Trong nguyên tác Đỉnh Cửu Tiêu, nam chính Mục Tằng Tiêu tỏa sáng rực rỡ trong kỳ khảo hạch của tông môn, phong thái vượt trội khiến người giữ vị trí đầu bảng trước đó là Hoa Nhạc sinh lòng ghen ghét.
Không lâu sau, Mục Tằng Tiêu cùng các đệ tử nội môn vượt qua khảo hạch tiến vào núi Cô Phùng để hái dược thảo.
Trong lúc hái thuốc, Mục Tằng Tiêu và Hoa Nhạc xảy ra tranh chấp.
Hoa Nhạc truy sát Mục Tằng Tiêu, cả hai giao chiến làm kinh động đến một con Xích Hỏa Giao sống ở đầm sâu trên núi.
Thấy tình thế nguy cấp, Hoa Nhạc vác kiếm chạy trốn, bỏ lại Mục Tằng Tiêu trong tuyệt cảnh.
Chính tại đó, Mục Tằng Tiêu phản kích, tiêu diệt linh thú hung bạo này, từ đó nhận được một lượng lớn kinh nghiệm, sức mạnh tăng vọt.
Không những vậy, hắn còn vô tình mang theo một con giao long non, sau này nuôi lớn, trở thành đồng hành thân cận, sát cánh trong nhiều trận chiến quan trọng.
Xích Hỏa Giao là yếu tố xuất hiện nhiều lần trong nguyên tác, khiến đoạn tình tiết này trở thành một mắt xích rất quan trọng.
Lúc đọc nguyên tác, Dương Trâm Tinh không khỏi phê phán: Giết mẹ rồi cướp con về làm bạn, Xích Hỏa Giao có biết kẻ thù giết mẹ nó là chủ nhân không?
Quan hệ này không thấy giả tạo sao?
Nhưng hiện tại, tình hình đã khác.
Trong kỳ khảo hạch, Mục Tằng Tiêu không hề nổi bật, thậm chí Hoa Nhạc còn chẳng buồn để ý đến hắn.
Hai người không có xung đột, thì sau này khi vào núi cũng sẽ chẳng xảy ra tranh chấp.
Con Xích Hỏa Giao tất nhiên cũng không bị kinh động, và Mục Tằng Tiêu sẽ chẳng có thêm một “bạn đồng hành” nào.
Dòng chính của cốt truyện đã thay đổi.
Dương Trâm Tinh nhìn lòng bàn tay mình.
Không phải ảo giác, dấu đỏ hình bông hoa trên tay nàng so với lúc nhìn thấy ở nhà ăn đã đậm hơn nhiều.
Lẽ nào đây là dấu hiệu của sự phân nhánh trong cốt truyện?
Nàng suy nghĩ một lúc, rồi nắm tay lại, uống cạn tách trà, đứng lên.
Nếu không thay đổi cốt truyện, theo diễn biến tàn khốc của nguyên tác, sớm muộn gì nàng cũng sẽ quay lại làm một quân cờ hy sinh vô nghĩa.
Nhưng nếu cố gắng phá vỡ, chưa biết chừng nàng có thể tìm ra một con đường mới.
Nếu đã vậy, chi bằng thử liều một phen!
Trong một căn nhà gỗ dựa sát bên vách núi, ánh trăng rọi xuống làm mây mù bốc lên như hơi nước.
Trên hiên nhà, một tấm thảm trắng trải dài, bàn dài bày đầy rượu ngon và trái cây.
Nhà gỗ tuy giống nhau, nhưng vị trí sắp đặt thì khác biệt.
Căn nhà này nằm bên rìa vách đá, được ánh trăng và biển mây bao phủ, thêm vài chiếc đèn lưu ly tô điểm, tựa chốn bồng lai tiên cảnh.
Những căn nhà gỗ này vốn do môn phái sắp xếp ngẫu nhiên, nhưng nếu có đủ linh thạch, các đệ tử có thể tự thỏa thuận đổi chỗ với nhau.
Căn nhà tuyệt mỹ này chính là do Hoa Nhạc bỏ ra 300 linh thạch đổi lấy từ một đệ tử khác.
Giờ đây, Hoa Nhạc đang ngồi trên sập mềm ngoài hiên, tay cầm chén rượu, tay ôm mỹ nhân, nét mặt đầy vẻ mãn nguyện.
Hôm nay, hắn dễ dàng vượt qua kỳ khảo hạch, nên lòng đầy hân hoan.
Thấy mỹ nhân trong lòng tỏ vẻ âu sầu, hắn cười, đưa tay nhéo nhẹ má nàng, trêu chọc:
“Sao phải nhăn nhó thế này?
Ta nghe nói không lâu nữa Huyền Linh Tử sẽ chọn đệ tử thân truyền.
Chờ khi ta làm đệ tử của người, trong Thái Viêm Phái này ta tự nhiên có địa vị.
Đến lúc đó, ta nói vài câu với chưởng môn, nàng chắc chắn sẽ vào được nội môn.”
Đoạn Hương Nhiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ vẻ mong chờ:
“Thật sao?”
Hoa Nhạc đưa tay nâng bàn tay nàng, khẽ hôn lên:
“Ta còn lừa nàng sao?”
Phái Thái Viêm tuy nhiều nữ đệ tử, phần lớn đều thanh lệ xuất trần, nhưng tính tình ai cũng thanh cao, khó gần, không thích dây dưa.
Ngược lại, kiểu mỹ nhân phong tình như Đoạn Hương Nhiêu lại rất hợp ý hắn.
Nàng có tư chất, vốn dĩ với thực lực hiện tại, vượt qua khảo hạch là điều hiển nhiên.
Nhưng ai ngờ lại có Dương Trâm Tinh xuất hiện như một kẻ ngáng đường khiến nàng thất bại trong gang tấc.
“Chuyện hôm nay, ta thực sự không cam lòng.”
Nhắc đến kỳ khảo hạch, giọng Đoạn Hương Nhiêu đượm đầy oán độc:
“Một kỳ khảo hạch, vậy mà lại để cô ta cướp hết phong thái của ta!”
Hoa Nhạc cười nhạt, an ủi:
“Một kẻ xấu xí như vậy, dù có thu hút bao nhiêu ánh mắt, cũng chỉ khiến người ta nhớ đến sự khó coi của cô ta thôi.
Hà tất nàng phải bận lòng?”
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Đoạn Hương Nhiêu dựa vào ngực hắn, ánh mắt tối đi.
Nàng thì thầm:
“Ta để tâm không phải vì bị cô ta cướp đi phong thái, mà vì chàng.
Nếu như cô ta cướp mất phong thái của chàng thì sao?”
“Ta?”
Hoa Nhạc cười lớn, như nghe thấy một câu chuyện nực cười:
“Chỉ dựa vào cô ta?
Nàng cũng quá coi thường ta rồi.”
Đoạn Hương Nhiêu ngồi thẳng dậy, chăm chú nhìn hắn, nói:
“Không giấu gì chàng, ta biết đến Dương Trâm Tinh từ trước kỳ tuyển chọn tại Liên Sơn.
Khi đó, cô ta đi cùng vị hôn phu của mình.
Ta nghe vị hôn phu đó nói rằng, trước khi đến trấn Bình Dương, tu vi của Dương Trâm Tinh mới chỉ đạt tầng Luyện Khí.”
“Luyện Khí?”
Hoa Nhạc nhíu mày:
“Nhưng hiện giờ cô ta đã là Trúc Cơ nhất trọng cảnh.”
“Đúng vậy, mỗi lần tu hành đột phá, ít thì vài tháng, nhiều thì vài năm, thậm chí có người cả trăm năm không tiến bộ.
Dương Trâm Tinh căn cốt tầm thường, cũng không có danh sư chỉ dạy, làm sao có thể tiến bộ thần tốc như vậy?
Gọi là thiên tài cũng không quá.”
Đoạn Hương Nhiêu từng bước dẫn dắt.
“Ý của nàng là…”
Sắc mặt Hoa Nhạc trở nên nghiêm trọng.
“Nàng ta nhất định mang theo bí mật gì đó.
Có lẽ là sở hữu một món bảo vật, nhờ vậy mới có thể đột phá nhanh chóng trong thời gian ngắn.”
Đoạn Hương Nhiêu tỏ vẻ lo lắng, nhìn Hoa Nhạc nói:
“Hiện giờ nàng ta là Trúc Cơ trung kỳ, không bằng chàng, nhưng với sự trợ giúp của bí bảo, biết đâu không lâu nữa lại vượt qua chàng?
Như hôm nay, nàng ta thay thế ta trở thành nội môn đệ tử, ai biết được, sau này có ngày nào đó lại thay thế chàng trở thành đệ tử thân truyền?”
Những lời này khiến sắc mặt Hoa Nhạc tái mét.
Hắn đập mạnh tay xuống bàn, bật dậy:
“Quá đáng!”
“Công tử bớt giận.”
Đoạn Hương Nhiêu kịp thời đứng lên, dịu dàng xoa bóp vai hắn:
“Ta chỉ là đoán bừa thôi, chưa chắc đã đúng mà.”
“Không, nàng nói có lý.”
Hoa Nhạc khoát tay, ánh mắt lóe lên:
“Có thể trong thời gian ngắn mà tăng liền ba cấp, cô ta thực sự đáng ngờ.”
Đoạn Hương Nhiêu mỉm cười, khẽ hỏi:
“Vậy công tử tính làm gì đây?”
“Đơn giản thôi.
Ba ngày nữa, toàn bộ đệ tử nội môn mới sẽ vào núi Cô Phùng hái dược thảo.”
Hoa Nhạc ánh mắt trở nên lạnh lẽo:
“Núi sâu rừng thẳm, yêu thú linh hoa nhiều vô số kể, đệ tử mới gặp nạn cũng là chuyện tự nhiên.”
“Dù có mang theo bảo vật, cũng phải xem cô ta có giữ nổi không.”
Hắn nhếch mép cười đầy hiểm độc.
Dương Trâm Tinh hoàn toàn không biết mình lại vô duyên vô cớ thêm một kẻ thù.
Sau kỳ khảo hạch, có lẽ Thái Viêm Phái muốn để các đệ tử mới nghỉ ngơi hồi phục nên tạm thời không mở lớp học.
Tuy nhiên, mỗi người đều được phát một cuốn Bách Vật Đồ Phổ Của Núi Cô Phùng, để làm quen và ghi nhớ.
Mở sách ra, nàng thấy bên trong là các hình minh họa về chim muông, hoa cỏ, côn trùng, và linh thú ở núi Cô Phùng, kèm theo thông tin chi tiết.
Đây hẳn là sự chuẩn bị để tránh cho đệ tử mới sơ ý mà rơi vào nguy hiểm.
Tuy tên sách là “Bách Vật”, nhưng số lượng ghi chép bên trong hẳn đã vượt qua con số ngàn.
Dương Trâm Tinh tranh thủ ba ngày miệt mài đọc và học thuộc, cố gắng nhớ được càng nhiều càng tốt.
Dù vậy, nàng cũng biết, kiểu “học tủ” này không thể kỳ vọng ghi nhớ lâu dài, mà chỉ mong đủ để không gặp rắc rối ngay trước mắt.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, và ngày vào núi cuối cùng cũng đến.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.