Trong khoảnh khắc yên ắng như tờ, bỗng một giọng nói lanh lảnh vang lên, rõ ràng là tiếng của tiểu nha đầu đứng chắn trước mặt Khương Lê — Đồng Nhi.
Đồng Nhi lớn tiếng nói: “Nô tỳ tin tưởng cô nương!”
Khương Lê hơi sững người, còn chưa kịp mở miệng, thì lại có một giọng nữ khác cất lên: “Ta cũng tin Nhị tiểu thư Khương gia không làm ra chuyện này.”
Khương Lê quay đầu nhìn lại, hóa ra là Liễu phu nhân — người từng gặp nàng một lần trên núi Thanh Thành.
Liễu phu nhân thấy Khương Lê nhìn sang liền mỉm cười trấn an.
Bà nói: “Suy cho cùng, cái gọi là nhân chứng hiện tại, cũng chỉ là lời đơn phương của nha đầu này.”
Ánh mắt bà liếc xuống Hương Xảo đang co rúm dưới chân, rồi tiếp lời: “Nha đầu này có thể nói Nhị tiểu thư từng làm chuyện ấy, vậy Nhị tiểu thư cũng có thể nói mình chưa từng làm.
Chẳng qua chỉ là mỗi người nói một lời.
Khương đại nhân thân là Thủ phụ nội các, lại không tin vào nữ nhi ruột thịt của mình, mà lại tin lời một nô tỳ không thân không thích, làm như vậy, chỉ e triều đình sẽ có lời bàn tán.”
Rõ ràng đây là Liễu phu nhân đang đứng ra vì Khương Lê.
Khương Nguyên Bách cũng khẽ ngẩn ra.
Thừa Đức lang Liễu Nguyên Phong từng có mâu thuẫn với nhà họ Quý, nhưng lại chung sống hoà hảo với Khương gia.
Vậy mà lúc này, Liễu phu nhân không tiếc gây thù với Khương gia để lên tiếng bênh vực Khương Lê.
Một luồng ấm áp dâng trào trong lòng Khương Lê.
Nàng và Tiết Hoài Viễn từ nhỏ lớn lên ở Đồng Hương, Tiết Hoài Viễn là huyện thừa, từng xử lý không ít án kiện, thường cũng không ngăn cản nàng tiếp xúc tìm hiểu.
Nàng hiểu rõ hiểm ác nhân gian, nhưng cũng thường bị thiện ý của con người làm cảm động.
Trong Khương phủ lạnh lẽo này, vào giờ phút này, nàng không còn đơn độc nữa — có Đồng Nhi trung thành không đổi, có cả Liễu phu nhân ra tay tương trợ.
Chỉ ngần ấy thôi, cũng đủ xua tan phần âm u tại chốn này.
Khương Ngọc Nga thấy Quý Thục Nhiên và Khương Du Dao không tiện lên tiếng, trách nhiệm lại rơi vào nàng.
Nàng dùng giọng điệu không nặng không nhẹ nói: “Đúng là mỗi người nói một lời, nhưng Khương Lê trước đây chẳng phải từng làm chuyện như thế sao?
Nay lại làm nữa cũng chẳng có gì khó tin!”
Đúng vậy, Khương Lê trước kia từng hạ độc khiến đích mẫu sảy thai, giờ chỉ là nguyền rủa đích muội thôi, có gì lạ?
Người ta luôn muốn tin vào điều họ đã định sẵn — họ thấy điều gì, điều đó chính là sự thật.
Khương Lê tâm địa độc ác, tính tình hung hãn, cay nghiệt vô tình, là con sói mắt trắng nuôi không quen — điều này ai ai cũng biết.
Một người như vậy, làm ra chuyện này, cũng là chuyện bình thường, chuyện hiển nhiên.
Dẫu không có chứng cứ xác thực, tội danh ấy cũng sẽ rơi xuống đầu nàng.
Liễu phu nhân khẽ cau mày, đã nhận ra điểm này.
Nhưng sự tình đến quá đột ngột, giờ muốn tìm bằng chứng chứng minh Khương Lê vô tội thì thật quá khó.
Thấy sự việc dần đi vào ngõ cụt, Khương Lê cuối cùng cũng lên tiếng.
Nàng hỏi: “Hương Xảo, ta hỏi lại một lần nữa — ngươi thật sự là tận mắt thấy ta, từng nhát từng nét, khắc lên đầu diện đó sao?”
Hương Xảo ngẩng đầu lên, vừa chạm vào ánh mắt bình thản của Khương Lê liền thấy tim run lên.
Nàng ta định thần lại, cắn răng nói: “Nô tỳ chính mắt thấy.
Nhị tiểu thư nói hận phu nhân và Tam tiểu thư, cho rằng Tam tiểu thư cướp mất sự sủng ái của lão gia, nên mới muốn nguyền rủa Tam tiểu thư…”
Mọi người rộ lên một trận xôn xao, có người nói: “Quả nhiên là thật, thật độc ác mà…”
Sắc mặt Khương Nguyên Bách càng lúc càng khó coi, Khương Du Dao và Quý Thục Nhiên khóc càng thêm thê thảm.
Quý thị thanh giọng nói: “Khương đại nhân, việc này ngài nhất định phải cho một lời giải thích rõ ràng.
Du Dao cũng là huyết mạch của Quý gia, nếu chuyện này không được làm sáng tỏ, chúng ta sẽ vào cung, để Lệ tần nương nương định đoạt!”
Đây là công khai gây áp lực với Khương Nguyên Bách.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Sự uy hiếp từ Quý thị chẳng hề khiến Khương Lê kinh sợ.
Nàng chỉ nhẹ giọng nói: “Hương Xảo là nha đầu mẫu thân ban cho ta.
Nếu Hương Xảo dám nói dối…”
“Không thể nào.”
Quý Thục Nhiên lắc đầu, “Hương Xảo là gia sinh tử, do ta đích thân nuôi lớn, phẩm hạnh tính tình đều có thể tin tưởng, tay chân cũng lanh lẹ.
Nếu không phải Lê nhi mới hồi phủ thiếu người hầu, ta đã giữ con bé lại rồi.”
Đồng Nhi rốt cuộc nhịn không được bật cười lạnh: “Phẩm hạnh tốt, tính tình đoan chính, tay chân lanh lẹ?
Gạt quỷ đi thì có!”
Khương Lê cúi đầu nhìn Hương Xảo, nàng ta vẫn phủ phục dưới chân nàng, cúi rạp người, cảm nhận rõ rệt ánh mắt như có như không của Khương Lê đang dừng trên đỉnh đầu mình, sống lưng dần dần lạnh buốt.
Rõ ràng là chuyện vững như bàn thạch, thế nhưng vào giờ phút này, trong lòng Hương Xảo lại đột nhiên dâng lên một tia bất an.
Sự bất an ấy trong chớp mắt lan rộng, như nước vỡ đê, khiến trong lòng nàng ta nảy sinh ý nghĩ muốn rút lui.
Nhưng điều đó… không thể, vở kịch này, nàng ta chỉ có thể tiếp tục diễn đến cùng.
“Ta cũng từng thấy Hương Xảo rất tốt.”
Khương Lê chậm rãi mở lời, “Những ngày qua ở bên cạnh ta, nàng luôn trò chuyện an ủi, nhờ có nàng mà ta mới cảm thấy cuộc sống trong phủ không nhàm chán.
Cho nên khi nàng phản bội ta, ta mới thấy đau lòng đến vậy.”
Hương Xảo lập tức vội vã nói: “Nhị tiểu thư, không phải nô tỳ phản bội người… mà là nô tỳ… nô tỳ thật sự không thể nhìn người cứ tiếp tục sai lầm như vậy… nô tỳ… thật sự không thể trái với lương tâm mình a!”
“Lương tâm?”
Khương Lê nhẹ giọng nhắc lại, rồi đột nhiên bật cười: “Ngươi có sao?”
Một câu hỏi, nhẹ nhàng như gió thoảng, lại như một lưỡi dao sắc lẹm xoáy sâu vào đáy lòng Hương Xảo, khiến nàng ta càng thêm thấp thỏm bất an.
Hương Xảo chỉ biết lắp bắp: “Nô tỳ… nô tỳ không biết mình đã làm gì sai…”
“Ta cũng không biết mình đã làm gì, mà lại khiến ngươi phản bội ta.”
“Đủ rồi, Nhị nha đầu,” cuối cùng Lão phu nhân Khương gia cũng lên tiếng, “Con rốt cuộc muốn nói gì?”
Khương Lê thu lại ánh nhìn nơi Hương Xảo, đảo mắt nhìn quanh một vòng, chậm rãi nói: “Đã có người không tin ta, thì ta buộc phải đưa ra bằng chứng cho thấy việc này không phải do ta làm.
Bằng không, mang tiếng oan một lần trước mặt bao người, ngay cả linh hồn mẫu thân trên trời cũng sẽ đau lòng thay ta.”
Nghe vậy, sắc mặt Khương Nguyên Bách lại càng thêm khó coi.
Khương Lê sải bước đi tới bên cạnh Kim Hương — nha hoàn thân cận bên Khương Du Dao.
Chính từ tay nha đầu này, đầu tiên lấy ra món đầu diện khảm hồng ngọc từ trong hòm.
Khương Lê đi đến gần nàng ta, một lần nữa nhấc món trang sức vừa được đặt lại vào trong hòm lên.
Dưới ánh nắng, bảo thạch lóe sáng rực rỡ, sắc đỏ như máu, lẽ ra phải trong suốt lấp lánh, vậy mà bởi vì bị khắc loang lổ khắp nơi, nên trở nên ảm đạm và xấu xí.
Khương Lê nâng món đầu diện ấy trong tay, lúc này, Quý Thục Nhiên đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, Khương Lê đã cướp lời.
Nàng nói:
“Chính món đầu diện này, chính là bằng chứng.”
Bàn tay nàng vuốt nhẹ qua từng đường nét, dịu dàng cẩn trọng, khóe môi vẫn là nụ cười dịu dàng thường thấy, nhưng trong ánh mắt, nụ cười kia lại như có ẩn ý giễu cợt.
“Nó là đồ giả.”
Ánh mắt nàng cụp xuống, bình tĩnh cất lời, “Đây không phải là món đầu diện của ta.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.