Tổng quản Tào vội cúi đầu, cẩn trọng đáp:
“Chuyện này… tiểu nhân cũng không rõ lắm…”
Lúc này, tiểu đồng vừa dẫn Đậu quản sự đến lên tiếng:
“Trước đây, Tào nương từng bị Tam nương tử trách mắng rất nặng, khiến về sau mỗi lần thấy Tam nương tử, bà ấy đều không dám thở mạnh.
Tổng quản Tào quên rồi sao?”
Tổng quản Tào ngẩn người, vỗ trán một cái như chợt nhớ ra:
“Phải rồi!
Có chuyện này thật, nhìn cái đầu óc tiểu nhân này, việc nhiều quá nên quên mất.
Đó là chuyện hơn hai năm trước.
Lúc đó Tam nương tử mới mang thai, không chịu được mùi tanh.
Một lần về Từ gia, Tào nương chuẩn bị đồ ăn trong đó có trứng gà, Tam nương tử lập tức nôn ọe.
Sau đó bà ấy bị trách mắng rất nặng, phu nhân cũng giận dữ, liền trừ luôn ba tháng tiền công của bà ấy…”
Tiểu đồng đứng bên cạnh còn nhỏ tuổi, chẳng giữ được bí mật, nghe thế không nhịn được lẩm bẩm:
“Hình như lần đó Tào nương ấm ức lắm, cứ nói nếu không ai bảo thì sao mà biết được.
Trong đám hạ nhân cũng đồn rằng thật ra là Đàn Vân tỷ tỷ bên cạnh Tam nương tử quên dặn Tào nương rằng Tam nương tử không ăn nổi trứng gà, nên mới có trứng trong món ăn…”
Sắc mặt Tổng quản Tào thay đổi, dường như định nói gì đó, nhưng bị Từ Tĩnh lạnh lùng nhìn lướt qua, nàng nhạt giọng:
“Tổng quản Tào, giờ tiểu lang quân quan trọng, hay là những chuyện vặt vãnh trong phủ quan trọng hơn?”
Tổng quản Tào bị dằn cho đỏ mặt, hoàn toàn không thể phản bác lại lời của Từ Tĩnh.
Từ Tĩnh cũng không buồn để ý tới hắn nữa, quay sang hỏi tiểu đồng:
“Trừ chuyện của Tào nương, ngươi có biết những người khác từng xảy ra mâu thuẫn gì với Tam nương tử hay không?”
Tiểu đồng có vẻ hơi căng thẳng, cố nhớ lại rồi nói:
“Tiểu nhân… tiểu nhân không quen thân với Trương hộ vệ, không rõ chuyện của ông ấy, chỉ nhớ có lần Tam nương tử nuôi thỏ, con thỏ bị chạy mất, bảo Trương hộ vệ dẫn người đi tìm mà không thấy.
Sau đó Tam nương tử hình như rất không vui.
Còn Dương quản sự… ông ấy rất tốt, phu nhân và Tam nương tử đều rất coi trọng, thường xuyên gọi ông ấy giúp đỡ, nên chắc chắn không có mâu thuẫn gì với Tam nương tử.”
Từ Tĩnh không khỏi thầm cảm thấy may mắn vì người nhà họ Hứa không ở đây, nếu nghe những lời này, chỉ sợ không biết sẽ giận đến mức nào.
Ánh mắt nàng thoáng sáng lên, hỏi:
“Phu nhân và Tam nương tử… rất coi trọng Dương quản sự sao?”
“Đúng vậy.”
Tiểu đồng này có lẽ là người vào Từ gia sau khi nguyên chủ xuất giá, nên không nhận ra Từ Tĩnh, chỉ gật đầu nói:
“Nghe nói Dương quản sự đến Từ gia mới hơn năm năm, trong thời gian ngắn như vậy đã lên làm quản sự nhà bếp!
Nhưng ông ấy tính tốt, làm việc lại giỏi, nên dù được thăng chức nhanh, rất nhiều người vẫn phục.
Chỉ là cũng có vài người ghen ghét, nói xấu sau lưng, bảo rằng tất cả những gì ông ấy có đều là… là do phản bội chủ cũ mà đạt được.
Nhưng Dương quản sự không để ý.
Dù người khác nói gì, phu nhân và Tam nương tử vẫn rất coi trọng ông ấy.
Phu nhân mỗi tháng ít nhất đều gọi ông ấy đến một lần.”
Từ Tĩnh hơi nhướng mày.
Tên tiểu đồng này xem ra rất ngưỡng mộ Dương Toàn Phúc.
Nàng nhìn sang Tổng quản Tào, hỏi:
“Mỗi tháng phu nhân gọi Dương quản sự đến, thường là vì chuyện gì?”
Nếu Ôn thị cần người làm việc, chẳng lẽ không còn ai khác?
Mà hành động triệu tập có quy luật như vậy, xem ra có gì đó bất thường.
Tổng quản Tào trầm mặt, lắc đầu nói:
“Chuyện này, tiểu nhân không biết.
Mỗi lần phu nhân gọi Dương quản sự đến, đều cho lui hết mọi người xung quanh, chỉ để lại phu nhân và thị nữ thân cận của bà ấy.”
Từ Tĩnh hơi nhướng mày, nhìn hắn với vẻ đầy ẩn ý.
Lời của Tổng quản Tào rất thú vị.
Hắn không nhất thiết thực sự không biết, nhưng lại nói kỹ như vậy, rõ ràng ngụ ý nếu muốn biết thì đi hỏi thẳng Ôn thị và thị nữ thân cận của bà ta.
Có vẻ việc Ôn thị mỗi tháng triệu tập Dương Toàn Phúc quả thật có bí mật gì đó.
Nàng nhớ sau khi Ôn thị từ phủ nha trở về đã nói cơ thể không khỏe, liền quay về phòng nghỉ ngơi.
Từ Tĩnh không nghi ngờ bà ta nói dối, con trai nhỏ và con gái lớn lần lượt gặp chuyện, người bình thường nào chịu nổi.
Nàng nhìn sang Diêu Thiếu Doãn, hắn gật đầu nói:
“Chúng ta muốn tìm phu nhân của các ngươi hỏi chuyện, Tổng quản Tào dẫn đường đi.”
Dưới sự dẫn dắt của Tổng quản Tào, mấy người nhanh chóng đến viện của Ôn thị.
Ôn thị được thị nữ dìu ra, sắc mặt tái nhợt như quỷ mị, vừa thấy Từ Tĩnh, trong mắt liền lộ vẻ oán độc như cũ.
Từ Tĩnh cũng chẳng buồn để ý, đi thẳng vào vấn đề:
“Nghe nói Ôn phu nhân mỗi tháng đều gọi Dương quản sự đến, không biết là vì việc gì?”
Con ngươi Ôn thị khẽ rung lên, bàn tay cầm khăn siết chặt lại, giọng căng thẳng:
“Chuyện này… liên quan gì đến việc tìm được Quang nhi?
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Các ngươi không mau mau tìm manh mối về Quang nhi, hỏi mấy thứ này làm gì…”
“Chúng ta hỏi những điều này, chính là để điều tra vụ án!”
Từ Tĩnh không kiên nhẫn ngắt lời Ôn thị, lạnh giọng nói:
“Bọn bắt cóc rất có thể là người từng có hiềm khích sâu sắc với Tam nương tử, âm thầm theo dõi nàng ấy từ lâu.
Bọn chúng biết rõ chuyện Tam nương tử dự tính bắt cóc Vương tiểu lang quân và Từ tiểu lang quân.
Hiện nay, tất cả những gia nhân không có mặt trong phủ đều có khả năng dính líu đến vụ bắt cóc!
Dương quản sự cũng nằm trong số các nghi phạm!”
Đôi mắt Ôn thị mở lớn, lẩm bẩm nói:
“Sao có thể… sao có thể…”
Diêu Thiếu Doãn tiếp lời:
“Vì sự an toàn của Từ tiểu lang quân, kính mong Ôn phu nhân phối hợp với chúng ta điều tra vụ án.
Việc Ôn phu nhân mỗi tháng triệu tập Dương quản sự, rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Gương mặt Ôn thị ngây dại, ánh mắt rối loạn, dường như đang rất giằng co trong lòng.
Cuối cùng, sau khi miệng bà mở ra rồi khép lại mấy lần, bà ta tựa như đã hạ quyết tâm, nhắm chặt mắt, định mở miệng nói.
Ngay lúc đó, bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nam gấp gáp:
“Không… không hay rồi!
Vừa nãy lại có một tiểu khất cái gần đây mang tới một bức thư, lần này còn có cả một chiếc hộp gỗ!”
Mọi người đều ngẩn ra.
Từ Tĩnh và Diêu Thiếu Doãn liếc nhìn nhau, gần như đồng thời sải bước nhanh ra ngoài.
Theo lý mà nói, lúc này đã qua giờ giới nghiêm, bọn bắt cóc không thể lẻn vào để gửi đồ.
Chỉ có khả năng là chúng đã đưa đồ cho tiểu khất cái từ trước khi giới nghiêm, dặn dò bọn họ căn thời gian để chuyển đến.
Vừa bước tới tiền sảnh, bọn họ đã thấy Từ Quảng Nghĩa mặt mày trắng bệch, ngồi phịch trên trường kỷ.
Trên chiếc kỷ nhỏ bên cạnh ông, đặt một phong thư đã được mở và một chiếc hộp gỗ đã bị bật nắp.
Từ Tĩnh bước nhanh đến, khi nhìn vào thứ trong hộp, sắc mặt nàng chợt trầm xuống.
Bên trong hộp, là… một ngón tay đầy máu tươi!
Nhìn qua, đó là ngón út của một người!
Các thị nữ do Ôn thị phái đến kiểm tra tình hình lập tức hét lên chói tai.
Mấy người sợ hãi ngã quỵ xuống đất, giọng run rẩy nói:
“Đây… đây chẳng lẽ là ngón tay của tiểu lang quân sao?”
“Không phải.”
Từ Tĩnh lấy khăn tay ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng cẩn thận nhấc ngón tay đó lên, quan sát kỹ rồi bình thản nói:
“Nhìn kích thước ngón tay, đây là ngón tay của người lớn.
Hơn nữa, trên ngón tay có vết chai, rất có thể đó là tay của người luyện võ hoặc người làm lao động chân tay.
Ta đoán, đây là ngón tay của một trong hai gã hộ vệ bị bắt.
Ngoài ra, nhìn vết cắt, ngón tay này bị chặt đi khi chủ nhân của nó vẫn còn sống…”
Từ Quảng Nghĩa há hốc miệng nhìn Từ Tĩnh bên cạnh mình, gần như không dám tin những gì đang diễn ra là thật.
Diêu Thiếu Doãn mặt mày đen lại, nói:
“Lúc nãy người của chúng ta hỏi tiểu khất cái kia, cũng giống như lần trước, cậu ta nói rằng có một người che mặt, khoác áo choàng đã nhờ cậu ta chuyển đồ đến.
Ngoài việc xác định đó là một nam nhân cao lớn, giọng nói rất kỳ lạ, thì cậu ta không biết thêm gì.
Giọng nói kỳ lạ kia có lẽ là do cố tình biến âm.
Nhưng tại sao bọn bắt cóc lại gửi đến một ngón tay như vậy?”
Tiêu Dật đứng bên cầm bức thư lên, đọc:
“Trong thư chỉ viết, mau chóng chuẩn bị tiền chuộc, giao nộp vào ngày mốt, địa điểm sẽ được thông báo sau.”
Diêu Thiếu Doãn không nhịn được nói:
“Chẳng lẽ bọn chúng sợ Vương gia và Từ gia kéo dài thời gian nên gửi ngón tay này đến để thúc ép sao?”
“Nếu chỉ để thúc ép, một bức thư đã là đủ.
Không cần phải đặc biệt gửi đến một ngón tay.
Hai đứa trẻ trong tay bọn chúng, Vương gia và Từ gia có lý nào không lo lắng?”
Từ Tĩnh hơi nhíu mày, nói:
“Nếu ta không đoán sai, phía Vương gia cũng nhận được thứ tương tự.
Thay vì nói đây là thúc ép, chi bằng gọi là… răn đe.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Hay