Chương 273: Ép buộc đạo đức? Vậy anh hiếu thảo đi!

Bộ truyện: Dụ Em Động Tâm

Tác giả: Nguyệt Sơ Kiều Kiều

Trong đại sảnh, không ít người vì tò mò mà kéo đến xem.

Dính dáng đến nhà họ Hạ, loại “kịch hay” thế này bình thường đâu dễ gì được chứng kiến.

“Nhà họ Hạ cũng thật xui xẻo, cưới phải một cô con dâu thế này, còn có họ hàng như vậy, mất mặt thật đấy.”

Người người bắt đầu bàn ra tán vào.

“Tối qua tôi có nói chuyện đôi câu với Hạ phu nhân, tôi thấy cô ấy rất tốt, ngược lại là ông bố nuôi này có vấn đề.”

“Vợ chồng nhà họ Thịnh lần đầu về Kinh thành tổ chức tiệc, lúc này lại xảy ra chuyện, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt họ Thịnh.”

Mọi người đang túm tụm bàn tán thì có người bỗng kêu lên:

“Hạ phu nhân tới rồi!”

Một tiếng hô khiến cả đám im bặt.

Không ai dám nói gì thêm, tất cả đều lặng lẽ nhường đường cho cô.

Chung Triệu Khánh vừa nhìn thấy cô, ánh mắt lập tức sáng lên vài phần.

Cô mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, gương mặt không trang điểm nhưng từng đường nét vẫn sắc sảo hài hòa, là kiểu mỹ nhân mang vẻ đẹp cấu trúc, mắt tựa nước thu lóng lánh, khí sắc rạng ngời.

Rõ ràng, cô sống rất tốt.

Trái lại, Chung Triệu Khánh gầy gò tiều tụy, từ sau khi phá sản, chưa từng có một đêm ngủ ngon, hai má hóp lại, gò má nhô lên rõ rệt.

Đôi mắt đục ngầu, ánh nhìn càng lúc càng sắc bén và tham lam.

Vừa thấy Chung Thư Ninh, ánh mắt ông ta lập tức lóe lên vẻ toan tính. Ông ta vội từ dưới đất bò dậy, chống gậy bước về phía cô:

“Thư Ninh, con gái ngoan của ba, cuối cùng ba cũng gặp được con rồi.”

“Con có biết ba nhớ con đến mức nào không, từ ngày con rời Thanh Châu…”

Nói đến đây, ông ta còn vắt ra được vài giọt nước mắt cá sấu.

Nhà họ Hạ có tiền, chỉ cần Chung Thư Ninh chịu cho ông ta chút vốn làm ăn, ông ta tin mình nhất định có thể đông sơn tái khởi!

Lúc này Chung Triệu Khánh gây chuyện trước mặt bao người, chính là dựa vào thể diện của nhà họ Hạ—họ không thể làm gì ông ta trước đám đông.

Cùng lắm, cũng sẽ dùng tiền để bịt miệng ông ta.

Nghĩ thế, ông ta nở nụ cười, bước lên phía trước: “Thư Ninh——”

Vừa nói, ông ta đưa tay định kéo cô lại.

Nhưng Chung Thư Ninh lập tức giơ tay—

“Chát!”

Cô thẳng tay gạt mạnh cánh tay ông ta ra.

“Chung tiên sinh, xin tự trọng.”

Giọng cô lạnh băng, ánh mắt càng lạnh hơn băng tuyết đầu đông.

Hành động này khiến tất cả những người có mặt ngỡ ngàng.

“Thư Ninh, con làm gì vậy? Con không nhận ra ba nữa à?”

Chung Triệu Khánh ôm lấy ngực, mắt hoe đỏ, biểu cảm như đau khổ đến cực độ:

“Chúng ta sống với nhau hơn hai mươi năm, chính ba là người đón con từ trại trẻ về, cho con một cuộc sống đầy đủ.”

“Bây giờ con ghét bỏ ba chỉ vì ba phá sản, sợ ba làm con mất mặt sao?”

Chung Thư Ninh bật cười lạnh: “Chung Triệu Khánh, ông không thấy mình buồn cười à?”

“Con nghe không hiểu con đang nói gì.”

“Giữa tôi và ông đã chấm dứt quan hệ nuôi dưỡng từ lâu rồi, giữa chúng ta—không còn bất cứ ràng buộc gì.”

Từ đầu tới cuối, cô không hề liếc ông ta thêm lần nào.

“Đó là vì tình thế bắt buộc!”

Chung Triệu Khánh vẫn ngoan cố. Nhưng chẳng ai còn tin ông ta nữa.

Chung Triệu Khánh nét mặt đầy cay đắng: “Chẳng lẽ hơn hai mươi năm tình cảm cha con, trong mắt con chỉ là một tờ giấy nuôi dưỡng vô nghĩa sao?”

“Ba không tin… con không phải là đứa con tàn nhẫn như vậy mà…”

“Thư Ninh, ngày đó ba đón con ruột của mình về, đúng là có làm một số chuyện có lỗi với con. Nhưng con cũng phải hiểu cho ba chứ, con bé lưu lạc bên ngoài bao nhiêu năm, ba chỉ muốn bù đắp cho nó…”

“Dù con không muốn nhận ba nữa, nhưng trong lòng ba—con mãi là con gái của ba.”

Ông ta nói, mắt đỏ hoe, mặt mày đầy vẻ từ ái.

Không xa đó, Thịnh Tâm Dư ngồi trong góc, vui mừng không giấu nổi.

Cô ta thật sự không ngờ—mới sáng sớm đã có vở diễn xuất thần thế này để xem!

Thế nhưng Chung Thư Ninh không hề bị dao động, cô lạnh nhạt hỏi: “Nói đi, ông muốn bao nhiêu tiền?”

Sắc mặt Chung Triệu Khánh đột ngột thay đổi:

“Chung Thư Ninh, con nói thế là sao? Trong mắt con, ba chỉ là hạng người tham lam thực dụng như vậy à?!”

“Nếu không phải vì tiền, ông đến tìm tôi làm gì?”

“Để xem tôi sống có tốt không?”

“Giờ ông thấy rồi đấy—tôi sống rất tốt…”

Khóe môi Chung Thư Ninh khẽ cong, nở một nụ cười lạnh lùng, đầy châm biếm:

“Chung Triệu Khánh, giờ thì—mời ông cút đi.”

Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn

“Cô…”

Chung Triệu Khánh nắm chặt tay, ánh mắt giận dữ:

“Rõ ràng là cô trèo cao, chê bai người nuôi mình! Tôi là người đã nuôi lớn cô, cô phải có trách nhiệm phụng dưỡng tôi lúc tuổi già!”

Chung Thư Ninh nhún vai, thản nhiên: “Được thôi, ông cứ đi kiện tôi đi.”

“Muốn đưa ra tòa à?”

Chung Triệu Khánh nghiến răng: “Đều là người một nhà, cô phải làm mọi chuyện đến mức mất mặt vậy sao?”

“Ông lăn lộn giữa đại sảnh thế kia, không mất mặt à?”

“Miệng thì nói con cái bất hiếu, ông xứng là người cha à?”

“Những chuyện ông từng làm với tôi, trên mạng ai cũng biết, tìm vài phút là đủ thấy cả đống. Tôi tin những người có mặt ở đây đều sáng suốt, không ai bị ông lừa nổi chỉ bằng vài lời than vãn.”

“Cha hiền con hiếu?”

Cô cười lạnh, giọng trầm xuống, ánh mắt bỗng sắc lạnh như băng:

“Ông cũng xứng làm ba tôi sao?”

“Hay nói đúng hơn… một loại người như ông, không xứng làm người.”

“Chung Thư Ninh, con tiện nhân này! Đừng quên ai là người đã đưa mày từ trại trẻ mồ côi về! Không có tao, mày tưởng mày có thể gặp được Hạ Văn Lễ, có được cuộc sống giàu sang hôm nay sao?!”

Chung Triệu Khánh nghiến răng, giọng đầy thù hằn.

“Ờ, chuyện đó tôi đúng là phải cảm ơn ông.”

“Nếu không nhờ ông đuổi tôi ra khỏi nhà, khiến tôi mất việc, không xu dính túi, ép tôi phải gả cho người khác, thì tôi cũng chẳng thể nào gặp được Hạ tiên sinh.”

“Ông…”

“Cái gọi là tình cha, chính là bẻ gãy chân tôi, khiến tôi từ bỏ giấc mơ làm vũ công chuyên nghiệp, ép tôi lấy chồng, đuổi tôi ra khỏi nhà trong đêm mưa, dùng tôi làm bàn đạp cho con gái ruột của ông?”

Chung Thư Ninh cười lạnh:

“Bây giờ thấy tôi gả vào nhà tốt, ông lại dám mặt dày quay lại đóng vai cha già đầy yêu thương?”

“Ông không thấy mình ghê tởm à?”

Chung Triệu Khánh tức đến run rẩy cả người: “Mày là đứa con bất hiếu!”

Ông ta giơ tay, định tát cô.

Chung Thư Ninh không lùi, không né, chống gậy bước lên một bước, ánh mắt lạnh như dao:

“Đánh đi, ông thử động vào tôi xem!”

Chung Triệu Khánh run lên, khóe miệng giật mạnh.

“Có người chống lưng rồi, mày đúng là có gan.”

“Ngay cả người từng nuôi mình cũng dám vứt bỏ. Mày đúng là sói mắt trắng!”

“Cả đời mày cũng chỉ là loại đàn bà rẻ rúng, từ nhỏ đã thích quyến rũ đàn ông…”

Lời còn chưa dứt, Chung Thư Ninh đã bất ngờ giơ tay—

“Chát——!”

Một cái tát vang dội giáng xuống, nửa bên mặt của Chung Triệu Khánh lập tức ửng đỏ, ông ta trừng mắt nhìn cô với vẻ không thể tin nổi:

“Con tiện nhân này, mày dám đánh tao?!”

“Đánh rồi thì sao?” Cô lạnh lùng đáp.

Chung Triệu Khánh tức đến mặt mày méo xệch, đảo mắt nhìn quanh đám đông, rồi bất ngờ… ngồi bệt xuống đất.

“Ối trời ơi, mọi người mau tới xem này! Con gái đánh cha ruột!”

“…”

Không ai lên tiếng. Không ai tin nổi đang xem một cảnh thật, chứ không phải một vở diễn bi hài.

Chung Thư Ninh không buồn nhìn ông ta, chỉ quay sang phía nhân viên khách sạn:

“Báo công an đi. Để cảnh sát tới xử lý.”

“Chung Thư Ninh! Tao là ba mày!”

Chung Triệu Khánh gào lên, giọng đầy căm phẫn.

Đồ con gái cứng đầu, thế nào mà chẳng nói lọt câu nào!

Cô còn chưa kịp đáp, thì từ đám đông lại có người xen vào:

“Hạ phu nhân, dù sao hai người cũng là người một nhà, cớ gì phải làm to chuyện vậy? Dù gì ông ấy cũng là ba nuôi của cô mà.”

“Cùng sống với nhau bao nhiêu năm, ông ấy cũng đã lớn tuổi rồi, cô nói chuyện vậy… có hơi nặng lời quá không?”

Thịnh Tâm Dư bước ra, làm bộ làm tịch.

“Cho dù ông ấy có từng làm sai, nhưng nhìn xem, bây giờ ông ấy bệnh tật thế này, cô cư xử vậy, có phải… hơi vô tình không?”

Chung Thư Ninh siết chặt các ngón tay đang cầm gậy, ánh mắt sắc bén quét về phía Thịnh Tâm Dư.

Sao cô ta lại xuất hiện lúc này?!

Ngay sau đó, cô cười nhạt, đáp lại từng lời đầy dứt khoát:

“Nếu cô Tâm Dư đây tốt bụng như thế, thì hay là—cô đưa ông ta về nhà nuôi luôn đi. Hiếu thảo thay tôi!”

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top