“Cái gì vạn tuế? Cái gì chân long thiên tử? Tất cả đều là lời nói hoang đường! Chúng ta chẳng qua chỉ là những quỷ mệnh đoản bị bệnh tật đeo bám mà thôi!”
Lời của Nam Cung Thuật khiến toàn bộ hoàng tộc vừa mới còn vì chuyện Đông Phương Uyển Hàm mà trêu đùa nhau, nhất thời trở nên im bặt. Không khí chợt trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết.
“Ba nghìn năm trước, tổ tiên chúng ta nhiễm phải Hàn Huyết chứng, ngay khi bệnh mới phát, Thánh cung lập tức phái người đến đưa cho một chiếc nhẫn ngọc – từ đó, đời đời hoàng tộc chúng ta đều dựa vào chiếc nhẫn này mà sống. Số phận của chúng ta cũng đã gắn chặt với nó, không thể tách rời.
Có thể mọi người đã không còn cảm giác gì với chiếc nhẫn này nữa, bởi từ khi sinh ra, nó đã luôn đồng hành cùng chúng ta. Nhưng các vị có từng nghĩ, vì sao chỉ có hoàng tộc chúng ta mới mắc phải Hàn Huyết chứng?”
Không ai lên tiếng, Nam Cung Thuật lại tiếp tục:
“Di truyền bệnh tật – đó là lời giải thích mà Thánh cung đưa ra cho chúng ta. Nhưng thử hỏi, dạng di truyền bệnh nào lại chỉ xảy ra ở hoàng tộc? Loại di truyền gì mà lại truyền thẳng cho tất cả hoàng tử? Và còn đời đời kéo dài không dứt?
Không giấu gì chư vị, tiên hoàng Nam Lăng Quốc từ năm trăm năm trước đã thực hiện một cuộc thực nghiệm liên quan đến bệnh di truyền.”
Lời nói này khiến mọi người không khỏi nhìn về phía hắn, ánh mắt dâng đầy hiếu kỳ. Thật ra Hàn Huyết chứng tuy vẫn tồn tại, và còn khiến người hoàng tộc chết sớm, nhưng vì chưa ai phát bệnh sớm nên mọi người dần lơ là, chẳng còn đặt nặng vấn đề nữa. Giờ đây, nghe Nam Cung Thuật nhắc đến nó với giọng điệu nghiêm túc như vậy, không ai có thể thờ ơ.
“Chư vị hẳn đều biết, ở huyện An Bình thuộc Lợi Châu của Nam Lăng Quốc có một thôn người lùn nổi danh. Người trong thôn này phần lớn sinh ra đã mắc một chứng bệnh không thể chữa trị, khiến cho chiều cao bị đình trệ từ năm tuổi, suốt đời chỉ giữ vóc dáng trẻ nhỏ.
Đây chính là biểu hiện điển hình của bệnh di truyền. Một đời truyền cho đời tiếp theo, cứ thế tiếp diễn qua các thế hệ mà không thể đoạn tuyệt. Tình cảnh ấy cũng giống như tình cảnh của hoàng thất bốn nước chúng ta.
Vì vậy, năm trăm năm trước, Nam Lăng Quốc bắt đầu nghiên cứu căn bệnh di truyền này, hy vọng tìm được cách chữa trị Hàn Huyết chứng.
Chúng ta lựa chọn sáu nam tử trẻ tuổi trong thôn người lùn – tổ tiên và cha ông họ đều mắc bệnh này, cho nên căn bệnh đã bám rễ rất sâu trên thân thể họ.
Chúng ta đưa họ rời khỏi nơi sinh sống cũ, tách biệt hoàn toàn khỏi thôn người lùn.
Sau khi họ trưởng thành, được chia làm hai nhóm: ba người kết hôn với nữ nhân trong thôn người lùn khác, ba người kết hôn với ba nữ nhân bình thường. Về sau, tất cả đều có con cái.
Các vị đoán xem kết quả thế nào?”
“Chẳng lẽ… ba người kết hôn với nữ tử bình thường lại sinh được hài tử bình thường?” Đông Phương Vân Khởi hỏi.
“Không sai.” Nam Cung Thuật gật đầu.
“Chắc chư vị cũng từng nhận ra một điểm kỳ lạ: mỗi vị hoàng đế, cho dù có bao nhiêu phi tần, cuối cùng cũng chỉ sinh được bốn đứa trẻ.
Tạm không bàn đến lý do trong chuyện đó, tổ tiên Nam Lăng Quốc cũng noi theo như vậy, cả đời chỉ sinh bốn đứa con, và mỗi người chỉ có một chính thê. Nên biết rằng, trong khi người thường thân thể khác nhau, chỉ cần một thê tử là đủ, còn hoàng đế có đến hàng trăm thê thiếp, lẽ ra phải khác biệt rất lớn.
Mà sự khác biệt này chính là: càng nhiều thê thiếp, khả năng sinh ra hài tử bình thường càng cao. Nhưng vì mục đích nghiên cứu, chúng ta chỉ để mỗi người có một thê tử.”
“Do thay đổi môi trường sống, trong mười hai hài tử do ba người lấy nữ nhân người lùn sinh ra, chỉ có hai hài tử là bình thường. Còn trong mười hai hài tử do ba người lấy nữ nhân bình thường sinh ra, có năm hài tử là bình thường.
Đó là thế hệ thứ nhất.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Đến thế hệ thứ hai, tổng cộng hai mươi bốn hài tử – trong đó bảy người kết hôn với nữ nhân bình thường, còn lại mười bảy người thì một nửa cưới người lùn, một nửa cưới người bình thường. Các vị đoán kết quả?”
“Chắc chắn là càng nhiều người bình thường hơn.” Tây Môn Lăng Nhân khẳng định.
“Không sai. Lần này, gần một nửa hài tử đều trở thành người bình thường. Theo thời gian trôi qua, hài tử bình thường càng ngày càng nhiều, hài tử người lùn càng lúc càng ít. Trải qua năm trăm năm, hiện nay, họ đã trở thành một bộ tộc lớn với hơn một nghìn người. Trong đó, do ảnh hưởng từ bệnh di truyền tổ tiên, vẫn còn có người sinh ra bị lùn, nhưng số lượng rất hiếm – phần lớn đều là người có chiều cao bình thường.”
Nam Cung Thuật liếc nhìn toàn bộ hoàng tộc đang trầm ngâm rồi hỏi:
“Cùng là bệnh di truyền ăn sâu bén rễ, tại sao chỉ năm trăm năm đã tìm ra phương pháp cải thiện, mà hoàng tộc chúng ta lại suốt ba nghìn năm không có tiến triển gì?”
Thấy mọi người vẫn chưa thoát khỏi mạch suy nghĩ, Nam Cung Thuật tiếp lời:
“Trước khi tổ tiên chúng ta mắc Hàn Huyết chứng, cả đại lục Huyễn Ảnh chưa từng nghe nói đến loại bệnh quái dị như thế. Tứ quốc khai quốc, tổ tiên đều đến từ ngũ hồ tứ hải, làm sao có thể đồng loạt mắc cùng một loại bệnh?
Người của Thánh cung nói đó là nguyền rủa, vậy xin hỏi: tổ tiên chúng ta đã trải qua trăm trận chiến, dẹp loạn thiên hạ, vì sao lại phải chịu nguyền rủa?
Hơn nữa, truyền thuyết kể rằng tứ quốc khai quốc hoàng đế vốn chẳng phải nhân vật gì danh tiếng. Nếu không nhờ Thánh cung xuất hiện bất ngờ trợ giúp, họ làm sao có thể dựa vào sức một người mà đoạt được thiên hạ?”
“Ý của Nam Cung Thái tử là, chúng ta mắc Hàn Huyết chứng là do Thánh cung tạo ra?” Tây Môn Lăng Nhân trầm giọng hỏi.
“Chẳng lẽ Tây Môn Thái tử lại cảm thấy không phải sao?”
Tây Môn Lăng Nhân im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Không sai. Loại bệnh quái dị như vậy trước đây quả thực chưa từng nghe nói. Hơn nữa, theo lời Nam Cung Thái tử, các ngươi trước kia chỉ chọn ba người, mỗi người chỉ có một thê tử, mà sau năm trăm năm, nhân số của họ đã lên đến vài nghìn.
Vậy mà suốt ba nghìn năm, hoàng tộc chúng ta vẫn mãi duy trì tình trạng nhân khẩu suy kiệt.
Theo lý mà nói, môi trường sống khác biệt, nguồn nước khác biệt, phối ngẫu cũng khác biệt – dù là loại bệnh di truyền ngoan cố cỡ nào, chỉ cần phân phối hợp lý, cũng có thể giảm nhẹ hoặc xóa bỏ.
Chỉ là… bản Thái tử không nghĩ ra, nếu như trước kia người của Thánh cung có ý giúp tổ tiên chúng ta lập quốc, thì vì sao lại đặt thêm xiềng xích trói buộc lên hoàng tộc? Hay là…”
Lời của Tây Môn Lăng Nhân còn chưa dứt, những thành viên khác trong hoàng tộc đã gật đầu tán đồng, đồng thời bắt đầu xì xào bàn tán.
“Chúng ta mắc Hàn Huyết chứng có liên quan đến Thánh cung – tuy chưa từng được công khai thảo luận, nhưng ai nấy đều ngầm hiểu điều đó.
Thánh cung muốn thông qua hoàng tộc khống chế thiên hạ, việc này ai chẳng nhìn thấy rõ ràng suốt mấy nghìn năm qua? Nếu không, làm sao bọn họ có thể đứng trên cả hoàng tộc mà ban phát quyền uy?”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.