Chương 3: Phải Biết Tính Toan

Bộ truyện: Cành Cao Khó Với

Tác giả: Hựu Kiến Đào Hoa Ngư

Làm xong công việc trong tay, Mặc Y chống cằm ngẩn người:

Phụ thân ơi, người bao giờ mới về vậy?

Sắp đến Tết rồi, bên ngoài còn bao nhiêu việc chưa rõ!

Tình hình buôn bán dạo gần đây thế nào, nàng chẳng nắm được! Thật sốt ruột…

Nàng có hai nha hoàn. Đứa lớn gọi là Hương Chi, đứa nhỏ là Hương Diệp. Hai tỷ muội ruột, không còn phụ mẫu hay anh em thân thích.

Mọi việc trong phòng đều do hai người ấy đảm đương.

Nói là nha hoàn của nàng, nhưng vẫn phải qua viện mẫu thân may vá, quét dọn sân viện. Khi nhà bếp bận rộn, cũng phải đến giúp một tay, chẳng lúc nào được nhàn hạ.

Hai tỷ muội tuy kín miệng, làm việc cũng có tâm.

Nhưng để các nàng ấy ra ngoài lo liệu công chuyện thì vẫn chưa ổn.

Biểu ca Mặc Phàm bên nhà đại bá là người thân thiết nhất với nàng, nhưng cũng chỉ dám nhờ mua giúp chút đồ, hoặc kể vài chuyện lạ bên ngoài.

Còn việc làm ăn, lại chẳng dám nhờ vả.

Chỉ sợ lỡ lời, để lộ chuyện, nếu bị mẫu thân phát hiện…

Hừ, chắc chắn sẽ bị dẹp sạch không còn mảnh, chưa kể bà còn nổi trận lôi đình.

Vậy thì phụ thân phải làm sao?

Nhà họ Mặc vốn gốc ở Tân Châu, gia sản chỉ có hơn trăm mẫu ruộng, miễn cưỡng được xem là nhà nho nông học.

Tổ phụ xuất thân cử nhân, tính tình cẩn trọng, tỉ mỉ. Nhờ bạn học nâng đỡ, mới được bổ làm một chức quan nhỏ có ít bổng lộc.

Có ba trai một gái.

Trưởng tử, tức đại bá – Mặc Như Sơn – đọc sách rất giỏi, đỗ tiến sĩ năm hai mốt tuổi.

Sau khi đỗ đạt, ông được bổ làm quan ở kinh thành, tổ phụ dắt cả nhà theo.

Chỉ tiếc, tuy đại bá học vấn không chê vào đâu, nhưng không có người chống lưng trong triều, làm quan chẳng dễ.

Gia đình lại không dư dả để chạy chọt quan hệ.

Hiện tại ông là quan tứ phẩm, chức không thấp, tiếng tăm thanh liêm, nhưng mấy năm nay toàn làm mấy việc như biên soạn, chỉnh lý sách cổ…

Suốt ngày vùi đầu vào những bản cổ thư ẩm mốc rách nát, theo năm tháng và thâm niên mà thăng phẩm cấp.

Nhưng theo lời phụ thân nói, sợ rằng đã là tận cùng rồi.

Muốn bước lên hàng tam phẩm… làm quan to, nếu không có đại cơ duyên thì khó lòng thành được.

Ở kinh thành, ném một viên gạch cũng có thể trúng bốn, năm vị quan ngũ phẩm.

Nhà họ Mặc nhỏ bé, chẳng đáng nhắc đến…

Bao năm gồng gánh, đại bá đã chẳng còn chí hướng thuở thiếu thời, nay chỉ biết lo thực tế, tính toán lợi hại.

Ông lấy vợ là Trang thị – con gái trưởng của một vị quan tứ phẩm, kể ra cũng là gả xuống.

Chỉ là, năm xưa đại bá vốn là tài tử nổi tiếng. Mà Trang thị thì vóc dáng thấp bé, dung mạo bình thường, cũng chẳng gọi là trèo cao.

Hai người sinh được hai gái một trai.

Kế đến là cô mẫu – Mặc Như Trân – gả cho bạn đồng môn của đại bá, sống yên ổn.

Tiếp theo là Mặc Như Hải – chính là phụ thân của nàng – có học vị tú tài.

Tổ phụ chỉ có thể giữ cho đại bá có mối hôn sự thể diện.

Còn phụ thân và tam thúc – Mặc Như Tùng – đều coi như đã vì gia tộc mà hi sinh.

Chẳng hạn, phụ thân cưới mẫu thân nàng – Vương Tú Nga – xuất thân từ nhà buôn.

Tam thúc cưới một thứ nữ nhà võ tướng.

Hai cuộc hôn nhân này, ít nhiều cũng mang lại lợi ích cho gia đình.

Phụ thân tính tình tinh tế, lòng dạ đơn thuần, yêu thích văn nhã.

Nhưng lại cưới phải mẫu thân – một người sinh ra từ nhà phú thương ham danh lợi, tính tình thô lỗ, mạnh mẽ, đôi lúc chẳng để ý đến thể diện.

Từ khi thành thân, hai người chẳng bao giờ hòa thuận.

Phụ thân khó lòng chuyên tâm học hành, thi mãi chẳng đỗ cử nhân, rồi sau đó bỏ luôn không thi nữa.

Hiện đang làm văn thư ở Lại Bộ.

Tam thúc – Mặc Như Tùng – thậm chí còn chẳng thi nổi tú tài, nay lo quản lý ruộng đất của gia đình.

Lấy vợ họ Lưu, xuất thân không tệ, chỉ tiếc là thứ xuất.

Hai người chỉ sinh một con gái. Tam thúc đã hồi cố hương, lâu nay không trở lại.

Từ khi tổ phụ qua đời, ba anh em đã phân chia tài sản.

Viện hiện tại mà gia đình nàng đang ở, thật ra là dưới danh nghĩa của đại bá.

Phụ thân và tam thúc mỗi người chia được một viện ở ngoài, đều không lớn.

Trong ba huynh đệ, chỉ có đại bá là có chức quan có thể nói ra ngoài.

Là huynh trưởng, đại bá biết lo cho các đệ đệ, sau nhiều lần suy tính, đã quyết định cho hai đệ ở cùng mình.

Một phần vì chỉ có ông là người có chức tước, danh tiếng tốt.

Một phần khác, hai người đệ đệ có thể cho thuê viện của mình, xoay sở thêm chút bạc.

Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...

Thêm nữa, tam thúc không ở kinh thành, tam thẩm lại chỉ có một mình với con gái, ở riêng không tiện.

Ở cùng nhau thì nhân lực, chi phí cũng giảm đi nhiều.

Thật ra, đại bá mẫu chẳng mấy bằng lòng, vì không chỉ chật chội, còn phải suốt ngày đối mặt với hai đệ muội.

Hơn nữa, hai đệ muội này theo bà thì: “Chẳng ai là thứ tốt lành gì cả!”

Nhưng bà cũng không cãi nổi đại bá.

Ba huynh đệ đã thương lượng, hai người đệ đệ mỗi năm đưa cho Trang thị một khoản tượng trưng.

Trong nhà sẽ lo chỗ ở, ba bữa cơm, tiếp khách qua lại giữa họ hàng. Cũng đảm bảo mỗi phòng được dùng xe ngựa vài lần mỗi tháng.

Còn những việc khác như sinh con, cưới gả, y phục,… thì ai nấy tự lo.

Mẫu thân nàng vốn không vui khi phải ở nơi này. Ngoại tổ gia đã cho bà một viện nhỏ làm của hồi môn, khá gọn gàng.

Viện ấy lại gần nhà mẹ đẻ, còn giúp tránh va chạm với chị em dâu.

Nhưng phụ thân kiên quyết không dọn đến đó!

Giờ thế này mà ông còn chẳng dám ngẩng đầu với mẫu thân!

Nếu mà chuyển sang viện hồi môn kia, thì bước kế tiếp, mẫu thân chắc chắn sẽ bắt cả nhà đổi họ sang họ Vương, xem như phụ thân “vào rể” mất rồi!

Hừ hừ…

Đến đời nàng, sau khi đại bá sinh hai con gái mới có được con trai – Mặc Phàm.

Trong thứ tự nam nhân họ Mặc, huynh ấy xếp thứ hai, mười bảy tuổi, chưa đính hôn. Đầu óc… giống hệt đại bá mẫu, dù còn đang đọc sách nhưng…

Trưởng nữ – Mặc Hồng, thứ nữ – Mặc Tân, đều đã thành gia.

Phụ mẫu sinh năm người con.

Trưởng tử Mặc Đạt mười chín tuổi, diện mạo tuấn tú, học hành xuất sắc, đã đỗ tú tài. Hiện đang theo học tại Tây Sơn thư viện, mùa thu sang năm sẽ dự thi – đó là bảo bối trong lòng mẫu thân!

Đầu năm nay vừa thành thân, cưới con gái chính thất của một vị quan ngũ phẩm – họ Chu…

Giờ đôi phu thê trẻ thuê nhà ở gần trường, đại tẩu theo chồng cùng đi.

Trưởng nữ Mặc Văn – nhan sắc nổi bật, thông minh có chủ kiến, là tiểu thư ưu tú nhất trong họ hàng.

Cũng là bảo bối trong lòng mẫu thân!

Còn nàng – Mặc Y – quay đầu nhìn gương, khẽ sờ mặt, tuy không bằng tỷ tỷ, nhưng cũng xem là dễ nhìn chứ?

Có huynh tỷ ở trên, nàng chẳng lọt vào mắt mẫu thân.

Sau đó còn có muội muội Mặc Thanh và đệ đệ Mặc Bảo…

Mặc Thanh tính tình giống ngoại tổ mẫu, rất được mẫu thân yêu quý.

Còn Mặc Bảo – một tiểu mập mạp đã bắt đầu đi học, mê ăn uống, tròn vo như quả bóng. Nhưng theo lời đại bá và phụ thân, thì đệ ấy là đứa thông minh nhất trong dòng họ. Dĩ nhiên, cũng là bảo bối trong lòng mẫu thân.

Bảo bối quá nhiều… nàng hoàn toàn như người vô hình, chưa từng có mặt trong mắt mẫu thân.

May mà, nàng ko có phụ thân…

Khóe môi Mặc Y khẽ nhếch lên tự đắc, sự quan tâm của phụ thân dành cho nàng còn nhiều hơn cả đại ca nữa kìa!

… Có lẽ đó cũng là một trong những lý do khiến mẫu thân không ưa nàng chăng?

Nàng cười nhạt, nhìn vào bản vẽ hoa ngọc lan trắng…

Về phần tam thúc tam thẩm…

Lưu thị – vợ tam thúc – xuất thân không thấp, khi mới đính hôn, tam thúc còn thấy hài lòng. Nhưng không ngờ, hồi môn ít mà chuyện thì nhiều.

Đã vậy, sau khi điều tra kỹ, hóa ra sinh mẫu của Lưu thị xuất thân từ thanh lâu… vì mang thai, nhà họ Lưu mới buộc phải rước về.

Tam thúc tam thẩm chỉ có một con gái – chính là Tứ tỷ: Mặc Uyển

Các cô gái nhà họ Mặc đều có nhan sắc. Chỉ có Mặc Thanh là kém một chút…

Nghĩ đến nhà này, nàng quay nhìn thủy tiên, liền thấy đau đầu.

Trong ngoài ai cũng khen Mặc Văn: Dung mạo tươi sáng, thông minh tài giỏi, đoan trang hiền hậu.

Nhưng thực ra…

Hừ! Thực ra nàng ấy là người keo kiệt nhất, tính toán nhất. Không bao giờ nhận sai, lại còn áp đảo người khác.

Nhưng biết sao được?

Đành nhận mệnh, nàng đứng dậy, tìm một chậu nhỏ, tỉ mỉ chuyển ra hai gốc thủy tiên Mặc Văn đã nhắm trúng – bao gồm cả gốc vừa nở hoa kia.

Hừ! Cái nào nở hoa là cái ấy nàng ta đòi – đúng là quá hợp với tính cách của Mặc Văn!

Sau bữa tối, tranh thủ lúc bên ngoài không có ai, Mặc Y vội bảo Hương Diệp mang sang. Đồng thời phải nói với đại bá một tiếng: Thủy tiên đang dần nhú nụ, có thể đem đi rồi.

Nếu không, để tam thẩm, Mặc Uyển, rồi Mặc Thanh biết chuyện này… Chỉ nghĩ thôi đã rùng mình.

Nàng nhẹ giọng tự nhắc mình: Mặc Y, phải khôn ra một chút!

Sau này rảnh rỗi, đừng có khoe mẽ!

Nếu không, đại bá sao biết được là ngươi giỏi khắc hoa thủy tiên?

Nhớ lấy: chuyện càng ít càng tốt!

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top