Chu Chiêu khẽ nhíu mày, nàng vẫn luôn cảm thấy vụ án này, đến lúc này rồi vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ.
“Trừ việc bị đóng đinh bằng đinh quan tài, vết thương chí mạng của Trường Dương công chúa và ca ca ta đều là do cùng một loại hung khí gây ra. Mà trong hồ sơ vụ án của Đình Úy Tự cũng chưa từng nhắc đến khả năng có hai hung thủ.”
“Vì vậy, suy đoán khi đó là: hung thủ giết Trường Dương công chúa, sau đó phát hiện hai người các huynh trong địa khố, liền sát hại ca ca ta, rồi bắt cóc huynh đi.”
Nhưng nay, theo lời cung của Lý Hoài Sơn, Chu Yến không phải do hắn sát hại.
Như vậy, vụ án này có đến hai hung thủ, mọi suy luận trước đây đều cần phải bác bỏ và xây dựng lại từ đầu.
Chu Chiêu lặng lẽ nghiền ngẫm lời của Tô Trường Oanh. Hắn hiện tại chưa khôi phục ký ức về vụ án Trường Dương, nhưng những điều hắn vừa nói là suy luận từ việc đặt bản thân vào hoàn cảnh khi ấy mà suy xét.
“Huynh nói không sai. Ca ca ta là người cực kỳ bình tĩnh, còn huynh khi ấy như mặt trời ban trưa, ai ai cũng công nhận là người võ nghệ cao nhất Trường An. Hai người các huynh căn bản sẽ không sợ hãi gì hung thủ, thậm chí phải nói là sẽ sốt sắng muốn phá án mới đúng.”
Chu Chiêu nói, trong ánh mắt dần hiện lên sự sáng tỏ.
“Vậy thì khả năng rất lớn là các huynh đã thực sự quyết định như thế: huynh xông ra bắt hung thủ, ca ca ta sẽ ra ngoài từ địa khố xem thử có cứu được công chúa hay không. Dù sao khi ấy các huynh đang ở dưới đất, không thể xác định Trường Dương công chúa đã tử vong.”
Tô Trường Oanh và Chu Yến đều là người có võ công, nếu như tận mắt chứng kiến hung án, tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.
Vì vậy, rất có khả năng hai người bọn họ đã đứng dưới địa khố của tàng thư lâu, không thể nhìn rõ tình hình bên trên.
“Thế nhưng, vấn đề lại nảy sinh: ca ca ta là chết bên giá sách trong địa khố, hộp cơm còn bị đánh đổ bên cạnh. Nghĩa là… huynh ấy vốn chưa từng bước lên lầu. Dù là để xác nhận Trường Dương công chúa đã chết hay để như huynh nói — ra ngoài báo án — huynh ấy đều không thực hiện được.”
“Điều này thật sự không hợp lẽ.”
“Nếu như huynh xông ra ngoài dẫn dụ Lý Hoài Sơn, thì lúc ấy ca ca ta hẳn là đang đứng ngay tại cửa địa khố. Có như vậy, khi huynh rời khỏi đó, huynh ấy mới có thể lập tức hành động.”
“Vậy, vì cớ gì… huynh ấy lại quay về nơi để hộp cơm ban đầu?”
Tô Trường Oanh lúc này đã bày bát canh cá nóng hổi trước mặt Chu Chiêu, vừa suy ngẫm lời nàng vừa đáp:
“Ngay sau khi ta rời đi, Chu Yến liền gặp phải hung thủ.”
“Hung thủ chặn ngay cửa, ca ca nàng không có cách nào khác, đành phải quay lại địa khố rồi bị sát hại tại đó.”
“Cũng có khả năng, huynh ấy đã từng đi lên, nhưng trong lúc đến xem thi thể Trường Dương công chúa thì bị người khác khống chế, bị ép trở về lại địa khố…”
Chu Chiêu khẽ gật đầu: “Hung thủ khi đó chắc chắn đã ẩn náu gần tòa tiểu lâu ấy. Sau khi huynh và Lý Hoài Sơn rời khỏi tàng thư lâu, hắn liền lập tức tiến vào.”
“Ta nghiêng về khả năng thứ hai hơn. Bởi theo lẽ thường, khi huynh nhảy ra ngoài để dẫn dụ Lý Hoài Sơn, thì ca ca ta chắc hẳn đã đứng ngay sau huynh. Huynh vừa giao đấu rời đi, huynh ấy sẽ lập tức chạy ra xem xét tình hình Trường Dương công chúa.”
“Lúc ấy, huynh ấy đang quay lưng lại với cửa chính của tàng thư lâu.”
“Hung thủ bước đến phía sau, dùng hung khí khống chế huynh ấy, ép trở lại địa khố.”
“Tốc độ mà ca ca ta rời khỏi địa khố hẳn sẽ nhanh hơn nhiều so với hung thủ chờ huynh đi rồi mới vào. Cho nên, khả năng cao là huynh ấy đã ra khỏi đó trước, nhưng lại bị ép quay trở lại. Như vậy… vì sao?”
Lần này, Chu Chiêu không đợi Tô Trường Oanh trả lời.
“Nếu hung thủ muốn giết ca ca ta, vì sao không ra tay ngay tại tầng một mà lại phải quay trở lại địa khố?”
“Trước kia ta từng nghĩ, là bởi vì các huynh đã nhìn thấy diện mạo của hung thủ, nên hắn mới phải diệt khẩu.”
“Về sau ta bị ám sát, ta lại suy nghĩ rằng, hung thủ không giết huynh mà chỉ giết ca ca ta là vì hắn lo ca ca sẽ phát hiện ra tung tích gián điệp tiền triều trong Đình Úy Tự, làm hỏng đại sự của bọn chúng — giống như việc Lý Hoài Sơn không ít lần muốn ta phải chết.”
“Nhưng nay nghĩ lại, những điều ấy… đều không đúng.”
Chu Chiêu vừa nói, vừa suy nghĩ nhanh như gió cuốn.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
“Kẻ thứ hai, lúc ấy hẳn đã phát hiện biệt viện Sơn Minh xảy ra chuyện, vậy vì sao hắn còn muốn nhúng tay vào?”
“Nếu hắn tới vì bí mật mà Trường Dương công chúa nắm giữ, thì công chúa đã bị Lý Hoài Sơn giết rồi, chẳng phải sao? Đối tượng có thể ép hỏi đã không còn. Huống chi lúc ấy huynh và ca ca ta đang ở trong đó, hắn nhất định biết chúng ta chỉ đợi ngay bên ngoài, có thể xông vào bất cứ lúc nào. Hắn còn hiện thân để làm gì?”
“Nếu lúc đó ca ca ta đang xem xét thi thể Trường Dương công chúa, thì lưng sẽ quay về phía cửa, không hề trông thấy mặt hung thủ. Như vậy, hung thủ có lý do gì để giết huynh ấy?”
Chu Yến, nếu chưa từng nhìn thấy diện mạo kẻ đó, thì chẳng qua cũng chỉ là một kẻ qua đường vô tội. Nếu hung thủ thật sự chỉ nhắm vào công chúa, thì việc gì phải sát hại cả ca ca nàng?
“Giả như ca ca tình cờ đụng phải kẻ thứ hai khi hắn mới bước vào, vậy vì sao hắn không lập tức ra tay tại tầng một, mà lại bắt huynh ấy quay trở lại địa khố?”
“Trừ phi… hắn muốn tìm thứ gì đó. Nói chính xác hơn là, hắn biết có một vật cần tìm nằm trong địa khố, nhưng lại không biết rõ là cái nào. Nếu không, hắn hoàn toàn có thể đợi đêm xuống, lặng lẽ lẻn vào, đâu cần mạo hiểm hiện thân.”
“Hắn không biết. Nhưng Trường Dương công chúa biết…”
Chu Chiêu nói đến đây, đột nhiên ngừng lại, ánh mắt giao nhau cùng Tô Trường Oanh. Hai người đồng thanh nói ra cùng một câu:
‘Ca ca (Chu Yến) cũng biết.’
Chu Chiêu thấy suy đoán của mình được Tô Trường Oanh xác nhận, lập tức phấn chấn hẳn lên.
Tô Trường Oanh thấy thế, liền đặt chiếc muôi vào tay nàng: “Chiêu Chiêu, uống canh trước đi. Nàng còn chưa dùng tối. Không ăn no thì không uống thuốc được.”
Chu Chiêu bĩu môi, múc một muỗng canh cá. Dù hương vị tươi ngọt thơm lừng, nhưng lúc này toàn bộ tâm trí nàng đều đặt vào vụ án.
Đầu óc tựa như ngựa hoang đứt cương, không tài nào dừng lại được.
“Nếu là vậy, mới có thể lý giải tại sao hung thủ thứ hai, rõ ràng biết biệt viện Sơn Minh đã xảy ra chuyện, biết quan phủ rất nhanh sẽ phong tỏa hiện trường, thế mà vẫn ngoan cố nhảy vào vũng nước đục này.”
“Hắn muốn nhân lúc hỗn loạn đánh tráo, lén mang bí mật đi. Đồng thời cũng có thể đổ tội cái chết của ca ca ta lên đầu kẻ đã giết Trường Dương công chúa.”
“Hắn đã thành công. Trước khi Lý Hoài Sơn mở miệng, Đình Úy Tự chưa từng nghĩ tới khả năng có kẻ thứ hai.”
“Nếu ca ca ta biết bí mật nằm ở đâu, chỉ cần huynh ấy chịu mở miệng, rất có thể sẽ giao được vật đó ra và bảo toàn tính mạng.”
“Nhưng ca ca ta không chịu nói. Còn chúng ta, vì chờ lâu mà không thấy người trở về, lại gặp lúc sấm chớp ầm ầm, liền quyết định quay lại đón hai người.”
“Ta nhớ rất rõ, khi ấy Phàn Lê Thâm vừa đi đến từ xa đã cất tiếng gọi lớn. Tính tình huynh ấy xưa nay là vậy, giọng lại lớn, vang dội. Hung thủ biết chúng ta sắp quay lại, còn ca ca thì nhất quyết không tiết lộ nửa lời, trong tình thế đó… hắn chỉ có thể giết người diệt khẩu, rồi lập tức rời đi.”
Tô Trường Oanh nghiêm túc lắng nghe, gật đầu: “Hợp lý.”
Hắn lại trầm ngâm một lát, rồi nói tiếp: “Vậy… bí mật đó rốt cuộc là gì? Chu Yến làm sao mà biết được? Huynh ấy có qua lại với Trường Dương công chúa nhiều lắm sao?”
Chu Chiêu ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Bề ngoài thì không có qua lại nhiều. Nhưng Trường Dương công chúa là cô mẫu ruột của A Hoảng, mà chúng ta lại quen thân với Lê Thâm… Nếu theo hướng này tra xét, có lẽ sẽ tìm ra thêm đầu mối.”
Tô Trường Oanh thấy nàng lại ngừng động muôi, bất đắc dĩ gọi: “Chiêu Chiêu, vừa ăn vừa suy luận cũng không ảnh hưởng gì.”
Chu Chiêu bị nhắc nhở, có hơi ngượng, le lưỡi một cái rồi liền bưng bát canh lên, uống liền mấy hớp.
Tô Trường Oanh trông thấy thế, lại đưa thêm một dĩa nhỏ thức ăn khai vị cho nàng.
“Chiêu Chiêu, nếu ca ca nàng thật sự biết bí mật ấy, với sự thông minh và trầm tĩnh của huynh ấy, tuyệt đối sẽ không ra đi mà không để lại gì cho nàng. Cho dù ở vào hoàn cảnh hung hiểm như vậy, huynh ấy nhất định sẽ để lại di ngôn.”
Ánh mắt Chu Chiêu rơi xuống cuộn trúc giản trống không kia.
Nàng thầm nghĩ — rất có thể, đó chính là di ngôn mà Chu Yến để lại cho nàng.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.