Hồng Tô luôn hiểu về linh khí một cách mơ hồ.
Nàng chỉ biết đó là một thứ tốt: có linh khí thì sẽ sinh ra linh thảo, linh thú, tu sĩ nhờ đó mà tu luyện thuận lợi hơn nhiều.
Giờ đây, Thái Viêm Phái gặp tình trạng linh khí suy yếu, điều này chắc chắn không phải tin vui.
Tuy vậy, Hồng Tô không mấy bận tâm.
Điều nàng quan tâm hơn là nghe tin Trâm Tinh còn sống và đã trở thành con gái của Ma Vương.
Mặc dù không hiểu chuyện này rốt cuộc là thế nào, chỉ cần biết Trâm Tinh còn sống, nàng đã rất vui rồi.
Nàng ngồi trong sân, chống cằm thở dài, không biết đến bao giờ mới được gặp lại tiểu thư.
Hồng Tô không xuống núi, nên không biết tình hình nhân gian đang thê thảm ra sao.
Nỗi lo nhỏ bé của nàng trong mắt các đệ tử tông môn cũng chẳng đáng để tâm.
Lúc này, trong Kim Hoa Điện của Thái Viêm Phái, có rất đông người đang tụ họp.
Những người có quyền quyết định từ các tông môn lớn đều có mặt, bàn bạc về thảm họa lũ lụt gần đây trên khắp Đô Châu.
“Chư vị, hôm nay mọi người tề tựu nơi đây là để cùng tìm cách giải quyết vấn đề lũ lụt đang hoành hành khắp nơi,” người lên tiếng là Phú Vinh Hoa, chưởng môn của Ngâm Phong Tông.
Hắn vốn là người khéo léo, luôn giữ quan hệ tốt với các tông môn khác mà không đắc tội với ai.
Vì vậy, việc hắn mở lời là hợp lý nhất.
Hắn nói:
“Dạo gần đây mưa không dứt, nước lũ tràn lan, chắc hẳn các môn phái đều đã chịu ảnh hưởng ít nhiều.
Hiện giờ, chỉ có thể đồng lòng tìm ra một phương án toàn vẹn để vượt qua nguy cơ trước mắt.”
Lũ lụt không chỉ ảnh hưởng đến dân thường mà còn gây khó khăn cho các tu sĩ tông môn.
Đã hưởng danh vọng từ dân gian, khi đối mặt với thiên tai như thế này, các tông môn lớn buộc phải phái đệ tử xuống núi giúp đỡ.
Nhưng lũ lụt kéo dài không ngừng, phía này vừa được kiểm soát, phía kia lại sụp đổ đê điều.
Người dân buộc phải dời lên núi, còn vùng đất ngoài các tông môn dần biến thành biển nước.
Nếu tình hình tiếp tục, ngay cả các tu sĩ cũng không thoát khỏi tai kiếp này.
“Chẳng phải chỉ là lũ lụt.”
Dung Sương, chưởng môn của Tương Linh Phái, lạnh lùng nói.
“Linh mạch của quý tông chẳng phải cũng đang gặp vấn đề sao?”
Phú Vinh Hoa khựng lại.
Đó là sự thật.
Tông môn của hắn trước đây nhờ có một mỏ linh thạch mà nhanh chóng vươn lên trong giới tu tiên.
Nhưng những năm gần đây, đặc biệt là hai năm qua, linh mạch cạn kiệt nghiêm trọng, khiến mỏ linh thạch gần như không còn giá trị.
Tông môn phải đề cao việc tiết kiệm, đến mức ngay cả hắn, một chưởng môn, cũng chỉ mặc lại y phục cũ từ năm ngoái.
Dung Sương nói tiếp:
“Chư vị không cần che giấu nữa.
Linh mạch cạn kiệt không chỉ là vấn đề của Ngâm Phong Tông.
Những năm qua, việc đệ tử các tông môn khó đột phá đã chứng minh điều đó.
Giờ đây còn duy trì được, nhưng một khi linh mạch cạn kiệt hoàn toàn, sự suy tàn của các tông môn chỉ còn là chuyện sớm muộn.”
Linh Tâm Đạo Nhân hừ lạnh:
“Dung Sương chưởng môn, có gì cứ nói thẳng.”
“Đô Châu mấy trăm năm qua chưa từng xảy ra trận lũ lụt nào lớn như thế này.
Không biết khi nào lũ lụt mới chấm dứt, nhưng linh mạch thì đang cạn kiệt nhanh hơn.
Nếu mưa vẫn tiếp tục, chưa đến nửa năm, Đô Châu sẽ không còn là Đô Châu như hiện tại.”
Lời của nàng không hề phóng đại, mọi người trong điện đều hiểu rõ.
Triệu Ma Y vuốt râu cười hỏi:
“Ý của Dung Sương chưởng môn là gì?”
“Không biết các vị còn nhớ không, truyền thuyết ngàn năm trước ấy.”
Người vẫn im lặng ngồi trên cao là Thiếu Dương Chân Nhân khẽ ngẩng đầu, vẻ mặt rốt cuộc cũng có chút biến đổi.
Phú Vinh Hoa nghi hoặc nhìn nữ tu áo vàng:
“Ý ngươi là truyền thuyết về trận lũ ngàn năm trước ở Đô Châu?”
Đô Châu Đại Lục tồn tại đến nay đã không biết bao nhiêu năm.
Mọi người đều nói rằng Vu Sơn Thánh Nhân, người phi thăng cách đây 300 năm, là tu sĩ đầu tiên của Đô Châu thành tiên.
Nhưng thực ra không phải vậy.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Trước Vu Sơn Thánh Nhân, cũng có những tu sĩ phi thăng.
Nhưng các ghi chép về họ đều không còn, bởi lẽ cách đây ngàn năm, Đô Châu từng xảy ra một trận đại hồng thủy chưa từng có.
Lũ lụt kéo dài nhiều năm liền mà không có dấu hiệu giảm bớt.
Nghe nói, có thời điểm nghiêm trọng đến mức một dãy núi có thể bị nhấn chìm chỉ sau một đêm.
Toàn bộ Đô Châu biến thành biển nước, không còn lấy một mảnh đất khô.
Dù là nhân tộc hay ma tộc, không ai có thể thoát khỏi tai kiếp.
Truyền thuyết kể rằng, có một vị tu sĩ xuất hiện.
Người này dùng mọi cách, tìm được lối đi nối liền giữa nhân giới và tiên giới.
Với thân phận phàm nhân, ông đã đánh một ván cờ với thần tiên.
Ông thắng.
Thần tiên trao cho ông phương pháp trị thủy như một phần thưởng của ván cờ.
Dựa vào đó, ông giải trừ được đại họa.
Lũ lụt ở Đô Châu rút dần, còn vị tu sĩ ấy, nhờ công đức viên mãn mà phi thăng thành tiên.
Nhưng sau trận lũ ấy, gần như tất cả tông môn tu tiên đều bị hủy diệt.
Những ghi chép lịch sử bị sóng lớn nhấn chìm, chỉ còn lại truyền thuyết truyền miệng, thật giả khó phân.
“Ngươi muốn nói, trận lũ hiện tại giống với trận lũ ngàn năm trước?
Ngươi muốn chúng ta như vị tu sĩ năm xưa, đến tiên giới cầu xin phương pháp giải nguy?”
Phú Vinh Hoa lắc đầu:
“Dung Sương chưởng môn, đừng đùa, đó chỉ là một truyền thuyết!”
“Đó không chỉ là một truyền thuyết.”
Dung Sương lạnh nhạt đáp:
“Truyền thuyết nói rằng nơi nhân giới nối liền với tiên giới chính là Kim Môn Chi Hư.”
Nàng nhìn sang Thiếu Dương Chân Nhân, “Chân nhân, chẳng lẽ ngài không biết?”
Thiếu Dương Chân Nhân trầm mặc.
Những người trong điện đều kinh ngạc.
Truyền thuyết kia vốn đã quá hoang đường, từ trước đến nay các tu sĩ chỉ xem đó như một câu chuyện kể, nào ngờ lại nghe được lời nói nghiêm trọng như vậy.
Lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Thiếu Dương Chân Nhân.
“Kim Môn Chi Hư?” Linh Tâm Đạo Nhân nhíu mày:
“Đó chẳng phải nơi Thanh Hoa chém chết Ma Vương sao?
Thiếu Dương, ngươi biết gì về chuyện này?”
“Trận chiến năm đó, ta không có mặt tại Kim Môn Chi Hư.” Thiếu Dương Chân Nhân khẽ cúi đầu, giọng bình thản.
“Nhưng ngươi biết cách mở Kim Môn Chi Hư, đúng không?” Dung Sương truy hỏi không chút nương tay.
Năm đó, Thanh Hoa Tiên Tử chém giết Ma Vương tại Kim Môn Chi Hư, sau đó phong ấn nơi này.
Từ đầu đến cuối, không ai được tận mắt chứng kiến diện mạo thực sự của Kim Môn Chi Hư.
Chỉ đến khi Ma Vương bị giết, nguyên lực ma vương tiêu tán, Thanh Hoa Tiên Tử mang theo thi thể Ma Vương trở ra, mọi người mới tin rằng hắn thực sự đã chết.
Nhưng Thanh Hoa Tiên Tử đã làm thế nào để giết được Ma Vương, không một ai hay biết.
Sự thật, chỉ có Thiếu Dương Chân Nhân, sư huynh đồng môn của nàng, mới tường tận.
“Hiện giờ lũ lụt lan tràn, nhân gian ngập trong biển nước, các đại tông môn lại cạn kiệt linh mạch, chẳng còn khả năng tự bảo vệ.” Dung Sương nhìn Thiếu Dương Chân Nhân bằng ánh mắt lạnh lùng, giọng nói lạnh lẽo như sương tuyết:
“Đế Đài Chi Kỳ nằm trong Kim Môn Chi Hư, tìm được bàn cờ đó, cầu được tiên pháp, có lẽ Đô Châu còn một tia hy vọng.
Giờ đây, các phái đều chung vinh nhục, đến thời điểm này mà chân nhân vẫn không chịu nói cho chúng ta cách vào Kim Môn Chi Hư sao?”
Trong điện, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào Thiếu Dương Chân Nhân.
Người đàn ông tóc bạc lặng lẽ ngồi đó, cúi mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Rất lâu sau, ông mới chậm rãi mở miệng, giọng nói bình thản:
“Không phải ta không muốn nói cho các ngươi.
Mà là ngay cả ta, cũng không thể vào được Kim Môn Chi Hư.”
Linh Tâm Đạo Nhân nhíu mày:
“Tại sao?”
“Chỉ có Ma Tộc mới nắm giữ chìa khóa để mở Kim Môn Chi Hư.” Ông đáp.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.