Chương 308: Ta tin nàng

Bộ truyện: Cành Cao Khó Với

Tác giả: Hựu Kiến Đào Hoa Ngư

“Sao lại có thể như vậy?”

Lý Tịnh vốn từng trải hiểu rộng, hôm nay cũng bị những bất ngờ dồn dập làm cho có phần ngây người.

Mặc Y vẫn giữ vững sự bình tĩnh, tiếp tục phân tích: “Nếu quả thực là do Phùng Trắc phi ra tay, thì mục đích của nàng ta cũng chỉ có hai. Một là lo sợ chuyện bại lộ khiến vương phủ mang nhục, nên thay chàng giải quyết hậu hoạn. Hai là, nàng ta ở bên chàng nhiều năm, từng có tình cảm thuở thiếu thời. Lại hiểu rõ chàng, còn thay chàng xử lý sự vụ trong vương phủ. Nguyên phối mất rồi, nếu may mắn, được nâng làm chính thất, để Thiệu ca nhi trở thành trưởng tử đích xuất… cũng là điều có thể xảy ra. Sức hấp dẫn ấy… thật quá lớn.”

Lý Tịnh trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Thật ra… nếu không gặp nàng, khả năng nâng nàng ta làm chính thất, là có thể. Vì Chu Ly vốn là danh môn khuê tú nổi danh kinh thành, tài sắc song toàn. Nhưng ta và nàng ấy sống chung không được hòa hợp. Từ sau đó, ta không còn muốn tái hôn nữa. Nếu phải lấy thêm chính thất, chắc chắn sẽ chọn người biết điều, không gây phiền phức.”

“Chàng đã cưới một người như vậy rồi đấy thôi!” – Mặc Y nhẹ giọng, như muốn làm dịu đi không khí nặng nề.

Lý Tịnh bật cười, đưa tay vuốt ve gò má nàng, “Ừ, không chỉ thế, ta còn cưới được một nội trợ hiền thục. Phùng Lệ Nương… nàng ấy sinh trưởng tử, trông nom gia vụ, tính tình ôn hòa, xử sự không hề sơ suất. Nếu không phải Hoàng thượng ép tái giá, thì việc nâng nàng ta lên làm chính thất, đúng là một phương án.”

“Vương gia.” Mặc Y lại nghiêm giọng. “Chàng mang trọng thù huyết hải, ở bên ngoài mưu đại sự, không thích chuyện gia đình rườm rà, cũng ít để tâm đến nhi nữ tình trường. Những điều này, thiếp thân có thể hiểu. Nhưng Phùng Trắc phi dám làm chuyện tày đình như vậy, tâm cơ sâu độc, can đảm thủ đoạn, giỏi tính toán… Đến mức ngay cả Triệu ma ma cũng không phát hiện, thì quả thật không thể xem nhẹ. Chàng đừng quên Trương Trắc phi của Thái tử phủ…”

“Ta hiểu rồi…” Lý Tịnh day day ấn đường, “Để ta suy nghĩ thêm…”

Một lúc sau, hắn khẽ gọi: “Y Y?”

“Vâng?”

“Có chuyện này… muốn nói với nàng.”

“Chàng nói đi.”

“A Niệm… hắn là con trai duy nhất của huynh trưởng ta, được sinh ra sau khi huynh ấy đã mất…”

Quả nhiên là vậy! Thân phận của A Niệm không hề tầm thường… Mặc Y gật đầu, trong lòng đã sớm hiểu rõ.

“Nàng không thấy bất ngờ sao?” Lý Tịnh lại tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Không bất ngờ. Nghĩ lại những chuyện trước kia, cộng với cách chàng nói chuyện với cậu bé… thiếp đã đoán ra, hắn không chỉ đơn giản là con trai của Liễu đại nhân.”

“Sao nàng lại thông minh như vậy?” Lý Tịnh khẽ xoa đầu nàng.

Mặc Y mỉm cười, “Chỉ là cẩn thận quan sát thôi. Đại Giác tự, Chàng cũng đến để gặp A Niệm đúng không?”

“Phải. Cho nên mới nói, nhân duyên của chúng ta… bắt đầu từ nó đó.”

“Thiếp còn từng cứu nó một lần… là vớt từ hồ nước lên. Giờ nghĩ lại, cũng chỉ trong khoảnh khắc thôi…”

“Ta biết.” Lý Tịnh khẽ rùng mình, da gà nổi khắp người. “Cho nên, may mà có nàng…”

Hắn lại ôm nàng thật chặt một lần nữa.

“Y Y, bao năm qua, mọi việc ta làm, đều là vì A Niệm.” Lý Tịnh nghiêm túc nhìn nàng.

“Hắn là người quan trọng nhất trong đời ta. Tranh đoạt ngôi vị kia, là ý nghĩa để ta sống. Nhưng giờ đây, mọi sự đã khác, ta có nàng rồi. Có thêm một người khiến lòng ta vướng bận. Mặc Y, ta muốn trang trọng nhờ nàng một việc.”

“Xin Vương gia cứ nói.”

“Nếu sau này ta tranh được ngôi vị ấy, có thể giao lại cho A Niệm không? Còn bản thân ta… sẽ hoàn toàn thuộc về nàng.”

“Chuyện này không cần chàng phải cầu xin, chàng làm thế nào, thiếp đều tình nguyện, đều ủng hộ.”

Lý Tịnh lại thoáng lúng túng, “Ta tin nàng. Nhưng, e là nàng còn chưa hiểu, ngôi vị đó hấp dẫn đến mức nào. Vì nó, huyết mạch thân tình, nhân nghĩa đạo lý… đều có thể bị vứt bỏ. Nhất là, khi nàng đã có con trai của chính mình.”

“Lời này của chàng chẳng hợp lẽ. Một thứ hấp dẫn đến vậy, chàng hao tâm tổn trí giành lấy, lại muốn giao cho A Niệm? Vì sao không để mình ngồi thử, rồi truyền lại cho con ruột? Chàng làm được, cớ gì lại không tin thiếp?”

“Ta tin nàng…”

Trong cung Thái hậu.

Lão nhân gia nhíu mày, vừa buồn phiền vừa buồn cười, nhìn tiểu Đổng Quý phi đang nức nở bên cạnh.

Hoàng hậu ngồi nghiêng nghiêng bên cạnh, thái độ thản nhiên, không cao ngạo, cũng chẳng khúm núm.

“Thái hậu nương nương, xin người làm chủ cho thần thiếp. Thần thiếp lớn thế này rồi, cũng chưa từng phải chịu nỗi uất ức như hôm nay.”

Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn

“Thôi được rồi! Đừng khóc nữa.” Thái hậu lộ rõ vẻ chán ghét.

“Hoàng hậu nương nương mấy ngày nay quyền uy lẫm liệt, chúng thần thiếp đây, nàng muốn đánh thì đánh, muốn phạt thì phạt. Nếu người già không quản, thần thiếp lập tức đến trước mặt Hoàng thượng mà làm ầm lên!”

“Ôi chao, các ngươi đều đã lớn tuổi cả rồi, con cái cũng đã trưởng thành, sao còn cứ hành xử như trẻ con thế? Tiểu Đổng à, lúc nào cũng phải nhớ thân phận của mình. Hoàng hậu hành sự, xưa nay đều có lý có cứ, không bao giờ lạm quyền. Lại nói, hậu cung này… chính là do Hoàng hậu định đoạt.”

“Vậy còn người thì sao!?” Tiểu Đổng Quý phi chất vấn.

“…” Thái hậu nghẹn lời một lát, “Thôi! Bình thường Hoàng hậu chuyện lớn chuyện nhỏ đều không chấp nhặt với các người, nhưng các người cũng đừng quên lễ nghĩa tôn ti! Nếu ngươi còn tiếp tục ồn ào thế này, ai gia cũng mặc kệ!”

“Thái hậu nương nương, thần thiếp đâu có làm loạn vô lý. Thần thiếp chỉ nhắc tới Ngọc An công chúa thôi. Có thể trách thần thiếp được sao? Người khác không nói, chẳng lẽ trong lòng họ không nghĩ?

Ngọc An công chúa… hiện giờ cũng coi như là đích xuất rồi, lẽ ra phải có phong thái của hoàng gia mới phải. Kết quả thì sao… Đại hội bốn năm một lần, xa đến thế, Hoàng thượng còn tự mình thân chinh. Lại có tướng sĩ từ bốn phương tám hướng quy tụ về. Thế mà, nàng lại khiến bản thân trở thành trò cười giữa chốn đông người…”

“Câm miệng! Còn chưa quỳ đủ hay sao?” Hoàng hậu cuối cùng không chịu nổi nữa.

“Thái hậu nương nương, người xem Hoàng hậu kìa…” Tiểu Đổng Quý phi càng thêm đắc ý, “Ngọc An công chúa là do Hoàng hậu nương nương sinh ra, nuôi dưỡng, nàng ấy hành sự như thế, Hoàng hậu chẳng lẽ không có trách nhiệm? Hoàng thượng khoan hậu không truy cứu, nhưng cũng chưa từng thấy nương nương tự kiểm điểm! Hoàng hậu vốn là gương mẫu cho chúng thần thiếp noi theo, mà lại làm như thế này sao?”

Hoàng hậu cười lạnh: “Bổn cung chính là làm như vậy đấy, ngươi làm gì được ta?”

“Ơ…” Tiểu Đổng Quý phi chớp mắt mấy cái, như thể hôm nay mới thật sự nhận ra bộ mặt thật của Hoàng hậu.

Thái hậu cũng hơi ngạc nhiên, nhưng nét cười trên mặt vẫn chưa tan.

“Vậy thì đừng trách thần thiếp nói thẳng. Đường đường là công chúa, cưỡng ép người ta làm phò mã, kết quả lại bị người ta trước mặt thiên hạ làm nhục… chưa từng nghe nói có ai vừa mặt dày vừa vô dụng như thế!”

“Người đâu!” Hoàng hậu chỉ thẳng vào Tiểu Đổng Quý phi, tức giận đến run rẩy cả người. “Đánh cho bổn cung!”

Từng chịu đòn đau từ trước, Tiểu Đổng Quý phi vội vàng nép về phía Thái hậu, “Hoàng hậu định làm gì? Đây là cung của Thái hậu nương nương đó!”

Hoàng hậu tiện tay cầm chén trà, ném thẳng về phía nàng ta.

Tiểu Đổng Quý phi hét lên một tiếng, may mà cung nữ bên cạnh kịp thời bước lên đỡ, mới tránh được.

“Tốt lắm! Bổn cung xử phạt phi tần, vậy mà còn có người dám ngăn cản. Người đâu…”

“Đủ rồi!” Gương mặt Thái hậu cuối cùng cũng sa sầm.

Hoàng hậu cũng quay đầu, nhìn về phía Thái hậu.

Thái hậu đáp lại ánh nhìn ấy, rồi thở dài thật sâu: “Các ngươi thật là giỏi lắm… Tiểu Đổng, ngươi về cung mình trước đi. Ai gia cũng không quản nổi các ngươi nữa. Một lát nữa sẽ mời Hoàng thượng đến đây. Chuyện này xử lý thế nào, để Hoàng thượng quyết định.”

Tiểu Đổng Quý phi cảm thấy nếu ở lại thêm, e là thật sẽ chịu thiệt. Liền vội vàng lên tiếng, quay người rời đi.

Trong phòng trở lại yên tĩnh, hai người mỗi người một suy nghĩ.

Cuối cùng, Thái hậu khẽ thở dài: “Hoàng hậu, chuyện này, nói đến cùng, lỗi vẫn là của Ngọc An. Ai gia biết nàng từ nhỏ đã chịu khổ chịu thiệt, người làm mẹ, thương nàng là phải. Nhưng nàng dù gì cũng là công chúa, phải có thể diện. Hoàng thượng là người trọng quy củ. Lần này không trách phạt nàng, là vì Đông Phương sai nhiều hơn. Nhưng Hoàng hậu không nhìn ra sao? Trong lòng Hoàng thượng, là đang che chở cho hắn đấy.

Hơn nữa, chuyện này đã xong chưa? Đông Phương đã trở lại! Hắn có Lão Thất chống lưng, lại được Hoàng thượng yêu thương. Hắn còn sợ ai? Ngọc An với tính tình như vậy, sau này chỉ sợ càng náo loạn hơn. Khi ấy, Hoàng hậu liệu có thu dọn được cục diện không?”

Những lời này, quả thật đánh trúng tâm sự trong lòng Hoàng hậu.

“Thái hậu, thật ra, con dâu trong lòng cũng buồn khổ lắm. Ngọc An từ nhỏ hiền lành, giữ lễ. Lớn lên, mọi mặt đều tốt. Xưa nay chưa từng ỷ thế hiếp người, làm điều càn rỡ.

Trong cung, với ai nàng cũng nhã nhặn, kể cả Đổng Quý phi ầm ĩ như vậy, nàng cũng chưa từng nói nặng lời. Chỉ là… hễ gặp Đông Phương, nàng liền hồ đồ. Khuyên bảo bao nhiêu lần, cứng rắn mềm mỏng đều có, mà vẫn không thay đổi được. Thái hậu, nếu không thì… người cùng Hoàng thượng bàn bạc, xin ban chỉ, để họ chia lìa. Con dâu khuyên, e là không cản nổi Ngọc An nữa…”

Thái hậu thở dài thật sâu, “Oan nghiệt! Thôi được, tới lúc đó, ai gia sẽ mời Hoàng thượng tới, nói chuyện với hắn.”

“Tạ Thái hậu nương nương.”

“Tạ gì chứ? Chúng ta là thân thích thế nào? Ai gia đây, già rồi, còn mưu tính gì? Chẳng qua chỉ mong Thái tử vững vàng… đừng để chuyện ngoài lề ảnh hưởng tới nó!”

“Con dâu tin người.” Hoàng hậu nhẹ giọng đáp.

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top