Hai huynh muội họ Trình sững người, lập tức bật dậy.
Từ Tĩnh cũng đứng lên, vừa lúc một nam nhân mặc áo vải xám, vẻ mặt đầy lo lắng xuất hiện trước cửa y quán.
Trên lưng hắn cõng một phụ nhân.
Nhưng khi vừa định bước vào, người phụ nhân trên lưng hắn đột nhiên co giật dữ dội.
Nam nhân không giữ nổi thăng bằng, để phụ nhân trượt xuống ngay tại cửa y quán.
Đó là một phụ nhân chừng hơn ba mươi tuổi, mặc váy vải màu sen nhạt, đã hơi cũ.
Toàn thân nàng ta cuộn lại, thở hổn hển từng hơi nặng nề, tứ chi co giật không ngừng, mười ngón tay cứng đờ, co lại thành hình thù kỳ lạ, trông giống như móng gà.
Sắc mặt trắng bệch, thần sắc đau đớn, tựa như ngay giây tiếp theo sẽ tắt thở.
Nhìn cảnh tượng đó, người ta không khỏi cảm thấy rợn người.
Nam nhân quỳ sụp bên cạnh phụ nhân, hoảng loạn đến mức sắp khóc:
“Đại phu!
Đại phu!
Cầu xin các người cứu lấy Huệ Nương!
Rõ ràng… rõ ràng mới vừa nãy nàng ấy còn khỏe mạnh!”
Nhìn kỹ lại, Từ Tĩnh lập tức nhận ra, đây chẳng phải là cặp vợ chồng thường mở quán mì gần Hạnh Lâm Đường sao?
Hồi nãy, khi đi ngang qua quán mì đó, nàng còn nghe hai nam nhân đang ăn mì nói chuyện về vụ án của nhà họ Bành nên đã chú ý đến họ.
Vì thế, nàng có chút ấn tượng với đôi vợ chồng này.
Đúng như nam nhân kia nói, phụ nhân này vừa nãy vẫn bình thường, tại sao giờ lại thành ra như vậy?
Tiếng huyên náo nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhiều người đi đường.
Có vẻ đôi vợ chồng này đã bán mì ở đây nhiều năm, nên không ít người nhận ra họ và bắt đầu bàn tán xôn xao:
“Trời ơi!
Lão Lộ, vợ ông sao đột nhiên thành ra thế này?
Trông rất nghiêm trọng, mau tìm đại phu đi!”
“Ta… ta nhớ mấy ngày trước, một người đàn ông trong thôn ta cũng bỗng dưng co giật tứ chi, khó thở, chưa đầy nửa ngày đã… đã mất mạng!”
“Sao ngươi đưa nàng ấy đến Hạnh Lâm Đường?
Từ khi Trình lão đại phu qua đời, Hạnh Lâm Đường đã chẳng còn ra sao nữa!
Thiên Dật Quán cách đây không xa, ngươi mau đưa nàng ấy đến đó đi!”
“Thiên Dật Quán đúng là gần nhất trong các y quán lớn, nhưng chạy đến đó cũng phải mất ít nhất một khắc.
Vợ lão Lộ có trụ được không?”
“Cái này thì…”
Mọi người thi nhau nói, càng làm lão Lộ thêm bối rối.
Sắc mặt hắn tái mét, gấp gáp quay sang huynh muội họ Trình:
“Các người là đại phu ở đây phải không?
Huệ Nương… các người có cứu được không?
Cứu được không?!”
Với tình trạng của Huệ Nương bây giờ, hắn tuyệt đối không dám mạo hiểm đưa nàng ấy đi xa!
Trình Thanh Thanh và Trình Hiển Bạch mặt mày tái nhợt, môi mấp máy nhưng không thốt nên lời.
Họ cũng muốn cứu người, nhưng loại triệu chứng này họ chưa từng gặp, hoàn toàn không biết phải làm sao!
Đúng lúc ấy, một giọng nữ vang lên, giọng nói như băng tuyết, lạnh lẽo mà trầm ổn, lập tức dập tắt ngọn lửa hoảng loạn trong lòng mọi người:
“Vợ ngươi trước đó có vận động mạnh, hoặc vì điều gì đó mà xúc động mạnh không?”
Lão Lộ sững sờ quay sang nhìn Từ Tĩnh.
Khi thấy người vừa nói là một nữ tử đội mịch lư, hắn ngây ra một lát, nhưng nghĩ đến vợ mình còn đang đau đớn trên mặt đất, hắn lập tức gấp gáp đáp:
“**Đúng!
Đúng vậy!
Ngươi cũng là đại phu ở đây sao?
Nói ra cũng là lỗi của ta.
Sáng nay, ta và Huệ Nương cãi nhau vì một chuyện nhỏ, khiến nàng cả ngày buồn bực.
Mới đây, có một kẻ vô lại đến quán ăn quỵt, không những không trả tiền mà còn nhục mạ Huệ Nương khi nàng đi đòi.
Huệ Nương rất tức giận, cứ cãi qua cãi lại với tên đó.
Đang cãi thì đột nhiên toàn thân nàng run rẩy, thở dốc, đứng không vững…**”
Hắn còn chưa kịp đuổi tên vô lại kia, chỉ biết cuống cuồng cõng vợ đi tìm đại phu.
Từ Tĩnh nghe xong, đã mơ hồ đoán được tình trạng của phụ nhân này.
Nàng bước đến, ngồi xổm bên cạnh Huệ Nương, giọng nói dịu dàng nhưng kiên định:
“Nương tử, ta hỏi ngươi vài câu.
Nếu đúng thì gật đầu, nếu không đúng thì lắc đầu.”
Phụ nhân đau đớn và tuyệt vọng nhìn Từ Tĩnh, khó nhọc gật đầu.
Từ Tĩnh liền hỏi:
“Ngươi có cảm thấy tức ngực, đau ngực không?”
Phụ nhân vội vã gật đầu.
“Có thấy chóng mặt, khó nhìn rõ mọi thứ không?”
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Phụ nhân lại gật đầu.
“Tứ chi, mặt, đặc biệt là môi, có cảm giác tê hoặc bị kim châm không?”
Phụ nhân không rõ là vì quá đau khổ hay vì bắt đầu thấy hy vọng, nước mắt lập tức trào ra, lại khó nhọc gật đầu.
Mỗi lần nàng gật đầu, ánh mắt lão Lộ lại sáng lên một chút.
Thấy Từ Tĩnh hỏi xong, hắn vội vàng hỏi:
“Đại phu, ngươi biết vợ ta bị sao không?
Có cứu được không?”
“Có thể cứu.”
Từ Tĩnh gật đầu, sau đó quay sang Trình Thanh Thanh nói:
“Lấy một tờ giấy lại đây.”
“Giấy?”
Trình Thanh Thanh tái mặt, ngước nhìn Từ Tĩnh, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Nàng ta nhanh chóng hỏi: “Ngươi có cần bút không?
Hay là chỉ cần đọc cho ta đơn thuốc, ta sẽ lấy ngay.
Ta có thể nhớ được.”
Từ Tĩnh khẽ mỉm cười, ánh mắt trầm tĩnh:
“Không cần gì cả, chỉ cần giấy.”
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sự dứt khoát không thể từ chối.
Nói xong, nàng quay lại nhìn phụ nhân, giọng nói dịu dàng hơn:
“Ngươi yên tâm, đây không phải bệnh gì nghiêm trọng.
Ngươi chỉ vì quá xúc động nên hơi thở bị rối loạn.
Việc ngươi cần làm bây giờ là bình tĩnh lại.
Hãy làm theo lời ta: hít vào, thở ra, hít vào, thở ra…”
Trình Thanh Thanh không hiểu Từ Tĩnh định làm gì, nhưng tình huống nguy cấp khiến nàng không dám chậm trễ.
Nàng vội chạy vào y quán, lấy một tờ giấy rồi mang ra đưa cho Từ Tĩnh.
Từ Tĩnh liếc nhìn nàng bằng khóe mắt, tay nhận lấy tờ giấy mà không ngừng hướng dẫn phụ nhân điều chỉnh hơi thở.
Sau đó, nàng nhanh chóng cuộn tờ giấy thành hình chóp nón, gọn gàng và chắc chắn.
Lúc này, Trình Hiển Bạch đứng bên cạnh, thấy vậy thì vô cùng bối rối.
Chưa kịp hỏi, Từ Tĩnh đã thấp giọng nói với hắn:
“Nếu ngươi thật sự muốn khôi phục danh tiếng của y quán, lát nữa dù có chuyện gì xảy ra, hãy đứng chắn cho ta.”
Nghe vậy, Trình Hiển Bạch giật mình.
Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng hắn.
Nhưng trước khi hắn kịp phản ứng, Từ Tĩnh đã cúi người, bất ngờ đặt chiếc chóp giấy vừa cuộn lên mũi và miệng của phụ nhân kia.
“!!!!!!”
Cảnh tượng này khiến mọi người xung quanh đều ngỡ ngàng, đồng loạt hít một hơi lạnh.
Lão Lộ hoảng sợ, mặt mày trắng bệch, lớn tiếng hét:
“Ngươi định làm gì vậy?!
Ngươi muốn làm Huệ Nương nghẹt thở mà chết sao?!”
Trong mắt hắn, vợ mình đang thở dốc, rõ ràng là đang khó khăn để hít thở.
Thế mà nữ nhân này lại dám che kín mũi miệng của nàng ấy, chẳng phải là cố tình làm nàng ấy chết nhanh hơn sao?!
Lão Lộ vừa la hét, vừa xông tới định giật lấy chiếc chóp giấy trên tay Từ Tĩnh.
Trong khi đó, Trình Hiển Bạch đứng bất động, hoàn toàn quên mất lời Từ Tĩnh đã dặn.
Từ Tĩnh nghiến răng, trong lòng thầm chửi một câu, sau đó nghiêm giọng quát:
“Nếu ngươi muốn cứu vợ mình thì dừng tay!
Dù xảy ra chuyện gì, ta sẽ chịu trách nhiệm!”
Lão Lộ khựng lại, sững sờ nhìn Từ Tĩnh.
Nhưng ngay sau đó, hắn nghiến răng, giọng đầy uất hận:
“Ngươi có chịu nổi trách nhiệm mạng sống của Huệ Nương không?!
Ngươi là đồ lang băm, ta sẽ bắt ngươi đền mạng!”
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu xì xào, bàn tán không ngớt.
Dù sao, phương pháp này quá kỳ lạ và khó chấp nhận với họ.
Tuy nhiên, Từ Tĩnh vẫn không nao núng.
Trong lòng nàng biết rõ, phụ nhân này đang bị hội chứng kiềm hô hấp.
Đây là tình trạng thường xảy ra khi một người quá xúc động hoặc vận động mạnh trong thời gian ngắn, dẫn đến thở nhanh và sâu, làm giảm lượng CO₂ trong cơ thể.
Hiện tượng này có thể gây co thắt, chóng mặt và tê liệt, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng nếu được xử lý kịp thời.
Phương pháp đơn giản và hiệu quả nhất để giải quyết chính là sử dụng phương pháp tái hô hấp CO₂: bịt kín mũi miệng bằng một dụng cụ như chóp giấy, giúp người bệnh hít lại khí CO₂ đã thở ra.
Thế nhưng, phương pháp này hiển nhiên rất xa lạ với mọi người trong thời đại này.
Từ Tĩnh không để ý đến những ánh mắt nghi ngờ hay sự hoảng loạn của đám đông.
Nàng cúi người, bình tĩnh tiếp tục giữ chiếc chóp giấy, hướng dẫn phụ nhân chậm rãi hít vào và thở ra, giúp nàng ta dần ổn định lại nhịp thở.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Hay