực, chỉ cần phụ lên, chưa đầy nửa chén trà thời gian sẽ dần dần bốc hơi tan biến.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.