“Tạch tạch tạch.”
Cánh cửa hợp kim dày nặng đến kinh người từ bên trong bị người đẩy mở. Hạ Thắng ngẩng đầu, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy phó tổng thống đầu trọc.
“Thế nào rồi?”
“《Lục Thần Quyết》.”
Ba chữ vừa ra, liền khiến ánh mắt đối phương sáng rực. Người ngoài có thể không biết rõ tên gọi cụ thể của bảy môn thần công, nhưng với một vị phó tổng thống thì làm sao lại không rõ?
“Không hổ là thiếu niên thiên tài, vị thứ hai đạt Văn Võ Trạng Nguyên kể từ khi chính phủ Liên Bang thành lập. Ta đã nói rồi mà, ngươi nhất định lĩnh ngộ được.”
Lời tán thưởng này là phát ra từ nội tâm. Phó tổng thống đầu trọc vốn cũng là một võ giả, hiểu rõ tu luyện thần công khó khăn thế nào.
“Thực không dám giấu, ta trước kia cũng từng vào võ khố của Liên Bang học tập thần công, đáng tiếc không có thu hoạch gì, cùng thần công vô duyên.”
“A?”
Phó tổng thống kinh ngạc nhìn Hạ Thắng, khóe miệng giật giật.
“Không có chút bản lĩnh, thì làm sao lên được chức phó tổng thống? Hơn nữa, ngươi tưởng ta dễ sống lắm sao? Ba năm gần đây, ta đã trải qua mười hai lần ám sát, trong đó có năm lần là trúng độc, còn có một lần nguy hiểm nhất là gặp phải bom tập kích.
May mắn là ta có tu luyện võ học, đối với trị thương, giải độc, kéo dài tính mệnh đều có hiệu quả kỳ diệu. Bằng không, đã sớm chết dưới những vụ ám sát ấy rồi.”
Vừa nói, phó tổng thống vừa tiện tay đóng lại cánh cửa hợp kim của võ khố.
“Phanh!!”
“Ta đã chuẩn bị xe xong xuôi, lát nữa hai người các ngươi đi theo 002 là được. Tổng thống đã đặc biệt phê duyệt cho ngươi quyền sử dụng tàu siêu tốc, trong vòng mười hai canh giờ là có thể đến Thái Nhạc thành.
Ha ha, ta làm phó tổng thống được năm năm rồi, mà số lần được đi tàu siêu tốc còn đếm trên đầu ngón tay. À phải, trên tàu siêu tốc mỗi người đều có phòng đơn riêng biệt, rất thoải mái dễ chịu.”
Phó tổng thống dẫn hắn ra ngoài, trong lòng không khỏi cảm thán: thiên phú cao chính là như vậy, muốn gì được nấy. Dù là phương tiện giao thông ít khi được dùng tới nhất, người ta vẫn có thể tùy ý sử dụng.
“À, thẻ tàu siêu tốc đây. Chỉ có ngươi mới được sử dụng, đưa người khác dùng là bị cấm. Trong một vài tình huống đặc biệt, ngươi có thể mang theo hai người đi cùng.
Nhưng nhớ kỹ, sau khi đến nơi, tốt nhất phải nhanh chóng giải thích lý do mang theo người. Nếu lý do không đủ thuyết phục, chính phủ Liên Bang có quyền thu hồi quyền sử dụng của ngươi.”
Hạ Thắng nhìn tấm thẻ màu đen mà phó tổng thống đưa tới, đưa tay tiếp nhận lật xem. Trên bề mặt không có bất kỳ chữ viết hay hoa văn nào, chỉ là một tấm thẻ màu đen tuyền.
“Thẻ quyền hạn tàu siêu tốc này, sau này chỉ cần ngươi đang ở trong chủ thành, liền có thể dùng tàu siêu tốc đi bất kỳ nơi nào. Đương nhiên, nếu không phải việc gấp thì tốt nhất đừng dùng bừa.”
Sau đó, 002 dẫn theo hai người hướng về chính phủ Liên Bang dưới lòng đất.
“???”
Sử Tư vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Ngươi có phải bị rối loạn hệ thống rồi không?”
“Tàu siêu tốc.”
“!!!”
Hắn quay đầu nhìn Hạ Thắng, gương mặt đầy kinh ngạc.
Sau đó, vẻ mặt lại dần trở nên bình tĩnh.
Phải rồi, không cần hỏi cũng biết chắc chắn là hắn đã lĩnh ngộ một loại thần công nào đó, nếu không chính phủ Liên Bang sẽ không cho bọn họ quyền sử dụng tàu siêu tốc.
Thứ đó, hắn chỉ từng đi một lần cùng lão cô phụ của mình. Không chỉ có tốc độ cực nhanh, mà độ thoải mái còn rất cao, có thể sánh ngang khách sạn xa hoa trong chủ thành.
Tất nhiên, không thể so với khách sạn cấp sao. Dù sao cũng chỉ là một đoàn tàu, không gian có hạn, nếu so với khách sạn cấp sao thì cũng hơi quá đà.
“Ngươi lĩnh ngộ là cái gì……”
Lời còn chưa dứt, 002 đột nhiên dừng lại.
“Đứng máy?”
“Ta, ta… ta không nên hỏi. Người máy trí năng đều có chương trình bảo mật. Thường thì khi nghe thấy những thông tin có mức độ bảo mật cao, sẽ tự động rơi vào trạng thái đứng máy.”
“002, ta không hỏi nữa, khởi động lại đi.”
Vừa dứt lời, người máy chấp pháp trí năng lại lần nữa sáng lên hai mắt.
“Ngươi nhất định là cố ý.”
“Mỗi lần gặp ngươi, ta đều muốn đứng máy một lần. Lần sau mà chủ não còn phân cho ta nhiệm vụ tiếp đãi có liên quan tới ngươi, ta thà chấp nhận bị phạt còn hơn đi đón ngươi.”
“……”
Hắc, thật là thần!
Người máy ở Tây Cực thành, đúng là quá giống 【người】 rồi.
Sau mười hai canh giờ, tàu siêu tốc dừng lại tại ga điện ngầm trong đại học Thái Nhạc.
Cửa mở, họ bước xuống xe.
Tiếp theo, ánh mắt của Hạ Thắng lập tức bị đám đông phía trước thu hút hoàn toàn.
“Chào ngươi, đồng học Hạ. Ta là phó hiệu trưởng đại học Thái Nhạc, hiệu trưởng hiện đang ở Ma Quốc xử lý một số việc.” Người dẫn đầu là một trung niên tóc hoa râm, tiến lên bắt tay hắn.
Có chút nghiêm túc, hơi không quen.
“Ma Quốc?”
“Chúng ta vừa đi vừa nói.”
Sau đó, hai người cùng với nhóm giáo chức của trường học vây quanh đi đến khu giảng đường.
“Ma Quốc, là nơi đại học Thái Nhạc chúng ta trấn áp một sào huyệt Yêu Ma. Trước kia ngươi không phải ở Tuyết Ưng thành mô phỏng thi võ ở Tuyết Hương sao? Tuyết Ưng thành là trấn giữ sào huyệt Yêu Ma Tuyết Hương, chỉ là cấp độ B+ mà thôi.
Còn Ma Quốc ở Thái Nhạc thành, là cấp SSS. Trong đó, Yêu Ma đã phát triển thành một quốc gia. Cho nên, chúng ta gọi nó là Ma Quốc. Chúng có dân chúng, binh sĩ, quý tộc, quan chức, và cả chí cao vô thượng hoàng đế.
Từ khi đại học Thái Nhạc được thành lập, đã luôn đối đầu với Ma Quốc. Song phương có thắng có bại. Lần này, một vị đại tướng quân của Ma Quốc không biết trúng phong gì, đột nhiên suất lĩnh năm vạn ma binh, tấn công quy mô vào thành trì chúng ta chiếm giữ trong Ma Quốc.
Bất đắc dĩ, hiệu trưởng buộc phải đích thân xuất chiến. Dù sao, ngoài hiệu trưởng ra, không ai có thể cản được đại tướng quân Ma Quốc. Còn về hoàng đế Ma Quốc, chúng ta chưa từng thấy y ra tay, các đời hoàng đế đều ẩn mình trong Ma Cung.”
Tựa hồ đoán được Hạ Thắng sẽ hỏi về hoàng đế Ma Quốc, phó hiệu trưởng dứt khoát giải thích thêm:
“Ma Quốc có mấy đại tướng quân?”
“Ta biết ngươi muốn hỏi gì. Có ba vị đại tướng quân. Nhưng bọn chúng cũng muốn giết lẫn nhau, tuyệt đối không liên thủ. Dĩ nhiên, chúng ta cũng đã chuẩn bị sẵn tình huống ba tên kia đột nhiên hợp tác.
Nội bộ Ma Quốc kỳ thật vô cùng hỗn loạn, mỗi con Yêu Ma lớn đều muốn trèo lên đỉnh cao. Thậm chí, theo như chúng ta biết, nội bộ Ma Quốc từng phát sinh khoảng hai trăm sáu mươi bảy lần phản loạn.
Mà đây là chỉ những lần chúng ta biết được, còn chưa kể đến những lần không biết. Chính phủ Liên Bang mới thành lập bao nhiêu năm, vậy mà Ma Quốc hầu như năm nào cũng có phản loạn.
Nếu không phải do phản loạn quá nhiều, thì thời kỳ đầu thành lập đại học Thái Nhạc, chúng ta thật sự chưa chắc đã giữ nổi cổng vào, chứ đừng nói chi đến việc chiếm lĩnh nhiều thành trì của bọn chúng như hiện nay.
Ta còn nhớ hiệu trưởng từng nói với ta, đương kim hoàng đế thực ra là nhờ phản loạn mà lên ngôi, là vị hoàng đế thứ tư kể từ khi đại học Thái Nhạc tiến vào Ma Quốc.”
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Chả trách mà nói các đời hoàng đế đều ẩn cư trong Ma Cung, đúng là lịch đại đều như thế cả.
Hơn nữa, mỗi năm đều có phản quân?
Thật là… còn hỗn loạn hơn cả triều đại phong kiến nhân loại.
“Yêu Ma, từng tên đều ngạo mạn khó thuần phục. Một lời không hợp, liền khai chiến cũng chẳng phải chuyện lạ. Những Yêu Ma thực lực cường đại, có kẻ nào cam tâm để một kẻ có thể định đoạt sinh tử mình đứng trên đầu đâu.”
Huống chi, bọn chúng lại tổ chức theo cơ cấu vương triều. Nếu liên thủ ra tay, lấy hoàng đế thay thế cũng là chuyện bình thường. Ai… Nếu Ma Quốc dưới lòng đất cũng giống như các khu vực khác, mỗi đại Yêu Ma chỉ cần tồn tại dưới hình thức lãnh chúa là được rồi, ít nhất cũng sẽ nhẹ nhàng hơn không ít.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh đã tới lầu dạy học.
Sau mười lăm phút, mọi giấy tờ đều được điền xong, hắn chính thức từ một học sinh trung học non nớt trở thành sinh viên đại học.
【 Tính danh: Hạ Thắng 】
【 Đại học: Đại học Thái Nhạc 】
【 Viện hệ: Khổ Luyện hệ 】
【 Học phần: mười nghìn 】
Trên thẻ sinh viên, chỉ có vỏn vẹn bốn dòng thông tin đơn giản.
“Thẻ này phải cất giữ cẩn thận, sau này đi đâu đều phải quét thẻ trước. Không có thẻ, bước chân khó đi. Đợi đến khi khai giảng, chính phủ Liên Bang sẽ phân phát đợt vật tư mới cho trường học, lúc ấy ngươi có thể lên mạng xem mình cần thứ gì.
À, ngươi không cần lên lớp, thường ngày cứ đợi trong phòng hiệu trưởng là được, thuận tiện để hiệu trưởng bất kỳ lúc nào cũng có thể chỉ điểm cho ngươi. Về sau, Khổ Luyện hệ sẽ trông cậy vào ngươi. Không đúng, phải nói là cả Khổ Luyện viện đều phải nhờ vào tiểu tử ngươi rồi.”
Lời phó hiệu trưởng nói, Hạ Thắng làm sao nghe không rõ. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, sau khi tốt nghiệp, hắn sẽ trở thành chủ nhiệm khoa của Khổ Luyện hệ tại Đại học Thái Nhạc. Nếu phát triển thuận lợi, tương lai chính là viện trưởng của cả Khổ Luyện viện.
Đại học Thái Nhạc nổi tiếng nhất chính là Binh viện. Mỗi năm khi chính phủ Liên Bang tổ chức luận võ sinh viên, ở hạng mục binh khí, người đoạt quán quân gần như chín mươi chín phần trăm đều xuất thân từ Binh viện của Đại học Thái Nhạc.
Một phần trăm còn lại, cũng là những người từng đến Binh viện của Đại học Thái Nhạc học bổ túc!
Bọn họ tuyệt đối là muốn phát triển Khổ Luyện hệ thành một học viện giống như Binh viện. Nếu không, hiệu trưởng cũng đã chẳng đem danh ngạch Đúc Binh tại Thần Đúc Thành chuyển giao qua đây.
Tuyệt đối đừng xem nhẹ một hệ viện danh tiếng. Bởi vì khi chính phủ Liên Bang phân phát vật tư, sẽ căn cứ vào viện hệ nổi bật của từng trường để trọng điểm hỗ trợ, tài nguyên được cấp không phải là ít.
Chỉ cần họ Hạ có thể phát triển tốt Khổ Luyện hệ, cho dù không lập viện, khi được nâng đỡ vật tư từ trên xuống, cũng đủ để sánh ngang với danh ngạch Đúc Binh của Thần Đúc Thành. Nếu giấc mộng thành hiện thực, biến hệ thành viện, những vật tư ấy thậm chí còn có thể vượt qua cả danh ngạch Đúc Binh quý giá kia.
“Hiệu trưởng, ta có thể đi một chuyến đến Ma Quốc không?”
“???”
Phó hiệu trưởng thoáng chấn kinh, sau đó với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, một tay bịt chặt miệng hắn, đầu còn đảo qua đảo lại, như thể đang kiểm tra xem xung quanh có ai nghe thấy không.
Cũng may, nhóm giáo chức cách bọn họ khá xa.
“Về sau, tuyệt đối đừng gọi ta là hiệu trưởng trong trường học. Hiệu trưởng và phó hiệu trưởng phải phân biệt rõ ràng. Ngươi nghĩ mà xem, hiệu trưởng chúng ta đã cố gắng bao nhiêu năm, cuối cùng mới ngồi lên được vị trí ấy.
Kết quả lại có người trong trường gọi phó hiệu trưởng là hiệu trưởng, vậy nỗ lực của ông ta tính là gì? Mặt khác, ta phải nói thật với tiểu tử ngươi một câu: hiệu trưởng lão nhân gia tính tình hơi hẹp hòi, tốt nhất đừng để ông ta nắm được nhược điểm.”
…
Khoan đã, sao bên kia nhóm giáo chức lại im lặng thế?
Phó hiệu trưởng vừa quay đầu lại, suýt nữa bị dọa đến tim ngừng đập, chỉ thấy thật sự hiệu trưởng đang liếc mắt qua đây.
“Lý phó hiệu trưởng, gần đây vùng biên thành có chút hỗn loạn, lại còn có mấy tên binh sĩ Đại Tướng quân lảng vảng. Ngươi đi giải quyết cho ta. Một tuần. Một tuần sau mà ta đến biên thành còn nhìn thấy một tên Yêu Ma binh sĩ nào, ha ha…”
Tiếng cười kia suýt nữa khiến tim phó hiệu trưởng loạn nhịp. Lần trước hiệu trưởng cười “Ha ha” như vậy, đã lột da một vị đại thống lĩnh doanh tiên phong nhị phẩm chính quy của Ma Quốc – một kẻ có thực lực gần bằng Đại Tướng quân – rồi đem làm vật trang trí treo trong phòng.
“Rõ.”
Nói xong, Lý phó hiệu trưởng tức tốc chạy về phía cửa vào Ma Quốc, không dám trì hoãn một giây.
“Vị này chính là đồng học Hạ à. Đừng nghe Lý phó hiệu trưởng nói bậy, cá nhân ta kỳ thực không hẹp hòi như vậy đâu. Nhất là đối với thiên tài, độ dung nạp của ta cực cao!”
Hiệu trưởng, ngài nghĩ ta sẽ tin thật sao?
Nếu không phải ta vừa thấy nét mặt suýt bị dọa chết của phó hiệu trưởng, thì có khi còn tin ngài thật sự quảng đại đấy.
“Thắng à, ta đây thiên phú đều tập trung vào binh khí, còn đối với võ học Khổ Luyện thì chỉ hơn thiên tài bình thường một chút thôi, nhưng mà cũng có hạn.
Cho nên việc dạy dỗ ngươi, ta chủ trương nuôi thả. Chỉ cần không vi phạm pháp luật, trong Đại học Thái Nhạc ngươi muốn làm gì cũng được. Dù sao, ngươi là kỳ tài có thể lĩnh ngộ thần công, biến truyền thuyết thành hiện thực.
Nếu ta vô tình cản trở, khiến ngươi đi lạc đường, thì đối với trường học, đối với toàn bộ Liên Bang, đều là một loại tội lỗi. Con đường khổ luyện, tiểu tử ngươi cứ tự mình từ từ mà đi.
Tuy nhiên, nếu không dạy ngươi gì, thì quan hệ thầy trò giữa chúng ta có vẻ hữu danh vô thực. Hãy chọn một môn binh khí đi. Trong sào huyệt Yêu Ma, binh khí rất quan trọng.
Ta biết trên người tiểu tử ngươi, không chỉ có 《Phong Ma Côn Pháp》, hẳn còn có một môn tuyệt học côn pháp khác. Đừng kinh ngạc, ta vốn là thiên tài về binh khí. Nói hơi khoa trương một chút, chỉ thua mỗi thiên phú khổ luyện của ngươi thôi.
Có thể nhìn ra ngươi đã từng luyện loại binh khí nào, cũng là chuyện hợp tình hợp lý đúng không? Cụ thể chọn binh khí gì, ngươi về ký túc xá suy nghĩ kỹ đi. Bất kể là binh khí nào, ta đều biết, hơn nữa, đều rất tinh thông.”
Khi nói đến hai chữ 【đều biết】 và 【đều rất tinh thông】, trên người hiệu trưởng hiện lên một luồng tự tin có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Tựa như trong toàn bộ Tây Cực Liên Bang, không ai có thể vượt qua ông ta trong lĩnh vực binh khí.
“Còn chuyện muốn đến Ma Quốc, gần đây không yên ổn lắm. Đợi Lý phó hiệu trưởng giải quyết xong đám binh sĩ Ma Quốc kia, ta sẽ phê chuẩn cho ngươi đi vào. Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ.”
Nói xong, ông ta nhấc chân rời đi.
Dù sao ông cũng là hiệu trưởng, vì chuyện của Đại Tướng quân Ma Quốc mà đã bỏ lỡ không ít công việc trong trường, giờ phải quay về xử lý cho ổn thỏa.
…
Trước ký túc xá, Hạ Thắng nhìn căn biệt thự chiếm diện tích cực lớn, có chút không quen.
Dân số Thái Nhạc thành không bằng Tây Cực thành, nhưng cũng chênh lệch tới mấy chục triệu. Có thể được phân cho cả một tòa biệt thự để làm ký túc xá, đủ thấy toàn trường đối với hắn coi trọng đến nhường nào.
Trong Đại học Thái Nhạc, chín mươi chín phần trăm sinh viên đều ở trong ký túc xá bốn người một phòng. Ngay cả một số giáo chức, nhất là người độc thân, cũng thường hai người một gian.
“Thật tốt, lúc ta đến trường, đâu có đãi ngộ này.” Sử Tư không khỏi cảm khái. Trước đây lão cô phụ của hắn là Kình Thiên Chi Trụ, vậy mà cũng không dùng biệt thự tốt như thế.
Hai người một trước một sau bước vào, từ trên xuống dưới dạo một vòng, rồi mỗi người nằm trên một chiếc ghế sa lông, bắt đầu trò chuyện.
“Hiệu trưởng đại học Thái Nhạc, nói là binh khí đều biết, đều rất tinh thông.”
“Ngươi không biết à? Cũng đúng thôi. Hiệu trưởng của các trường đứng đầu trong Tứ Đại Đỉnh Tiêm, tin tức đều không công khai. Lưu hiệu trưởng chính là người được Liên Bang công nhận là đệ nhất binh khí.
Nhớ kỹ, là đệ nhất binh khí, không phải đệ nhất kiếm pháp hay đao pháp. Khi ông còn học đại học, từng bốn năm liên tiếp đoạt quán quân trong hạng mục binh khí của cuộc thi luận võ sinh viên Liên Bang.
Về sau, lão nhân gia muốn học nghiên. Theo quy định, nghiên sinh vẫn có thể tham gia thi đấu. Nhưng bởi vì Lưu hiệu trưởng xuất hiện, số người đăng ký thi binh khí ngày càng giảm, đến mức gần như không ai chú ý đến hạng mục này nữa.
Cuối cùng, bất đắc dĩ, đành phải chuyển ông ấy ra khỏi danh sách. Tuy vậy, suốt ba năm sau, mỗi khi có người đoạt quán quân, phần thưởng đều phải chia một phần cho Lưu hiệu trưởng.
Sau cùng, khi ông trở thành hiệu trưởng, Liên Bang ban cho danh hiệu ‘Thần Binh Khí’. Đây là một trong ba người tại Tây Cực Liên Bang được phong tặng danh hiệu ‘Thần’. Hai người còn lại là Thành chủ Thần Đúc Thành, được gọi là ‘Thần Chế Tạo’, và lão cô phụ của ta – Võ Thần.”
Một trong ba vị Thần của Liên Bang, giá trị danh hiệu ấy… thực sự không thể xem thường!
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.