Khi không khí giữa Nghiêm Tứ và Từ Tĩnh càng lúc càng căng thẳng, dân làng đứng quanh ban đầu còn lo lắng sợ xảy ra xô xát, nhưng nghe những lời của Từ Tĩnh, họ lại trố mắt nhìn nàng đầy vẻ khó tin.
Bảo Tiểu Đông Tử tự mình ngã xuống sông vào thời điểm mà hung thủ đã định sẵn?
Trên đời này làm gì có cách giết người kỳ lạ như thế!
Sắc mặt Nghiêm Tứ tái nhợt dần theo từng lời Từ Tĩnh.
Nàng vẫn giữ vẻ ung dung, nhìn hắn mỉm cười mà như không cười, nói:
“Phương pháp này thật ra rất đơn giản.
Khi khám nghiệm, ta phát hiện trên thắt lưng Tiểu Đông Tử có một vòng hằn rất rõ.
Vết hằn này rất kỳ lạ, phía trước rõ nét, nhưng phía sau lại nhạt đi nhiều.
Điều này giống như… trước khi chết, Tiểu Đông Tử từng bị buộc dây vào thắt lưng, bị treo ngược mặt xuống ở đâu đó, và treo như vậy một thời gian!”
Những lời của nàng khiến hình ảnh đó như hiện lên trong đầu mọi người.
Nếu thật là như vậy, đúng là sẽ để lại vết hằn như Từ nương tử mô tả!
Mấy người từng chứng kiến nàng khám nghiệm vội vàng nói:
“Đúng rồi!
Trên người Tiểu Đông Tử thật sự có vết hằn như vậy!
Ta có thể làm chứng!”
Trần Lão Tam bỗng nhiên vỗ trán, vẻ mặt ngộ ra điều gì:
“Từ nương tử muốn nói rằng, hung thủ đã buộc Tiểu Đông Tử lên đâu đó bên sông trước, để cậu bé rơi xuống sông vào đúng thời điểm định sẵn?
Nếu vậy, bên sông chỉ có cây cầu là nơi phù hợp để buộc dây!”
Vị trí Tiểu Đông Tử rơi xuống đúng là ngay gần cây cầu đó!
Từ Tĩnh khẽ gật đầu:
“Đúng thế.
Hung thủ, như Trần lang quân đã nói, đã buộc Tiểu Đông Tử vào cây cầu.
Khi buộc, hắn sử dụng một nút thắt sống.
Nút thắt này sẽ tự động tuột ra vào thời điểm đã tính trước, khiến Tiểu Đông Tử rơi xuống sông, tạo nên chứng cứ hoàn hảo là hung thủ không có mặt tại hiện trường.
Nhưng có một điều hung thủ không ngờ tới: thời tiết quá lạnh, đứa trẻ tội nghiệp ấy đã chết rét trước khi rơi xuống sông!”
Sắc mặt Nghiêm Tứ ngày càng khó coi, nhưng hắn vẫn nghiến răng nói:
“Những điều ngươi nói, ta cũng mới biết.
Nếu Đông Tử thật sự bị hại như vậy, ai cũng có thể làm được, kể cả Giang Đại!”
“Không.”
Từ Tĩnh nhếch môi cười, ánh mắt sắc lạnh:
“Phương pháp này ai cũng có thể làm, nhưng người nắm rõ thời điểm để đứa trẻ rơi xuống chỉ có ngươi!
Ta vừa hỏi mấy thím hàng ngày đi giặt giũ, gánh nước bên sông, họ đều nói rằng gần đây, ngươi thường xuyên đi câu cá ở đó.
Không những vậy, thỉnh thoảng còn có tiếng ‘bõm’ như vật gì rơi xuống sông.
Họ tưởng ngươi vô tình làm rơi cá câu được xuống nước.
Nhưng họ đâu biết rằng, câu cá chỉ là cái cớ.
Thực chất, ngươi đang thử nghiệm: dùng dây buộc vật nặng tương đương với Tiểu Đông Tử, tính toán độ dài dây và kiểu nút thắt để chắc chắn cậu bé sẽ rơi xuống sông vào thời điểm ngươi muốn!
Dây ngươi dùng để buộc Tiểu Đông Tử chính là dây leo thường dùng làm dây câu.
Loại dây này dù đã được mài nhẵn, nhưng vẫn có những chỗ thô ráp.
Đó là lý do trên vết hằn của Tiểu Đông Tử có vài điểm chảy máu do bị dây cào rách.
Hơn nữa, tối nay, người đầu tiên dẫn đội đi tìm kiếm bên sông là ngươi.
Sau đó, khi Trần lang quân đề nghị, ngươi mới cùng đi lại một lần nữa.
Thật ra, dù không có lời đề nghị đó, ngươi cũng sẽ tính toán thời gian, rủ người đi cùng, để cùng nghe tiếng cậu bé rơi xuống sông, nhằm tạo chứng cứ vắng mặt hoàn hảo cho mình!”
Lời của Từ Tĩnh rõ ràng mạch lạc, logic chặt chẽ, khiến dân làng dần tin tưởng.
Họ bắt đầu nhìn Nghiêm Tứ và Vương thẩm với ánh mắt kinh ngạc và khó tin.
Hổ dữ còn không ăn thịt con, thế mà Nghiêm Tứ lại nhẫn tâm ra tay với con mình sao!
Vương thẩm há hốc miệng, không thốt nên lời.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Nghiêm Tứ siết chặt nắm tay, ánh mắt hung hãn:
“Ta nói rồi, không phải ta giết Đông Tử!
Dù ta có tồi tệ đến đâu cũng không giết con mình!
Những điều ngươi nói, Giang Đại cũng có thể làm được!
Ban đêm, hắn đi thử nghiệm còn tiện hơn ta, không ai để ý tới!”
Vương thẩm dường như tìm được tia hy vọng, vội nói lớn:
“Đúng vậy!
Ta… ta dù là một nông phụ không biết chữ, cũng biết quan phủ điều tra phải có chứng cứ!
Ngươi nói chúng ta là hung thủ, vậy bằng chứng đâu?”
Từ Tĩnh định trả lời thì Trần Lão Tam trầm ngâm nói:
“Nếu hung thủ dùng cách như Từ nương tử nói, trên cây cầu vẫn còn dây leo dùng để buộc Tiểu Đông Tử…”
Lời chưa dứt, khóe môi Nghiêm Tứ đã khẽ nhếch.
Hắn lập tức cao giọng:
“Vậy đi mà tìm!
Xem trên cầu có dây leo không!
Nếu không tìm thấy, ngươi có dám thừa nhận rằng tất cả những gì ngươi nói đều là vu khống không?”
Một số dân làng đã sẵn sàng chạy ngay ra sông để kiểm tra.
Từ Tĩnh chỉ liếc Nghiêm Tứ một cái, cười khẩy:
“Ngươi và Vương thẩm đã tốn bao công sức để giết Tiểu Đông Tử, sao có thể để lại một sơ hở rõ ràng như vậy?
Khi nãy Vương thẩm nói ngươi làm rơi đồ ở bờ sông, nên quay lại lấy, đó chẳng qua là cái cớ để ngươi xử lý sợi dây leo, phải không?
Lúc chúng ta gấp rút cứu Tiểu Đông Tử, trời thì tối đen như mực, mà hai bên cầu lại mọc đầy cỏ dại rối rắm.
Dựa theo vị trí Tiểu Đông Tử rơi xuống, ngươi đã treo cậu bé ở những bụi cỏ đó, thành công qua mặt tất cả mọi người.
Sau đó, ngươi lặng lẽ xử lý sợi dây leo.
Nếu suôn sẻ, cả đời này sẽ chẳng ai phát hiện được cách ngươi sát hại Tiểu Đông Tử!”
Chỉ tiếc là, hắn đã gặp phải nàng.
Dân làng nghe vậy không khỏi nhíu mày.
Nếu đúng như thế, giờ dù có ra sông cũng chẳng tìm được gì!
Bằng chứng duy nhất, cứ thế mà biến mất sao?
Nghiêm Tứ cuối cùng không nhịn được, khóe miệng và ánh mắt lộ vẻ đắc ý, hắn nói:
“Ta không biết ngươi đang nói gì.
Dù sao, ngươi cũng chẳng có chứng cứ gì cả, phải không?
Không chứng cứ thì học đòi điều tra cái gì, bắt người cái gì?
Tốt nhất là về nhà mà lo nuôi con đi!”
Những lời lẽ bẩn thỉu này khiến mấy hộ vệ bên cạnh Từ Tĩnh lập tức biến sắc, ánh mắt đầy phẫn nộ.
Nhưng Từ Tĩnh chỉ giơ tay ngăn họ lại, lạnh lùng cười:
“Ai nói ta không có chứng cứ?
Thiên võng khôi khôi, sơ nhi bất lậu! (Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt!)
Khi khám nghiệm thi thể, ta đã thấy rất kỳ lạ.
Trên người Tiểu Đông Tử, ngoài vết hằn ở thắt lưng, không hề có dấu vết nào khác.
Ngay cả dấu vết giãy giụa hay đánh nhau cũng không có.
Người bình thường bị treo ở cầu như vậy, chắc chắn sẽ cố vùng vẫy, thậm chí tìm cách thoát thân.
Huống hồ, tay chân Tiểu Đông Tử đều tự do, cậu bé hoàn toàn có thể tự mình làm được.
Nhưng tại sao, cậu bé lại ngoan ngoãn để mình bị treo lên, không một chút phản kháng nào?”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Hay