Lời này của Liên Tâm vừa dứt, phần lớn người trong phòng đều đưa ánh mắt đầy ngờ vực về phía Vân Sương.
Quả nhiên là vậy, bọn họ liền nói, sao tự dưng lại có một nữ tử lạ mặt nhúng tay vào vụ án này.
Thì ra là vì một ngàn lượng bạc thưởng mà đến!
Nếu thế, nàng ta đương nhiên không muốn hung thủ là Phạm Hữu Lương rồi!
Thế nhưng Vân Sương chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào La Tuyết Tình, chậm rãi nói: “Kết luận mà ta đưa ra, tuyệt không mang chút tư tâm nào.
Thực ra, trước khi gặp La nương tử, ta vốn cũng không cho rằng nàng là hung thủ. Như lời Liên Tâm nương tử vừa nói, La nương tử không có đầy đủ động cơ giết người. Từ hành động hôm qua khi La nương tử bảo Liên Tâm cô nương dụ người của nha môn tới khách điếm, có thể thấy ban đầu nàng chỉ muốn phơi bày bộ mặt thật của Phạm lang quân, khiến hắn thân bại danh liệt, thuận lý thành chương bị đuổi khỏi La gia.”
Trần Hạo nghiến răng nói: “Ngươi đã biết mà vẫn…”
“Nhưng mà…”
Thanh âm Vân Sương vẫn điềm đạm mà đầy khí lực: “Khi ấy La nương tử không có ý giết người, không có nghĩa là sau này cũng vậy. Từ hiện trường mà xét, lần này, La nương tử là nhất thời xúc động mà giết người!
Tâm tư của La nương tử, hẳn là nảy sinh từ hôm qua đến trước lúc xảy ra án mạng hôm nay!
Khoảng thời gian này, hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, hoặc là nàng phát hiện ra sự thật nào đó, khiến tâm trạng thay đổi lớn. Bởi vậy, dù biết quan phủ có thể đã chú ý đến khách điếm này, nàng vẫn liều lĩnh ra tay sát hại.
Hôm nay, nàng hẳn luôn ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ quan sát Tiểu Điệp rời đi, nhìn Phạm lang quân tức giận đập cửa bỏ đi, rồi mới len lén tiến vào phòng Hà nương tử.
Cũng thật khéo, lúc ấy Hà nương tử lại đang quay mặt vào vách, nàng liền nhân cơ hội đó, lấy dải lưng trên giá áo của Hà nương tử, mà siết cổ giết chết nàng ta…”
“Hoang đường! Quá hoang đường!”
Liên Tâm thực sự không thể nghe thêm, lớn tiếng nói: “Vân nương tử, ngươi đừng tưởng có chút thông minh liền cho rằng mình có thể phá án! Dù nô tỳ có dốt nát, cũng biết tra án trong nha môn phải dựa vào chứng cứ…”
Vân Sương nhàn nhạt liếc nàng một cái, nói: “Ta chẳng phải đã nói, ta đã tìm được chứng cứ quyết định rồi sao?”
“Vậy ngươi lấy ra đi!”
Sắc mặt Liên Tâm tái xanh, ánh mắt như muốn xé nát Vân Sương, “Nương tử nhà ta không thể nào là hung thủ! Chẳng lẽ cái gọi là chứng cứ kia là ngươi bịa đặt ra sao…”
Thế nhưng Vân Sương không còn nhìn nàng ta nữa, ánh mắt nàng chậm rãi dừng lại trên người La Tuyết Tình bên cạnh, thần sắc trên mặt phức tạp, khẽ thở dài nói: “La nương tử, từ nãy đến giờ, mỗi lần nàng mở miệng nói chuyện đều theo bản năng vuốt ngực, nhưng theo lời Liên Tâm nương tử, nàng vốn không có bệnh tim hay bệnh cũ gì.
Trong tình huống này, việc nàng không ngừng vuốt ngực chỉ có một khả năng – đó là thói quen. Bởi trước kia nơi ấy từng có vật gì đó mà nàng mang theo bên mình, và nàng đã quen, mỗi lần tâm trạng dao động lại đưa tay vuốt nhẹ thứ đó để giữ bình tĩnh, nên mới nhiều lần làm động tác như vậy.
Thế nhưng, ta vừa quan sát kỹ, trên cổ nànglại chẳng có vật gì cả!”
Lời này của Vân Sương vừa dứt, sắc mặt đang hùng hổ của Liên Tâm lập tức trắng bệch, cổ cứng ngắc quay đầu nhìn về phía La Tuyết Tình.
La Tuyết Tình vẫn đứng yên không động đậy, ánh mắt đen sâu thẳm, nhìn Vân Sương với thần sắc khó dò.
Tựa như đối với lời Vân Sương vừa nói, nàng không hề ngạc nhiên chút nào.
“Thứ mà nàng từng đeo nơi cổ, hẳn là vật vô cùng quan trọng đối với nàng, quan trọng đến nỗi, nàng không muốn nó dính líu đến chuyện giết người này. Bởi vậy, trước khi sát hại Hà nương tử, nàng đã tháo nó xuống, đặt trên bàn trang điểm trong phòng nàng ta.
Nhưng nàng không ngờ được, con mèo của Hà nương tử lại xuất hiện đúng lúc ấy, chẳng những hất đổ hộp phấn son trên bàn, mà còn tha luôn món đồ nàng đặt ở đó đi mất!”
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Đinh huyện lệnh thoáng sững sờ, trong đầu chợt lóe lên tia sáng, vẻ không thể tin nổi hiện rõ trên nét mặt, thốt lên: “Vậy thì, con mèo ấy ngậm lấy món đồ kia rồi nhảy qua cửa sổ, La nương tử ngăn không kịp, lại sợ người ở dưới phát hiện thứ mà nó đang ngậm trong miệng, nên mới… mới trong lúc cấp bách mà đập vỡ bình hoa!”
Như vậy, với tiếng động lớn vang lên, tất cả sự chú ý của mọi người đều sẽ bị cưỡng ép dời sang nơi phát ra âm thanh!
Bất luận là người đang ở trong sân, hay kẻ ngồi cạnh cửa sổ, đều sẽ theo phản xạ quay đầu nhìn về hướng đó!
Mà chẳng còn ai chú ý đến con mèo bất ngờ nhảy xuống từ tầng ba!
Đây… chính là lý do vì sao hung thủ đột nhiên như bị ma xui quỷ khiến mà đập vỡ bình hoa!
Mọi chuyện… đã khớp lại với nhau rồi, tất cả đều ăn khớp!
“Vớ… vớ vẩn!”
Sắc mặt Liên Tâm càng lúc càng khó coi, nhưng vẫn cắn răng nói: “Tất cả những điều này đều chỉ là ngươi suy đoán! Việc đeo vật gì đó trên cổ, rất nhiều nữ tử đều làm thế! Thói quen vuốt ngực, cũng không phải chỉ mỗi nương tử nhà ta có!”
Vân Sương khẽ liếc nhìn chủ tớ hai người một cái, trong lòng không khỏi thở dài lần nữa. Bỗng, nàng giơ tay phải lên, theo tiếng chuỗi hạt rơi xuống, một chiếc khóa bình an bằng ngọc Hòa Điền tinh xảo lập tức hiện ra trước mắt mọi người.
Sắc mặt Liên Tâm hoàn toàn không còn chút huyết sắc.
“Đây là… đây là ngọc bội của Tuyết Tình!”
Ánh mắt Phạm Hữu Lương đột ngột trợn lớn, “Đó là vật mà mẫu thân của Tuyết Tình đích thân thuê thợ làm lúc nàng đầy tháng, vì thế Tuyết Tình vẫn luôn trân quý, thường đeo bên mình!”
Nói đến đây, hắn quay sang nhìn La Tuyết Tình, nét mặt lộ vẻ không thể tin xen lẫn khoái trá và bi ai: “Tuyết Tình, thật sự là nàng giết Trân nương sao?!”
Liên Tâm cắn chặt môi dưới, dường như còn định lên tiếng, nhưng Vân Sương đã cất giọng nhàn nhạt: “Sợi dây này, là ta nhặt được dưới viện. Khi nãy, ta cũng đã xác minh với tiểu nhị trong quán, họ nói trước khi người của huyện nha tới, La nương tử vẫn luôn ở trong viện. Họ cho rằng nàng chỉ muốn dạo bước thư giãn, nên không hỏi gì thêm.
La nương tử, khi ấy, nàng ở trong viện là để tìm sợi dây này đúng không?
Chỉ tiếc rằng, trước khi người của huyện nha tới, nàng vẫn chưa tìm được. Sau đó, nàng bị cưỡng ép dẫn tới đại sảnh.”
Dừng một lát, Vân Sương khẽ nói: “Mà trên dây chuyền này, còn dính một ít phấn son màu cam nhạt. Đó chính là bằng chứng xác thực nhất cho việc nàng từng có mặt trong phòng của Hà nương tử lúc nàng ta gặp nạn…”
Lời của Vân Sương còn chưa dứt, thì thanh âm của Trần Hạo đã bất ngờ vang lên: “Không đúng! Người giết nữ nhân kia không phải Tuyết Tình!”
Mọi người trong sảnh còn chưa hoàn hồn sau những tiết lộ chấn động của Vân Sương, liền lại bị lời Trần Hạo làm chấn động lần nữa.
Chỉ thấy Trần Hạo nét mặt u ám, cất giọng: “Lúc ấy Tuyết Tình chỉ tình cờ ở trong phòng kia. Khi ta bước lên tầng ba, phát hiện cửa phòng đó khép hờ, trong lòng nghi ngờ liền đẩy cửa bước vào, không ngờ lại thấy Tuyết Tình ở trong đó.
Lúc ấy, Tuyết Tình… quả thực có chút tâm tư không nên có. Ta nhận ra ý định của nàng, liền giật lấy dải lưng trong tay nàng, tự mình ra tay giết nữ nhân đó, sau đó ép Tuyết Tình rời khỏi hiện trường!”
La Tuyết Tình từ đầu vẫn lặng thinh, lúc này hàng mi khẽ run lên, chợt ngẩng đầu như muốn nói gì đó.
Nhưng Trần Hạo đã bất ngờ bước lên một bước, hít sâu một hơi, run giọng nói lớn: “Người là do ta giết! Một người làm, một người chịu! Đinh huyện lệnh, xin hãy bắt ta lại!”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.