“Chẳng qua, theo như Nam Cung Thái tử và Tây Môn Thái tử suy luận, phía sau chuyện này khả năng còn ẩn giấu một mục đích lớn hơn nữa?” Bắc Minh Thần trầm giọng hỏi.
“Đáp án này đã quá rõ ràng.” Tấn Vương Tây Lương Quốc – Tây Môn Tấn Dương – tiếp lời: “Nghe đồn Thánh chủ của Thánh cung đã sớm đắc đạo thành thần. Ba nghìn năm trước, nếu hắn muốn thống nhất thiên hạ, chẳng phải chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay? Thế nhưng hắn lại phí công tốn sức tìm đến bốn vị tổ tiên hoàng tộc của chúng ta – những nhân vật không danh không phận – rồi từng bước đưa họ lên đỉnh cao quyền lực.
Sau đó lại hao tâm tổn trí chế tạo ra Hàn Huyết chứng và chiếc nhẫn ngọc. Nếu không phải có âm mưu, sao hắn lại làm như vậy?”
“Nhưng rốt cuộc bọn họ muốn gì?” Lịch Vương Đông Ly Quốc – Đông Phương Vân Hạn – không khỏi lo lắng hỏi.
“Không giấu gì các vị, bản Thái tử từng vô tình nghe lén cuộc nói chuyện giữa quốc sư và một sứ giả Thánh cung. Trong đó, quốc sư nhắc đến một trận đại chiến sắp tới, căn dặn sứ giả phải luôn cảnh giác. Nhưng sứ giả kia chỉ cười đáp rằng: ‘Sợ gì chứ? Thánh chủ là thiên thu cái thế, hơn nữa trận chiến này chúng ta đã chuẩn bị suốt ba nghìn năm. Khi đến thời điểm, cứ nhốt hết bọn họ trong Càn Khôn Học Viện, để bọn họ có mọc cánh cũng khó bay thoát.’”
Lời của Nam Cung Thuật khiến bầu không khí tại hiện trường lập tức đông cứng.
Tất cả đều hiểu rõ ý tứ trong những lời đó. Những hoàng tử vốn cho rằng chỉ cần chịu khổ một năm rồi sẽ về nước, nay ai nấy đều như rơi vào hầm băng, chết lặng tại chỗ.
Không ít vương phi yếu bóng vía bị dọa đến bật khóc, liên tục hỏi nên làm thế nào.
Ngay cả Bắc Minh Hoằng và Bắc Minh Thần cũng không giấu nổi vẻ hoảng loạn. Bọn họ hiện là ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị thái tử Bắc Tường Quốc, tương lai rộng mở. Nếu bỏ mạng ở nơi này, chẳng phải là uổng phí cả đời?
Hơn nữa, đây lại là một âm mưu được ủ mưu suốt ba nghìn năm. Bọn họ hiện giờ đã thân chinh đến Càn Khôn Học Viện, còn làm sao có thể đối đầu với Thánh cung?
“Nam Cung Thái tử, chuyện hệ trọng như vậy, sao ngươi không báo trước cho chúng ta một tiếng?” Bắc Minh Hoằng không hài lòng hỏi.
“Đúng vậy! Nếu ngươi nói sớm, chúng ta đã chẳng đến nơi này!” Tây Môn Tấn Dương cũng bất mãn nói.
“Hiện tại không phải lúc để tranh cãi!” Đông Phương Vân Khởi lên tiếng, giọng đầy kiên định. “Đã đến thì phải tìm cách giải quyết!”
“Việt Vương nói đúng.” Xích Diễm tiếp lời, “Hiện giờ chính là lúc hoàng tộc chúng ta cần đồng tâm hiệp lực. Thánh cung đã mạnh như vậy, nếu nội bộ chúng ta lại chia rẽ, e là chỉ càng dễ dàng cho bọn họ mà thôi.”
“Tuyệt đúng! Bây giờ là thời khắc một mất một còn, không thể để vì chút chuyện nhỏ mà chửi bới lẫn nhau. Giờ chúng ta đã là những con châu chấu cùng trên một chiếc thuyền, kẻ thù duy nhất là Thánh cung!” Tây Môn Lăng Nhân nghiêm giọng nói.
Sau đó hắn xoay người hỏi: “Nam Cung Thái tử, đã mời chúng ta tới dự tiệc và nói ra những điều này, chắc hẳn ngươi đã có sẵn đối sách?”
Nam Cung Thuật gật đầu: “Bản Thái tử không báo trước chính là vì sợ các vị vì sợ hãi mà từ chối đến Càn Khôn Học Viện, khiến Thánh cung sinh nghi. Đừng quên, trên ngón tay chúng ta còn có chiếc nhẫn ngọc không thể tháo bỏ. Nếu Thánh cung nghi ngờ, hậu quả khôn lường.
Sở dĩ ta chọn hình thức tụ hội hoàng tộc để tuyên bố việc này, cũng là để che mắt Thánh cung.
Kỳ thực, sau khi nghe được cuộc đối thoại kia, ta lập tức phái người về thông báo cho các vị hoàng đế.”
“Các vị đều biết, lần này cùng chúng ta đến đây, ngoài hoàng thân quốc thích và hậu duệ quý tộc, mỗi nước đều mang theo một trăm hộ vệ. Những người này tuy không sánh được với trưởng lão Thánh cung hay sứ giả áo xanh, nhưng đều là tinh anh được tuyển chọn kỹ càng – chí ít đủ sức bảo vệ chúng ta tối đa.
Lần này, khi chúng ta đến trước học viện, toàn bộ trưởng lão áo xanh và sứ giả áo lục của Thánh cung đều bị điều động. Nói cách khác, dù bên ngoài còn nhiều đệ tử Thánh cung, họ cũng không thể chống lại sức mạnh của hoàng tộc.
Do đó, bốn vị hoàng đế đã quyết định: sau khi chúng ta tiến sâu vào rừng rậm, sẽ đồng thời tổ chức bao vây bắt giữ toàn bộ đệ tử Thánh cung còn lại, đưa về xét xử.
Sau đó, sẽ lấy chính chúng ta làm mồi nhử, khiến Thánh cung chủ quan. Tin tưởng rằng chẳng bao lâu nữa, đại quân bốn nước sẽ kéo đến.”
Nam Cung Thuật nói xong, trấn an: “Các vị hãy giữ vững tâm lý. Giờ việc cần làm là giữ vững bình tĩnh, chờ đợi cứu viện. Dù Thánh cung có lợi hại, nếu chúng ta liều mạng phản kháng, thì chỉ hơn một ngàn người của họ há có thể gây sóng gió gì?”
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Vân Nguyệt thầm nghĩ: trước nay cứ tưởng bốn vị hoàng đế cử hộ vệ đi theo là chủ ý của Xích Diễm, nào ngờ lại là mưu kế của Nam Cung Thái tử.
Trong lòng không khỏi tán thưởng sự cơ trí của hắn, nàng lại hỏi:
“Nam Cung Thái tử, tuy rằng kế hoạch hiện tại là tốt nhất, nhưng Thánh chủ của Thánh cung xưa nay vẫn được xem là thần tiên. Chúng ta lấy sức phàm nhân chống lại thần tiên, chẳng phải là lấy trứng chọi đá sao?”
Nam Cung Thuật liếc nhìn nàng, đáp:
“Đúng vậy, hắn là thần tiên. Nhưng nước có quốc pháp, nhà có gia quy – thần tiên thì sao, chẳng lẽ không có tiên quy bó buộc?
Nếu không, hắn đã sớm chiếm núi xưng vương, cần gì phải giả vờ cao thượng, khoác áo thần côn, kêu gọi hoà bình thiên hạ?”
Thần côn? Hòa bình thế giới?
Vân Nguyệt nghe mà khẽ nhíu mày, nở nụ cười nhẹ.
Nam Cung Thuật, quả thật có chút bản lĩnh.
Thấy nàng không trả lời, Nam Cung Thuật tiếp lời:
“Người làm trời nhìn. Nếu thật sự có thần tiên cai quản thế gian, nếu nhân loại thật sự bị thần tiên áp chế, thì hàng triệu dân chúng mỗi ngày đốt nhang cầu khẩn, chẳng lẽ không ai trên trời nhìn thấy?
Chẳng lẽ không có một vị tiên quan nào đứng ra xử lý?
Nếu hắn chỉ là kẻ giả thần giả quỷ, chỉ có võ công cao cường, vậy thì ta không tin – với mấy triệu đại quân bốn nước, lại không thể diệt được một tên thần côn giả dối!”
Hắn nhìn quanh một vòng, cao giọng:
“Các vị, các ngươi nghĩ sao?”
“Tất nhiên là có lý! Bản Thái tử tán thành! Từ giờ trở đi, Tây Lương Quốc sẽ hợp tác toàn diện với Nam Lăng Quốc, không phân biệt đông tây nam bắc, đồng lòng tiêu diệt Thánh cung!”
Tây Môn Lăng Nhân là người đầu tiên lên tiếng.
“Chuyện này phụ hoàng ta cũng đã biết và đồng ý. Vậy huynh đệ chúng ta đương nhiên cũng phải hợp sức. Từ hôm nay, mọi việc đối đầu Thánh cung sẽ do Nam Cung Thái tử điều phối, chúng ta nhất định phối hợp.”
Bắc Minh Hoằng dù không phải thái tử, nhưng là người lớn tuổi nhất hiện diện, đại diện Bắc Tường Quốc lên tiếng.
Bắc Minh Thần dù có chút không bằng lòng việc Bắc Minh Hoằng tự ý quyết định, nhưng trước tính mạng, hắn cũng đành gật đầu đồng ý.
Ngô Vương Đông Ly Quốc – Đông Phương Vân Dịch – cùng Việt Vương Đông Phương Vân Khởi nhìn nhau, rồi Ngô Vương lên tiếng…
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.