Từ Tĩnh không nhịn được liếc nhìn Tiêu Dật.
Tuy nàng biết hắn có khúc mắc với gia tộc mình, nhưng cụ thể là chuyện gì, nàng không hỏi, hắn cũng không nói.
Tiêu Dật lặng lẽ xoay chén trà xanh trong tay, im lặng một lát rồi nói:
“Dù hiện giờ ta ít liên lạc với Tiêu gia, nhưng để điều tra xem trong gia tộc có ai có ý phản nghịch hay không thì vẫn có khả năng.”
Triệu Cảnh Hiên nhìn hắn một cái rồi nói:
“Vậy Tiêu gia đành nhờ ngươi.
Dù thế nào, ta cũng không muốn người cấu kết với Lý Nguyên xuất thân từ hai nhà chúng ta.
Nhưng nếu kẻ đó là người của Vương gia hoặc Giang gia, thì sẽ khó hơn nhiều.
Tự tra chuyện nhà mình thì dễ, nhưng tra nhà người khác lại phải qua nhiều tầng lớp.”
Nhưng chuyện đã giao cho họ xử lý, rất có khả năng hoàng thượng sẽ tiếp tục ủy thác họ điều tra đến cùng.
Thời gian tới chắc chắn sẽ rất bận rộn.
Nhắc đến Vương gia và Giang gia, Từ Tĩnh bất giác nhớ lại những lần tiếp xúc với hai gia tộc này trong thời gian gần đây.
Kể từ khi đến Tây Kinh, nàng vô tình đã có liên hệ ít nhiều với cả bốn đại gia tộc.
Đột nhiên, nàng nghĩ đến một điều, liền hỏi:
“Nói cả buổi, các người còn chưa nói tại sao chuyện này lại liên quan đến ta?”
Triệu Cảnh Hiên chợt vỗ tay:
“Đúng, suýt nữa ta quên mất!”
Hắn nghiêm giọng:
“Hiện tại, đã xác nhận rằng chuyện này có liên quan đến bốn đại gia tộc của Đại Sở, nên tình hình càng thêm phức tạp.
Trước khi mọi chuyện được làm rõ, để tránh kinh động đến kẻ địch, không thể công khai điều tra.
Mọi hành động đều phải tiến hành bí mật.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là chúng ta bỏ qua mọi thứ trên bề mặt.
Trước khi rửa sạch hiềm nghi của các gia tộc, chúng ta cần theo sát những gì họ đang làm.
Nếu có điều gì không phù hợp, nhất định phải ngăn chặn.”
“Không phù hợp?” Từ Tĩnh hỏi.
“Ví dụ?”
Triệu Cảnh Hiên cười khẽ, nhìn sang Tiêu Dật.
Hắn tiếp lời:
“Ví dụ như chuyện Vương gia lén lút buôn bán Hàn Thực Tán…”
Tiêu Dật nói thêm, giọng đều đều:
“Hoặc chuyện Giang gia muốn ủng hộ Quảng Minh Đường cung cấp thuốc cho quân đội.”
Từ Tĩnh hơi ngạc nhiên.
Việc Giang gia ủng hộ Quảng Minh Đường, nàng đã biết.
Nhưng Vương gia lại bí mật bán Hàn Thực Tán, đây là lần đầu tiên nàng nghe đến!
Tiêu Dật nhìn nàng, giọng nhẹ nhàng:
“Ta cũng chỉ phát hiện ra khi điều tra vụ án Quốc Tử Giám.
Theo dấu vết, ta tìm ra được rằng Vương gia có liên quan đến mạng lưới ngầm chuyên buôn bán Hàn Thực Tán trên khắp Đại Sở.
Nói đúng hơn, mạng lưới đó là do người của Vương gia lập ra.
Thời gian qua, ta vẫn tiếp tục truy theo.
Kết quả cho thấy, người mua Hàn Thực Tán không chỉ có học sinh Quốc Tử Giám hay dân thường, mà còn có cả quan viên triều đình và tướng lĩnh quân đội.”
Tiêu Dật trầm giọng:
“Hàn Thực Tán là cấm dược của Đại Sở, lợi nhuận từ việc bán nó là khổng lồ.
Nếu Vương gia chỉ vì lợi nhuận mà làm liều, mọi chuyện còn đơn giản.
Chỉ sợ, họ có mưu đồ bất chính.”
Trong lịch sử, chính vì nhiều quyền quý và tướng lĩnh chìm đắm trong Hàn Thực Tán mà triều đình tiền triều sụp đổ một cách nhanh chóng.
Còn việc ngăn cản Giang gia ủng hộ Quảng Minh Đường thì dễ hiểu hơn.
Quân đội là tường thành của một quốc gia.
Nếu Giang gia có ý đồ, muốn dùng thuốc để làm suy yếu quân đội thì đó là cách nhanh nhất.
Nghĩ đến việc mình từng nghe Chu Khải nhắc đến chuyện Giang gia muốn nâng đỡ Quảng Minh Đường, Từ Tĩnh không ngờ đằng sau đó lại ẩn chứa một vấn đề lớn đến vậy!
Đột nhiên, nàng sáng tỏ tại sao Tiêu Dật nói nàng sẽ muốn biết chuyện này.
Nàng lên tiếng:
“Vì các người không thể nói thẳng rằng Giang gia có khả năng phản nghịch, nên phải dùng cách khác để ngăn họ hỗ trợ Quảng Minh Đường.
Biện pháp của các người có phải là… ủng hộ một y quán khác để cạnh tranh giành quyền cung cấp thuốc cho quân đội không?”
Triệu Cảnh Hiên bật cười lớn, vỗ đùi nói:
“Không hổ là Từ nương tử, quả nhiên thông minh!
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Đúng vậy.
Chúng ta có lý do chính đáng để phá mạng lưới Hàn Thực Tán của Vương gia, nhưng để ngăn cản Giang gia và Quảng Minh Đường thì phải dùng chiêu ‘cạnh tranh công bằng’.
Dù nói là cạnh tranh công bằng, nhưng chắc chắn hoàng thượng sẽ âm thầm đứng sau ủng hộ.
Chỉ cần chúng ta làm tốt, đủ để khiến Giang gia tâm phục khẩu phục, suất cung cấp thuốc cho quân đội sẽ thuộc về chúng ta.”
Từ Tĩnh cảm thấy tim mình đập mạnh.
Nàng chưa bao giờ giấu diếm sự tham vọng trong sự nghiệp của mình.
Trước đây, khi Chu Khải thất vọng vì Quảng Minh Đường dẫn trước họ, nàng cũng không phải không cảm thấy bất mãn.
Chỉ là nàng hiểu rõ bản thân không đủ sức đấu lại đối phương, cũng không muốn vì chuyện của mình mà khiến Tiêu Dật mâu thuẫn với Giang gia.
Nhưng bây giờ, một cơ hội trời cho đã đặt ngay trước mắt.
Nếu nắm lấy, sự nghiệp của nàng ở thế giới này sẽ đạt tới một tầm cao mới.
Bỏ qua?
Làm sao có thể!
Từ Tĩnh khẽ mỉm cười, nâng chén trà trước mặt, nghiêm túc kính Triệu Cảnh Hiên và Tiêu Dật:
“Ý của hai vị ta đã hiểu.
Nếu các người cần ta và Chu gia giúp đỡ, chúng ta nhất định nghĩa bất dung từ.”
Một miếng bánh lớn như vậy, nàng không thể nuốt trọn một mình, nhất định phải kéo Chu gia vào.
Nàng tin rằng Chu Khải chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng khi tham gia, thậm chí có khi vui đến phát điên.
Triệu Cảnh Hiên thoáng sững sờ, không nhịn được liếc nhìn Tiêu Dật, rồi bật cười ha hả:
“Quả nhiên Tiêu Nghiễn Từ nói không sai!
Ban đầu, ta đề xuất ủng hộ Từ nương tử để cạnh tranh với Quảng Minh Đường, Tiêu Nghiễn Từ không mấy tán thành, nói chuyện này quá nguy hiểm.
Nhưng sau đó, hắn lại bất đắc dĩ bảo rằng, Từ nương tử là một nữ tử rất có chủ kiến, chỉ sợ nàng biết chuyện này rồi, hắn có phản đối cũng vô ích.”
Từ Tĩnh chớp mắt, nhìn sang Tiêu Dật.
Hắn chỉ lắc đầu bất đắc dĩ, khẽ nhấp một ngụm trà, trầm giọng nói:
“Ta thực sự không muốn A Tĩnh dính líu đến chuyện này.
Nếu thế lực đứng sau thật sự là Giang gia, họ chắc chắn sẽ dùng mọi cách để giữ được quyền cung cấp thuốc cho quân đội.
Vì mục đích đó, e rằng những thủ đoạn bẩn thỉu nhất cũng sẽ được sử dụng.”
Từ Tĩnh nghiêm túc đáp:
“Chuyện đó ta biết.
Nhưng cái gọi là phú quý hiểm trung cầu, làm gì có việc nào không có nguy hiểm?
Hơn nữa, ta muốn làm chuyện này không hoàn toàn vì bản thân.
Chu gia và nhà họ Lâm đang nắm Quảng Minh Đường vốn đã có thù oán.
Trước đây họ không nghĩ mình có cơ hội tranh giành, nhưng giờ biết rồi, làm sao có thể bỏ qua?”
Nàng dừng lại, giọng điệu bỗng chùng xuống, mang theo chút dịu dàng:
“Vả lại… ta hiện giờ là thê tử của chàng, sớm đã bước vào vòng xoáy này.
Nhiều hay ít cũng không khác biệt.
Chàng trước đây đã giúp ta rất nhiều, ta cũng muốn làm chút gì đó để chia sẻ cùng chàng.”
Tiêu Dật thoáng ngẩn người, không ngờ rằng trong cân nhắc của nàng, có cả lý do liên quan đến hắn.
Hắn bất giác chăm chú nhìn nàng, lòng dâng lên một cảm giác xúc động khó tả.
Triệu Cảnh Hiên ngồi đối diện cuối cùng không chịu nổi cảnh này, đột ngột đứng dậy, kéo tay Tiêu Dật, gằn giọng:
“Thôi đủ rồi, chuyện đã quyết định, muốn ủng hộ y quán của Từ nương tử cũng không phải chuyện một sớm một chiều, sau này bàn tiếp cũng không muộn!
Tiêu Nghiễn Từ, ngươi đừng mong trốn việc, mau đi làm đi.
Ta còn muốn về nhà trước Tết để đoàn tụ với thê tử!”
Hừ, cứ làm như chỉ nhà hắn có vợ con vậy!
Từ Tĩnh nhìn Tiêu Dật bị Triệu Cảnh Hiên kéo đi mà vẻ mặt đầy bất lực, không nhịn được bật cười khẽ.
Khi hai người khuất bóng, nàng chống cằm, ánh mắt trở nên trầm tư.
Đã quyết định giành miếng ăn từ miệng hổ, kế hoạch của nàng cần được điều chỉnh.
Rất nhiều việc phải bắt tay vào làm ngay từ bây giờ.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Hay