Chương 312: Bóng ma bao phủ

Bộ truyện: Thôn Phệ Tinh Không Phần 2 - Khởi Nguyên Đại Lục

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị

Vũ Lan Thành.

Mưa phùn lất phất giăng kín đất trời, La Phong một thân một mình, tĩnh lặng suy tư rồi bước ra khỏi động phủ.

“Hiểu càng sâu, lại càng minh bạch sự khó khăn của việc ‘Nhảy ra lồng giam’.” La Phong thầm nghĩ.

Giờ đây, mục tiêu của hắn không phải là vội vã đột phá Sinh Diệt Đạo, mà là nghiên cứu sự huyền diệu của những dòng huyết mạch Hồn Nguyên, để hiểu rõ làm sao có thể đạt đến cảnh giới ‘Tự nhiên mà thành, hoàn mỹ hợp nhất’.

Chỉ khi nào đạt đến cảnh giới đó, hắn mới có thể triệt để phá tan lồng giam, bước vào một thiên địa hoàn toàn mới.

“Ba trăm hai mươi ba loại Hồn Nguyên huyết mạch của Thần Đế tiền kỳ, ta đã nghiên cứu trọn vẹn năm lần, giờ có thể tạm thời buông xuống.” Mỗi lần lĩnh hội đều thu hoạch được điều gì đó, chỉ là càng về sau, thu hoạch càng ít dần.

Tính đến nay, La Phong đã dành suốt một nghìn năm trăm kỷ để mua sắm và lĩnh ngộ những huyết mạch này.

Phần lớn thời gian đều đắm chìm trong việc nghiên cứu Hồn Nguyên huyết mạch của Thần Đế tiền kỳ, mãi đến gần đây hắn mới bắt đầu tiếp xúc với huyết mạch Thần Đế trung kỳ, và hiện tại đã lĩnh hội đến loại thứ ba mươi tư.

“Mỗi một loại Hồn Nguyên huyết mạch của Thần Đế trung kỳ đều mang lại thu hoạch lớn hơn hẳn.

Liên tiếp lĩnh hội ba mươi bốn loại, ta có thể cảm nhận được linh hồn đau nhói.”

Suốt một nghìn năm trăm kỷ qua, La Phong vẫn luôn sử dụng đủ loại bảo vật phụ trợ trong tu hành, nhưng gánh nặng lên linh hồn vẫn vô cùng lớn.

Giờ đây, hắn mới bắt đầu tạm thời nghỉ ngơi.

“Ta có thể cảm giác được…

Mỗi một phần huyết mạch Hồn Nguyên đều giúp ta tiến gần hơn một bước đến việc ‘Nhảy ra lồng giam’.

Những huyết mạch này, ta nhất định phải nghiên cứu triệt để, không thể nóng vội!”

La Phong vô cùng trân trọng những tài nguyên quý giá này.

Giờ phút này, hắn cảm thấy chỉ cần dành chút thời gian và tinh lực để chỉnh lý, sắp xếp lại những gì đã lĩnh hội, thì chẳng bao lâu nữa, Sinh Diệt Đạo của hắn có thể bước vào giai đoạn Thần Đế hậu kỳ.

Nhưng hắn cũng không vội vã.

Tích lũy càng sâu, sự lĩnh ngộ về Sinh Diệt Đạo càng thêm thấu triệt, con đường tu hành của bản thân cũng càng thêm vững chắc.

“Không vội nhất thời.”

Một khi bước vào Thần Đế hậu kỳ, vậy hắn sẽ đứng trên một tầng thứ cao hơn cả ba vị Điện Chủ. Ở Hắc Ám Thánh Giới, đây là cảnh giới vô cùng hiếm có và chói mắt.

Thế nhưng hiện tại, hắn đã có thể chạm tay đến cảnh giới ấy!

Đôi khi, La Phong cũng tự hỏi, liệu bản thân có thật sự là một thiên tài tuyệt đỉnh?

Nhiều tu hành giả khác vướng vào bình cảnh nào đó, mãi mãi không thể đột phá.

Còn hắn, mỗi bước đi đều vô cùng tự nhiên, cứ thế mà bước lên tầng cao hơn.

“So với những tu hành giả khác, có lẽ ta có thể đi thẳng đến bản chất của Đạo.” La Phong thầm nghĩ.

Rất nhiều hạch tâm của những con đường tu hành, hắn có thể nhìn thấu và nắm chắc ngay từ đầu, trong khi những tu hành giả khác vẫn còn quanh quẩn bên ngoài “Đại Đạo”.

“Ta cảm thấy rất nhiều tu hành giả bình thường…

Có lẽ trong mắt Nguyên tiền bối, ta như vậy cũng chỉ là chuyện thường tình mà thôi.” La Phong bật cười.

Mưa phùn rơi lất phất.

Hôm nay, La Phong hiếm khi không tu hành, mà thư thái tận hưởng cảnh sắc trong thành.

“Hahaha…

Hahaha…”

Từ đằng xa, vọng đến một tràng cười bi thương.

La Phong quay đầu nhìn lại.

Vũ Lan Thành vô cùng rộng lớn, bên cạnh một hồ nước, có một lão giả đang uống rượu, cười lớn nhưng ẩn chứa vẻ bi thương.

Dù chỉ qua tiếng cười, La Phong cũng có thể cảm nhận rõ ràng tâm tình của đối phương.

“Một Thần Vương Cứu Cực cảnh?” La Phong chỉ cần thoáng liếc mắt đã nhìn thấu thực lực của lão giả kia.

Giờ phút này, khí tức của hắn thu liễm, chỉ miễn cưỡng thể hiện ra ở giai đoạn Thần Đế sơ kỳ.

Hắn bước tới.

“Lão huynh, cớ gì thương tâm?” La Phong lấy ra một bầu rượu, ném qua.

Lão giả cũng không câu nệ, nhận lấy uống một ngụm, ánh mắt sáng lên, gật gù nói: “Rượu ngon!

Ta vừa rồi chỉ là có chút uất ức mà thôi, cười lên một trận liền ổn, hahaha…”

“Uất ức?” La Phong nhìn lão.

“Ta, một Thần Vương Cứu Cực cảnh, sống trong Vũ Lan Thành đã lâu, làm chút việc vặt để kiếm sống, vậy mà vẫn phải nộp phí cư trú, phí thuê động phủ đủ loại.

Suốt hàng chục vạn kỷ, cuối cùng mới tích lũy được một chút.” Lão giả lắc đầu than thở.

“Ta muốn mua chút đan dược phụ trợ đột phá.

Đan dược thì đã mua được, nhưng trên đường trở về, lại phát hiện chúng đã biến mất.”

“Biến mất?” La Phong nhíu mày.

Một Thần Vương Cứu Cực cảnh mang theo bảo vật, không thể nào vô duyên vô cớ làm rơi.

Chỉ có một khả năng—bị trộm.

Ngay cả hắn vừa mới đặt chân vào Vũ Lan Thành cũng đã gặp phải trộm cắp.

“Chúng ta, những Thần Vương Cứu Cực cảnh này, thực lực quá yếu.

Khi bị trộm, bản thân thậm chí còn không có cảm giác.” Lão giả thở dài.

“Trước đây, ta bị trộm cũng không quá để tâm.

Nhưng lần này, đó là toàn bộ tài sản ta vất vả tích lũy để mua đan dược, vậy mà cũng bị lấy mất.”

“Thật khó khăn, quá khó khăn.”

“Kiếm chút Hồn Nguyên tinh đã khó, sinh hoạt khó, tu hành lại càng khó.” Lão giả than thở.

Nhưng rồi lão lại uống hai ngụm rượu, cười ha hả: “Dù khó, nhưng ít nhất ở Vũ Lan Thành này vẫn còn hi vọng tu hành.”

“Đúng vậy, chí ít vẫn còn hi vọng.” La Phong gật đầu.

Những người đặt chân vào Vũ Lan Thành, chẳng phải đều là vì muốn đi xa hơn trên con đường tu hành hay sao?

“Cảm ơn lão huynh vì bầu rượu ngon.” Lão giả cười rồi rời đi.

Con đường tu hành vẫn phải tiếp tục.

La Phong nhìn theo bóng lão: “Đây chính là cuộc sống của những tu hành giả tầng dưới chót ở Vũ Lan Thành.”

Khi vừa đến đây, Đế Phu và Đế Minh cũng từng như vậy—muốn tìm một công việc bình thường để duy trì sinh hoạt cũng đã là chuyện vô cùng khó khăn.

Vũ Lan Thành có đến hàng trăm triệu tu hành giả tầng dưới chót.

Bọn họ không đủ thực lực để săn giết sinh mệnh Hồn Nguyên cấp thấp, chỉ có thể nghĩ cách phục vụ cường giả để kiếm chút tài nguyên.

Nhưng vẫn bị trộm cắp, vẫn phải nộp phí cư trú, phí thuê động phủ.

“Ừm?”

Lão giả vừa đi được một đoạn, bỗng khựng lại, nhìn chằm chằm bầu rượu trong tay.

Bên trong bầu rượu, một luồng lực lượng vô hình phong cấm đang che giấu một khối Hồn Nguyên tinh cỡ lớn.

Giá trị của khối Hồn Nguyên tinh này tương đương với một vạn Hồn Nguyên tinh bình thường.

“Một vạn Hồn Nguyên tinh?”

Lão giả vội quay đầu, nhưng nơi bờ hồ đã không còn bóng dáng La Phong.

Hắn lập tức hiểu ra—nam tử vừa rồi, tuyệt đối không phải một tồn tại bình thường.

“Tạ ơn tiền bối.” Lão giả lặng lẽ cảm kích, không dám kinh động kẻ khác, nhanh chóng rời đi, hướng thẳng về động phủ.

Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!

Hắn không dám mang theo nhiều Hồn Nguyên tinh như vậy trên người.

La Phong bước đi trong Vũ Lan Thành, khắp nơi trong thành đều có thể thấy những tu hành giả thuộc tầng lớp dưới chót.

Phần lớn bọn họ không có công việc ổn định dài hạn.

Một công việc dài hạn ổn định, đối với nhiều thế lực mà nói, là một gánh nặng không nhỏ.

Dù chỉ trả hai mươi hồn nguyên tinh mỗi kỷ, vậy một vạn kỷ thì sao?

Một trăm vạn kỷ thì sao?

Theo thời gian, khoản chi phí này sẽ trở nên khổng lồ.

Chính vì thế, hầu hết các thế lực chỉ tuyển dụng nhân lực theo thời vụ.

Khi bận rộn, họ chiêu mộ nhiều hơn; lúc rảnh rỗi, họ lại không cần thêm người.

“Dù là vậy, tầng lớp dưới chót của tu hành giả vẫn là những kẻ dễ dàng trở thành mục tiêu của bọn trộm cắp nhất.” La Phong vừa đi trên đường, vừa nhận thấy có không ít kẻ trộm lảng vảng xung quanh.

“Bởi vì bọn họ nghèo, thực lực yếu, lại không đủ tài nguyên để mua bí bảo như ‘Huyễn Giới Mê Cung’.”

“Hô!”

Một chiếc phi thuyền bay qua từ đằng xa.

La Phong có thể cảm nhận được bên trong có năm tu hành giả, từ khí tức mà xét, tất cả đều ở tầng thứ ‘Thần Đế tiền kỳ Ngộ Đạo Giả’.

Xem chừng bọn họ vừa mới đi săn trở về.

“Ở Vũ Lan Thành, cho dù thoát khỏi tầng lớp dưới chót, có thực lực mạnh mẽ hơn một chút, đạt đến Thần Đế tiền kỳ Ngộ Đạo Giả… thì phần lớn vẫn phải liều mạng đi săn giết để kiếm tài nguyên.”

“Thậm chí đến cả Thần Đế trung kỳ Ngộ Đạo Giả, vẫn có rất nhiều người làm thợ săn.

Chỉ có một số ít kẻ mới có thể chiếm được vị trí quan trọng trong các thế lực lớn.”

La Phong thầm suy nghĩ.

Giống như Đế Thanh, dù đã là Thần Đế trung kỳ Ngộ Đạo Giả, nhưng cũng chỉ nhờ vào mối quan hệ với La Phong mới có thể giữ được một vị trí tốt trong đan lâu.

Nếu không, trong thành này cường giả nhiều như vậy, vì sao Trường Thanh Lâu Chủ lại phải chọn hắn?

Toàn bộ Vũ Lan Thành, những kẻ có thể có đủ tài nguyên để sống thoải mái cũng không nhiều.

Chín phần chín trở lên đều sống trong gian khổ.

“Thế nhưng dù có gian khổ, từng người một vẫn đến đây.”

“Bởi vì con đường tu hành.”

La Phong đi tới bên ngoài động phủ của một trong ba thế lực cướp bóc lớn nhất—Trùng Sào.

Dù đứng từ rất xa, hắn vẫn có thể nhìn thấy tòa sinh vật khổng lồ hình tròn ấy.

Trên bề mặt nó hiện lên vô số khuôn mặt dữ tợn điên cuồng, đồng thời có rất nhiều lỗ hổng, nơi vẫn có không ít tu hành giả ra vào.

“Trùng Sào chi chủ.” La Phong bình tĩnh quan sát.

Dù hắn chưa vội đột phá đến Sinh Diệt Đạo hậu kỳ, nhưng với cảnh giới hiện tại—Sinh Diệt Đạo trung kỳ, cộng thêm sinh mệnh chi đạo và hủy diệt chi đạo đều đạt đến Thần Đế hậu kỳ, chưa kể đến thời gian dài lĩnh ngộ Hồn Nguyên huyết mạch—hắn đã có nền tảng cực kỳ thâm hậu, lĩnh ngộ ra vô số bí pháp.

Ngay cả ba vị Điện Chủ, hắn cũng không quá để tâm, huống hồ gì là một Trùng Sào chi chủ.

“Vô hạn Hồn Nguyên không gian có vô số Nguyên thế giới, hàng ức vạn thế giới khác nhau…” La Phong thầm nghĩ, “Mỗi thế giới đều có những kẻ tu hành khác biệt.

Cho dù không có Trùng Sào chi chủ, Quỷ Phường chi chủ hay Vạn Ảnh Tiểu Lâu chủ, vẫn sẽ có vô số kẻ khác trộm cắp, cướp bóc.”

Vì tài nguyên, có những kẻ không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Ở cả ba mươi lăm thành của Cửu Hà Thánh Giới, mỗi nơi đều như vậy.

Dù cho La Phong có làm Thành Chủ, có ra tay tiêu diệt ba thế lực cướp bóc này, thì những kẻ trộm cắp, cướp bóc vẫn sẽ xuất hiện không ngừng.

“La Phong đang đứng ngoài động phủ của ta, nhìn chằm chằm ta?”

Tòa Trùng Sào khổng lồ này, thực chất chính là nhục thân của Trùng Sào chi chủ.

La Phong cứ thế đứng ngay bên ngoài, quan sát không chút che giấu.

Trùng Sào chi chủ tự nhiên cảm nhận được.

“Hiện tại ta vẫn chưa mua được bí bảo tâm linh thích hợp.” Trùng Sào chi chủ nghĩ thầm, “Chỉ có thể nhẫn nhịn một chút.

Đợi khi có được bí bảo tâm linh, nhất định phải khiến La Phong trả giá!”

Đột nhiên, một đạo tâm linh truyền âm vang lên trong Trùng Sào—

“Trùng Sào chi chủ, ta đang đứng ngoài động phủ ngươi nhìn ngươi đây, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy ta sao?” Giọng nói của La Phong vang lên.

“La Phong——” Trùng Sào chi chủ kinh hãi, lập tức truyền âm đáp lại: “Ngươi quá đáng lắm rồi.”

“Ngươi dám đến đan lâu, trực tiếp ra tay với ta.

Giờ ta đứng ngoài động phủ của ngươi, chỉ nói vài câu mà đã là quá đáng sao?” La Phong cười nhạt truyền âm lại.

Trùng Sào chi chủ trầm mặc.

“Lá gan của ngươi… so với lời đồn đại còn nhỏ hơn nhiều.” La Phong thấy đối phương không đáp lại, cũng không nói thêm nữa, xoay người rời đi.

Trùng Sào chi chủ nhịn nhục.

“Hắn dám đến khiêu khích, e rằng có chỗ dựa.” Trùng Sào chi chủ thầm suy nghĩ.

Sống lâu như vậy, nàng có trực giác rất nhạy bén.

Khi La Phong còn đang đi dạo trong Vũ Lan Thành…

Ở một khu vực ngoại thành, bên trong một động phủ vô cùng bình thường.

Hai tu hành giả nhỏ yếu gặp mặt.

“Chuẩn bị sẵn sàng đi.

Vương sắp tiến vào Vũ Lan Thành.” Một tu hành giả gầy gò truyền âm.

“Vương cuối cùng cũng tới?” Một lão giả kích động, “Ta sẽ lập tức điều động các thành viên dưới trướng, để mọi người chuẩn bị sẵn sàng.”

“Việc Vương sắp đến, chỉ có các thủ lĩnh như chúng ta biết.” Tu hành giả gầy gò nhắc nhở, “Dưới cấp thủ lĩnh… nhất định phải giữ bí mật tuyệt đối!”

“Yên tâm, các thành viên dưới trướng ta đều nghĩ rằng đây chỉ là một lần tập kích bình thường.

Trước đây, chúng ta từng xâm nhập Vũ Lan Thành để tập kích, chuyện đó cũng không hiếm.” Lão giả đáp, “Kế hoạch thực sự, chỉ có ta biết.”

Tu hành giả gầy gò gật đầu, truyền âm: “Chuẩn bị sẵn sàng, kiên nhẫn chờ đợi!

Khi Vương tiến vào Vũ Lan Thành, hắn sẽ tự mình liên lạc với chúng ta.”

Lão giả già nua đầy chờ mong: “Chờ đợi đã quá lâu…

Lần này, chúng ta sẽ xé nát Vũ Lan Thành!

Mấy trăm triệu tu hành giả trong thành này, chúng ta nhất định phải tận hưởng bữa tiệc lớn.

Chỉ cần nuốt chửng đủ số lượng tu hành giả, chúng ta mới có cơ hội khôi phục tự do!”

Tại ngoại giới, giết một tu hành giả đã là chuyện khó khăn.

Nhưng nếu phá hủy Vũ Lan Thành, mấy trăm triệu tu hành giả đều sẽ trở thành món ăn ngon ngay trước mắt!

“Hãy kiên nhẫn chờ đợi.

Ngày đó, rất nhanh sẽ đến!” Tu hành giả gầy gò mỉm cười, ánh mắt lóe lên vẻ tàn độc.

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

    • Tự Tại Nhân Gian

      Cà Chua là tác giả nhé, còn ta là Tự Tại ko phải tác giả nha, các đạo hữu đừng nhầm lẫn. Nay chắc lão Cà bế quan truy tìm đại đạo rồi.

  1. Các chú không biết a có biệt hiệu là Tên Điên ah. Dám kéo a về khu vực trận doanh các chú a tự nổ cho biết.

  2. Quên mất La Phong có chiêu tự bạo. Năng lượng cực lớn + hồi phục siêu nhanh. Spam skill tự bạo là thôi rồi. :))

Scroll to Top