Chương 335

Bộ truyện: Vớt Thi Nhân

Tác giả: Thuần Khiết Đích Tiểu Long

Mỗi ngày khi trời còn chưa tỏ mặt người, Tần thúc đã gánh cuốc ra đồng.

Bởi ban ngày Tần thúc còn phải đảm trách việc giao hàng cho gia đình, nên việc đồng áng phải tranh thủ làm vào lúc sớm hoặc chiều muộn.

Khi Nhuận Sinh ở nhà, cũng sẽ theo Tần thúc cùng ra đồng.

Đúng giờ như thường lệ, Hùng Thiện cũng sẽ vác theo nông cụ đến tụ họp. Với Hùng Thiện mà nói, sau những năm tháng lênh đênh mưa gió trên sông, thì cuộc sống ẩn cư nơi ruộng vườn này trái lại lại trở thành một loại hưởng thụ, huống hồ mỗi ngày còn có thể cùng Tần Lực đại nhân xuống đồng một lượt. Quan trọng hơn là, ruộng này vốn là của Lý Tam Giang.

Chỉ có điều gần đây, dù Tần thúc vẫn dẫn Nhuận Sinh theo, nhưng lại không cho hắn cùng làm, chỉ để hắn đứng yên giữa ruộng.

Nhuận Sinh rất biết nghe lời, bảo đứng thì đứng, không phải vì lười biếng, mà là bởi giờ đây hắn không kiểm soát được sức lực trong tay mình. Chỉ một nhát cuốc nhổ cỏ cũng có thể vô tình tạo thành cái hố lớn, nông cụ càng thường xuyên bị hư hỏng. Nhà người ta dùng nông cụ, chỉ cần sửa sang lại là có thể truyền đời; nhưng nông cụ nhà Lý Tam Giang, gần đây toàn bộ đều phải thay mới.

Hùng Thiện ngáp dài một cái.

Hắn không chỉ dậy sớm làm đồng, mà ban đêm cũng làm ruộng suốt cả đêm.

Gió sớm lùa đến, cuốn theo vài mảnh cỏ vụn. Hùng Thiện dùng mu bàn tay lau khóe mắt, sau đó sững sờ tại chỗ.

Nhuận Sinh vẫn đứng đó, thân thể bắt đầu lắc lư.

Lúc đầu hắn còn tưởng Nhuận Sinh chỉ đang cử động đôi chút vì đứng quá lâu, nhưng là người từng bôn ba trên sông, hắn lập tức cảm thấy có điều bất thường.

Mỗi lần thân thể Nhuận Sinh lắc lư, đều khiến những mảnh cỏ vụn vốn đang bay về phía hắn bị chệch hướng.

Thật khó mà tưởng tượng, một thân hình to lớn như vậy, lại có thể thể hiện ra thân pháp tinh diệu đến thế.

Điều khiến Hùng Thiện khó hiểu hơn nữa là, trên mặt Nhuận Sinh cũng hiện rõ vẻ nghi hoặc.

Phảng phất như những động tác này, bản thân Nhuận Sinh cũng không hề tự khống chế.

Gió mỗi lúc một mạnh, mang theo càng nhiều cỏ vụn, thân thể lắc lư của Nhuận Sinh dần chậm lại.

Hắn không vận khí, nhưng lại có thể dựa vào kết hợp với gió, dẫn dắt luồng khí lưu, đẩy những mảnh cỏ vụn ra xa, khiến bản thân giữ được sự “thanh sạch”.

Ánh mắt Hùng Thiện không ngừng trợn lớn, loại cảnh tượng Trương Phi thêu hoa này, thật sự kinh người.

Trước kia ở dưới mộ tướng quân, Hùng Thiện từng chứng kiến cảnh Nhuận Sinh chiến đấu, dựa vào bí pháp kích phát tiềm năng, sức mạnh bộc phát dữ dội, đánh thắng rồi trở về theo đường thẳng.

Dù Hùng Thiện đã hai lần thắp đèn đi khỏi, chuyện đó cũng đã từ lâu. Trong thời gian ấy, Nhuận Sinh theo vị kia vượt qua bao nhiêu sóng gió, chỉ tính riêng công đức rót vào cũng đã giúp hắn tăng tiến vượt bậc. Nhưng dù thế nào thì, cũng không thể nào đột phá đến trình độ như bây giờ. Vậy mà giờ đây, Nhuận Sinh đã làm được.

Hùng Thiện khó lòng tưởng tượng, một thân thể mạnh mẽ, ẩn chứa lực lượng kinh người, lại có thể kết hợp được cả thân pháp và chiêu thức thâm sâu đến vậy, thì sẽ khủng bố đến mức nào?

Một mảnh cỏ vụn bám lên người Nhuận Sinh.

Hắn dừng lại, cúi đầu, nhìn vào điểm xanh lục trên ngực áo mình.

Vừa rồi, hắn chỉ là phản xạ theo bản năng mà tái hiện lại động tác từng học được trong bóng tối.

Nhưng vẫn còn thiếu chút nữa. Từ đầu đến cuối, hắn vẫn cảm thấy bản thân đang vấp phải một bình cảnh.

Lý thuyết mà nói, hắn đã cố gắng suy nghĩ, tổng kết, không ngừng thử nghiệm để tìm cách đột phá. Nhưng vấn đề là, với hắn mà nói, cái gọi là “suy nghĩ” lại thật sự quá khó khăn.

Hắn có thể cảm nhận được, mỗi lần đến lớp, với Tiểu Viên mà nói là một áp lực lớn.

Hắn mong mình có thể đạt được thành tích hợp cách, không chỉ để xứng đáng với sự nỗ lực của Tiểu Viên, mà cũng vì không đành lòng để Tiểu Viên mãi phải gánh chịu gian khổ.

Tần thúc đang lao động, không giống như Hùng Thiện chỉ đứng nhìn.

Lúc này, trên con đường phía trước thôn, một vị phụ thân trẻ tuổi cưỡi xe đòn khiêng chạy qua. Trước và sau đòn khiêng đều có một tiểu nam hài đeo cặp sách. Người cha trẻ tuổi nói: “Hai hầu, con phải học hỏi cho tốt từ ca ca con, nhìn cái điểm số này của con, không thấy xấu hổ sao.”

Tiểu đệ ngồi phía sau xe không để tâm đến lời phụ thân, vẫn vui vẻ thổi bồ công anh vừa hái được trong tay, chơi đến quên cả đất trời. Ba cha con nhanh chóng khuất bóng.

Tần thúc đặt nông cụ xuống, nhìn Hùng Thiện, chậm rãi nói: “Biết đầu óc mình đần độn, không phải loại ham học, thì nên sớm thông suốt một chút, vậy cũng tốt rồi.” Hùng Thiện có chút khó hiểu. Vị Tần Lực đại nhân vốn ít nói, hôm nay lại đột nhiên bình luận về người qua đường, đây là cảm khái gì? Nhưng rất nhanh, Hùng Thiện liền nhận ra, lời này kỳ thật không phải tự nói.

Sau lưng, Nhuận Sinh đang mang nỗi buồn nản trong lòng, nghe thấy câu ấy, đôi mày hơi nhíu lại, ánh mắt trở nên nghiêm túc, sau đó lại dãn ra, ánh mắt trở về vẻ bình thản như trước.

Phải rồi, gia gia từng dạy hắn, hãy lắng nghe những người thông minh.

Chưa từng thấy ai thông minh như Tiểu Viên nhà mình.

Cho nên, khi học, Tiểu Viên bảo sao thì làm vậy, thế là đủ.

Hà tất phải phiền muộn vì bình cảnh của bản thân, lo lắng cho thành tích của chính mình?

Đó có phải việc mình nên nghĩ đến sao?

Trí óc của mình nặng bao nhiêu, chẳng lẽ Tiểu Viên không biết?

Là hắn sai rồi.

Lên lớp, làm sao lại mang theo đầu óc?

Suy nghĩ ấy, đến khoảnh khắc này, triệt để thông suốt.

Ngay cả bản năng thân thể vốn không quen thuộc, trong lúc tâm trí hoàn toàn buông lỏng, lại có thể cảm nhận được cái gọi là “đi theo cảm giác mà chạm tới chân lý”.

Lại một trận gió nhẹ thổi qua, vẫn kéo theo vài mảnh cỏ vụn.

Nhưng lần này, Nhuận Sinh tiến lên một bước, tránh khỏi luồng gió ấy.

Cùng lúc ấy, hắn cũng gạt bỏ được chấp niệm trong lòng.

Xoay người, nhặt cuốc lên, Nhuận Sinh bắt đầu lao động, động tác thuần thục, mặt đất không còn bị đào thành hố, nông cụ trong tay cũng không hư hại.

Hùng Thiện trợn mắt nhìn, cảm thấy Nhuận Sinh dường như đã khác xưa, nhưng cụ thể thay đổi ở đâu, hắn không rõ.

Hắn biết, thiên phú của bản thân đã sớm chạm đến giới hạn.

Nếu như con trai mình đã trưởng thành, giờ phút này cũng theo bên cạnh cùng nhổ cỏ, chắc chắn sẽ hiểu được những điều này. Lúc về ăn điểm tâm, có khi còn có thể ngồi cùng mình – lão cha này – mà giảng giải một phen.

Hùng Thiện không khỏi thầm nghĩ: Con à, con phải mau chóng lớn lên, những thứ cảm ngộ và chỉ điểm không tốn tiền như thế này, để cha con một mình tiếp nhận, thật sự là uổng phí vô ích a.

“Ăn điểm tâm à!”

Tiếng gọi của Lưu di không lớn, khoảng cách từ ruộng về nhà cũng xa, nhưng mỗi lần báo tin đều truyền tới chuẩn xác.

Tần thúc ném nông cụ trong tay cho Nhuận Sinh, bảo hắn về trước. Trong thôn gần đây chuẩn bị sửa mương tưới, ông phải đến đầu mương xem tình hình.

Nhuận Sinh cầm nông cụ rời đi.

Hùng Thiện theo Tần thúc đến bên mương cũ.

Tần thúc ngồi xổm xuống, đưa tay che ngực, trong cổ họng bật lên một tiếng rên, một dòng máu tươi rỉ ra từ khóe miệng.

Đứng phía sau, Hùng Thiện chỉ cảm thấy bên tai như nghe được một tiếng thú gầm, cả người không khỏi khẽ rùng mình.

Khi tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn Tần Lực đại nhân.

Vừa rồi, là lúc Tần Lực đại nhân bị thương, khiến sự ngụy trang thường ngày của ông bị phá vỡ trong khoảnh khắc, chân khí thật sự thoát ra ngoài.

Cố ý ra tay giúp đỡ người trên sông nhà mình, tất nhiên sẽ bị nhân quả phản phệ.

Thiên đạo đôi khi rất dễ bị lừa gạt, nhưng điều đó chỉ đúng với kẻ không xứng đáng.

Tuyệt đại bộ phận thời điểm, muốn lừa gạt Thiên đạo, vốn dĩ chỉ là vọng tưởng.

Dù Tần thúc mượn ba phụ tử vừa rồi làm dẫn, lại còn mượn lời cảm khái phát ra với Hùng Thiện, vẫn không thể tránh được nhân quả.

Trước kia, Tần thúc cùng Lưu di từng đảm đương vai trò thầy dạy cho Nhuận Sinh và Âm Manh, một người truyền thụ «Tần thị Quan Giao pháp», một người truyền dạy độc thuật.

Sau buổi dạy đó, cả Tần thúc và Lưu di đều phải chịu phản phệ. Tần thúc trong lúc thi hành nhiệm vụ bên ngoài bị nguy cơ trọng thương; còn Lưu di thì bị Âm Manh coi là món ăn, giày vò đến tiều tụy không còn hình dáng.

Nhưng khi ấy, Nhuận Sinh cùng Âm Manh mới chỉ vừa theo Tiểu Viễn đi ra sông, thực lực chưa mạnh, cho nên những phản phệ ấy, Tần thúc và Lưu di vẫn còn có thể gắng gượng chịu đựng.

Hơn nữa, đó là cái giá đã được dự liệu từ trước, lão thái thái vì Tiểu Viễn mà tự mình đốt đèn, vội vã ra sông để kịp thời đền bù.

Vốn nghĩ có thể áp chế dòng máu trong cổ họng, nhưng cuối cùng vẫn phun ra.

Máu đỏ tươi bắn vào mương nước phía trước, nhuộm cả một khoảng thắm đỏ.

“Tần Lực đại nhân……”

Hùng Thiện đang định tiến tới đỡ đần, lại thấy Tần thúc nở nụ cười.

“Tiểu tử này, thế mà lại tiến bộ nhanh đến vậy.”

Tuy bình thường không chính thức xưng thầy trò, nhưng Nhuận Sinh vẫn luôn coi Tần thúc như sư phụ của mình.

Thông qua mức độ phản phệ mà mình phải gánh chịu, Tần thúc có thể mơ hồ cảm nhận được cảnh giới thực lực hiện tại của Nhuận Sinh.

Dù có thổ huyết, ông vẫn cảm thấy trong lòng vui mừng.

“Tần Lực đại nhân, ngài không sao chứ?”

Hùng Thiện muốn đến nâng ông dậy, nhưng bị Tần thúc nhẹ đẩy ra.

“Không sao, nghỉ ngơi một chút là ổn.”

“Tần Lực đại nhân, ngài đối với Nhuận Sinh thật sự là quá tốt rồi.”

“Hắn là người trong nhà.”

“Đúng, không sai, ngài nói đúng.”

Tần thúc nhìn Hùng Thiện, thành khẩn nói tiếp: “Con ngươi cũng là người trong nhà.”

“Hắc hắc…”

Hùng Thiện miệng cười ngoác tới mang tai, không dám che giấu, không dám khiêm tốn, ngay cả câu “Nào dám” cũng không dám nói, sợ người ta tưởng là thật.

Ngốc tử kia tên gọi do chính Tiểu Viễn đặt, mà Tiểu Viễn, hiện tại và tương lai đều đã được coi như gia chủ pháp lý của Tần gia và Liễu gia.

Dựa theo cách nghĩ cũ, ngốc tử trước mắt chí ít cũng xem như ký danh đệ tử của hai nhà Tần Liễu, gọi là “người trong nhà” cũng không quá.

Huống hồ đứa trẻ ấy linh khí bẩm sinh lộ rõ, không có thế lực giang hồ nào lại từ chối một hài tử có tư chất như vậy gia nhập.

Trong lòng Tần thúc, đó là hy vọng tương lai của gia tộc. Dù Tiểu Viễn tuổi còn nhỏ, nhưng cũng đã là người của đời này.

Tương lai đời sau của hai nhà, chính là con cái của Tiểu Viễn và A Lê, cũng là bọn trẻ như ngốc tử bây giờ.

Sở dĩ dùng từ “bọn chúng” là bởi vì đêm ấy tại nhà râu quai nón, khi hai Oán Anh đầu thai, Tiểu Viễn sau khi trở về nhà, lại lặng lẽ đón hai Oán Anh đó trở lại trên sân thượng tầng hai.

Chuyện trong nhà, nếu không phải bị Tiểu Viễn tận lực che giấu, thì không thể qua được cảm giác của Tần thúc. Dù là ngày ấy mặt mèo lão thái đến chuẩn bị tiệc thọ, hay sau đó trong ruộng mới xây đạo trường, đều không thể qua mắt.

Bởi vậy, Đàm Văn Bân còn chưa hay biết, hai công đức gia thân từng sinh tử tương liên với con nuôi, giờ đang “xếp hàng” chờ trở thành nhi tử thân sinh của hắn. Nhưng Tần thúc biết, Lưu di biết, lão thái thái cũng biết. Còn có hệ thống Lâm Thư Hữu Chân Quân, vốn là truyền thừa huyết mạch.

Hướng thượng là để tạm thời mượn, còn hướng hạ truyền thừa, mới chính là hài tử chân chính của Lâm Thư Hữu trong tương lai, mới có thể hoàn mỹ kế thừa toàn bộ lực lượng của Chân Quân.

Ngoài ra còn có Nhuận Sinh cùng Âm Manh. Nhuận Sinh hiện tại rốt cuộc là cái gì, ngay cả Tần thúc cũng không rõ. Nhưng Âm Manh, chính là huyết mạch duy nhất còn sót lại của Âm gia đương thời.

Phong Đô Đại Đế xưa nay không để tâm đến Âm gia, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là có hay không thế lực và nhân vật chịu đứng ra giúp hắn tranh thủ.

Tần thúc cảm nhận được một loại khổ tận cam lai.

Nếu trời yên biển lặng, thì hai nhà Long Vương môn đình đời sau, nhất định có thể một lần nữa phục hưng truyền thừa.

Ông lau sạch máu nơi khóe miệng, rồi dùng nước mương rửa tay, sau đó đứng dậy, nói với Hùng Thiện:

“Ngươi cũng về ăn điểm tâm đi, rồi đến bến hàng chuyên chở.”

“Để ta đưa ngài về trước đã.”

“Không cần.”

“Tần Lực đại nhân, có điều ta vẫn không hiểu…”

“Nói.”

“Vì sao ngài lại chịu phản phệ nhân quả một cách trực tiếp như vậy?”

“Trực tiếp thì không tốt sao?”

“Mỗi một Long Vương môn đình đều có nhận thức và nghiên cứu riêng về Thiên đạo. Với chúng ta mà nói, thay vì để phản phệ nhân quả xảy ra trong tương lai khó lường, thậm chí còn liên lụy đến người bên cạnh không liên quan, chẳng bằng để nó trực tiếp xảy ra trên thân mình, một lần thanh toán xong nợ nần.” — “Thì ra là vậy!”

Hùng Thiện quay về nhà râu quai nón, bây giờ bọn họ ba bữa cơm cũng không còn ăn cùng nhau nữa.

Tần thúc đi tới giếng sau nhà, treo một thùng nước bên miệng giếng để rửa mặt.

Nước giếng lạnh buốt có thể làm dịu cơn khô lửa trong người ông.

Sau đó, ông dừng lại.

“Biết đầu óc mình đần, không phải loại ham học, thì sớm thông suốt một chút cũng là điều tốt.”

Đây vốn là lời cảm khái ông từng nói, giờ lại vang vọng bên tai chính mình.

Ánh mắt Tần thúc trở nên mơ hồ, trong đầu hiện ra con đường mình từng đi.

Chủ mẫu nuôi nấng và dạy dỗ, mỗi ngày luyện công, đốt đèn trong nơm nớp, ra sông thì gánh vác… Cuối cùng, chỉ may mắn còn giữ lại được một hơi để trở về nhà, hai lần đốt đèn cũng nhận thua hoàn toàn.

Tư chất bản thân vốn bình thường, không thích hợp trở thành đại tài Long Vương;

Vác đồ cho phụ thân cũng quá nặng, lúc đó ông không phải vì khát vọng thành công mà cố gắng, mà là vì sợ thất bại.

Ngay cả lúc cuối cùng vung đao giết ra, trong lòng cũng chỉ nghĩ, dù có thất bại ra sông, cũng không thể chết, bởi vì trong nhà chỉ còn lại một nam nhân.

«Tần thị Quan Giao pháp» vốn là pháp môn tiến lên không lùi, lấy cái chết để sinh, nhưng từ đầu tới cuối, lòng ông vẫn chưa từng thuần túy.

“Hóa ra, ta không chỉ đang chỉ điểm cho Nhuận Sinh, mà còn đang chỉ điểm chính bản thân mình…”

Trong miệng giếng, dòng nước dâng lên, tự động cuộn quanh người Tần thúc, nhẹ nhàng như đang du ngoạn.

Tần thúc đứng yên tại chỗ, không hề động đậy.

Liễu Ngọc Mai đang chuẩn bị ăn cháo hồn, quay đầu nhìn A Lực đứng bên giếng, cười đùa:

“Hôm nay là gió gì thổi qua thế, Thiết Thụ cũng nở hoa rồi à?”

Lưu di từ trong bếp bước ra, thấy cảnh ấy, mỉm cười, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau khóe mắt mình.

Lúc này đây, nàng có thể cảm nhận được tâm cảnh của A Lực.

Gọi là “ngộ đạo” cũng được, nhưng đúng hơn là “buông bỏ”.

Bởi vì A Lực rốt cuộc cũng hiểu rằng, ngôi nhà này, đã có người khác đủ sức chống đỡ. Những gánh nặng xưa kia, nay ông không cần phải một mình mang vác tất cả.

Người Tần gia bao đời ra sông, đều là độc hành, với phương châm thẳng tiến không lùi mà khai sáng cơ nghiệp Long Vương.

Đó là một sự tự tin lớn lao.

Nhưng nơi đây, chẳng phải đã chứng minh rằng, dù ông có thất bại, dù chết trên sông, thì trong nhà vẫn có người thay ông gánh vác sao?

Loại lực lượng này, Tần Lực không có. Tuổi thơ của ông, chứng kiến chính là hai nhà Tần Liễu suy bại, mưa gió trôi nổi, bản thân ông cũng không phải loại người có thể đơn độc chống lại sóng gió, lại càng thiếu đi sự bằng phẳng tự nhiên và vô ưu vô lo như các tiền bối.

Lâm Thư Hữu lúc này đang uể oải cau mày.

Mấy ngày gần đây, con chuột bạch lớn kia dường như mất tích, không còn mang bữa khuya đến, khiến mỗi sáng tỉnh dậy cả bọn đều đói gần chết.

Dù tự mình xuống bếp làm cơm cũng không khó – nấu mì, xào cơm – đều là chuyện dễ dàng. Nhưng đã quen với ngày tháng sung sướng, lại không phải đang ra sông trong hoàn cảnh khốn khó, nên tất cả đều ăn ý không ai đụng đến bếp, chờ đợi Lưu di làm bữa sáng ngon lành.

Mà kỳ lạ thay, từ lúc con chuột bạch lớn kia bỏ bê công việc, ba bữa cơm của Lưu di ngược lại lại phong phú hơn hẳn trước kia, món ăn cũng đa dạng.

Ngay cả Lý Tam Giang – người vốn chưa từng keo kiệt trong chuyện ăn uống – cũng không nhịn được hỏi một câu:

“Ta thời gian này, thực sự có thể cứ sống tốt mãi như thế à?”

Lưu di đáp: gần đây bọn nhỏ có thể đang mệt hoặc sinh bệnh, phải ăn uống điều dưỡng một chút.

Lý Tam Giang thấy có lý, thuốc bổ sao bằng ăn bổ.

Lâm Thư Hữu chậc lưỡi: “Ngô, Tần thúc là đốn ngộ rồi?”

“Bốp!”

Đàm Văn Bân vỗ lên ót Lâm Thư Hữu một cái.

“Đừng chỉ lo ăn, mau đem bữa sáng đưa lên cho Lý đại gia, để ông ăn trong phòng, đừng để ông xuống dưới thấy, lại khiến Tần thúc bị ép phải rời nhà ra ngoài.”

“A, đúng rồi!”

Đàm Văn Bân bước nhanh lên lầu.

Lý Tam Giang vừa mới rời giường, đang định xuống dưới ăn điểm tâm.

“Lý đại gia, ta có chuyện muốn nói với ngài.”

Lý Tam Giang: “Được, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Đàm Văn Bân rút ra điếu thuốc, đưa cho Lý Tam Giang.

Lý Tam Giang nhận lấy.

Đàm Văn Bân nói: “Lý đại gia, chuyện này ta chỉ muốn nói với ngài, không muốn để người khác nghe được.”

“Hửm?”

“Chuyện tình cảm giữa ta với Chu Vân Vân, có chút vấn đề.”

“Ngô?”

“Ngài có kinh nghiệm, giúp ta phân tích, để ta có quyết định.”

Lý Tam Giang cũng không biết bản thân lấy kinh nghiệm từ đâu, nhưng nghĩ thân là trưởng bối, lúc này quả thật nên dạy dỗ một chút.

“Được.”

Lý Tam Giang ngậm điếu thuốc, chờ Đàm Văn Bân châm lửa.

Đàm Văn Bân lục túi tìm bật lửa, nói: “Bật lửa đâu rồi?”

Lý Tam Giang móc ra hộp diêm, quẹt một que, châm cho mình, rồi nghiêng người đưa đến trước mặt Đàm Văn Bân. Đàm Văn Bân nghiêng cổ, hai tay che diêm, châm lửa.

Hai người phối hợp ăn ý.

Khi đi ngang qua sân thượng, Đàm Văn Bân cố ý đi bên ngoài, che khuất tầm nhìn Lý Tam Giang có thể liếc xuống dưới.

Bên miệng giếng sau nhà, Tần thúc vẫn đứng bất động, dòng nước lặng lẽ vờn quanh bên người ông.

Lâm Thư Hữu đặt điểm tâm lên khay, lập tức lên lầu, vừa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng Lý đại gia từ trong vọng ra:

“Tráng Tráng à, Vân Vân là cô nương tốt, ngươi nhất định không được không biết trân trọng. Ta nói ngươi nghe, người để mắt đến Vân Vân rất nhiều, ngươi nếu bỏ qua, chẳng phải để người khác được lợi à?”

Lâm Thư Hữu đẩy cửa tiến vào, bê điểm tâm lên.

Lý Tam Giang: “Khụ khụ khụ…”

Bị sặc thuốc, Đàm Văn Bân vội vàng đập lưng giúp ông.

“Lý đại gia, ngài hút chậm thôi.”

“Ai, là sáng chưa khạc đàm đã hút thuốc, không quen.”

Nói rồi, Lý Tam Giang đứng dậy, trong cổ họng phát ra một tiếng “ô ~~~” kéo dài, chuẩn bị lên sân thượng khạc đàm.

Đàm Văn Bân: “Lý đại gia, ta cảm thấy với điều kiện hiện tại của ta, có thể tìm được người tốt hơn, không nhất thiết phải treo cổ trên một thân cây.”

“Hứ!”

Lý Tam Giang nghe vậy, giận đến mức quay ngoắt lại, vung tay đánh Đàm Văn Bân một cái.

“Tiểu tử thối, ngươi muốn phản trời à! Nếu dám làm Trần Thế Mỹ, đại gia ta là người đầu tiên xử ngươi!”

Đây là thật đánh, cũng là thật nổi giận. Đàm Văn Bân chỉ còn biết ôm đầu chịu trận.

Lâm Thư Hữu vội đặt điểm tâm xuống, định lui ra ngoài.

“Hữu Hầu, đừng đi, đứng lại đây nghe cùng!”

Lý Tam Giang đánh xong cũng mệt, ngồi xuống, vừa thở vừa nghiêm giọng dạy dỗ:

“Làm người, phải sống bằng lương tâm…”

Dưới lầu, bên miệng giếng.

Những dòng nước quanh thân Tần thúc rút về giếng, ánh mắt ông trở nên trong trẻo, duỗi thẳng tấm lưng mỏi mệt, khớp xương vang lên tiếng giòn tan.

Lúc này, ông dường như cảm ứng được điều gì, lập tức quay người nhìn về phía sau – vị trí ăn cơm của Lý Tam Giang – trống trơn.

Liễu Ngọc Mai đang ăn nửa bát mì hoành thánh, lúc này đang khuấy đều chén canh tuyết nhĩ.

“Ngươi thật là sung sướng, hai người kia vì yểm hộ ngươi, giờ còn đang ở trên kia bị lão già dạy dỗ.”

Tần thúc gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói:

“Ta đâu phải Tiểu Viễn, đâu có cách nào ngay cả lúc đốn ngộ cũng kiểm soát được.”

Tiểu Viễn có kiểm soát được hay không, Tần thúc không biết.

Nhưng ông đã khám phá ra quy luật: trước mặt lão thái thái mà khen Tiểu Viễn, lão thái thái nhất định vui vẻ.

Quả nhiên, khóe miệng lão thái thái hiện lên nụ cười.

“Ngươi cũng không tệ.”

Ăn một muỗng canh tuyết nhĩ xong, Liễu Ngọc Mai bổ sung thêm:

“Ta không phải đem ngươi đi so với người khác.”

Lý Tam Giang giảng đạo lý đến khô cả miệng, cuối cùng, sau khi Đàm Văn Bân đập ngực cam đoan tuyệt đối không bội nghĩa phụ lòng, Lâm Thư Hữu cũng hứa chắc chắn sẽ lấy đây làm gương, Lý Tam Giang mới chịu kết thúc buổi giáo dục sáng nay.

Giữa chừng, A Lê một mình xuống ăn sáng.

Nhưng lần này, nàng không tiếp tục mang bữa sáng cho Tiểu Viễn.

Bởi gần đây, Lý Truy Viễn dậy ngày càng muộn.

Ban đầu là vì ngủ bù, nên ngủ trễ một chút sau bữa sáng. Nhưng dần dà, thời gian ngủ lùi càng lúc càng xa, cho đến khi ngủ đến giữa trưa, tỉnh dậy liền ăn cơm trưa, rồi tiếp tục ngủ.

A Lê từ chỗ từng mang bữa sáng, chuyển sang mang cơm trưa… hôm nay, nếu theo quy luật, cả cơm trưa cũng không cần mang, tỉnh dậy là có thể ăn luôn bữa tối.

Thiếu niên vốn luôn có thói quen làm việc và nghỉ ngơi rất đều đặn, nay dần dần trở thành ngày đêm đảo lộn, có thể thấy áp lực gần đây của hắn lớn đến chừng nào.

Đàm Văn Bân: “Lý đại gia, ta đi tìm Vân Vân đây!”

Lý Tam Giang: “Đi nhanh đi!”

Lâm Thư Hữu: “Ta cũng đi.”

Lý Tam Giang: “Ngươi đi làm gì?”

Lâm Thư Hữu: “Trần Lâm cũng đang ở nhà Chu Vân Vân.”

Lý Tam Giang: “À, tối về cùng nhau ăn cơm, ta sẽ bảo Đình Hầu chuẩn bị kỹ càng đồ ăn.”

Hiện tại đang kỳ nghỉ hè, Trần Lâm hầu như ở luôn nhà Chu Vân Vân.

Lâm Thư Hữu mang theo túi lễ vật lần trước mang về từ nhà.

Bởi Đàm Văn Bân từng tán gẫu với gia gia hắn về chuyện tình cảm, nên Lâm gia miếu rất để tâm đến việc này.

Không chỉ chuẩn bị nhiều lễ vật để Lâm Thư Hữu mang đến, còn đưa cho hắn một cuốn sổ tiết kiệm.

Đàm Văn Bân nhận lấy sổ, liếc nhìn con số bên trong, cười nói: “Ồ, tiền cũng không ít.”

Lâm Thư Hữu: “Lần trước làm hỏng xe của Trần Lâm, lần này tiện thể dùng tiền bồi thường.”

Đàm Văn Bân: “Ngươi tính bồi thường bằng tiền mặt luôn à?”

Lâm Thư Hữu: “Không được sao?”

Đàm Văn Bân: “Ngươi nên dẫn nàng đi chọn xe mới.”

Lâm Thư Hữu: “À, được.”

Đàm Văn Bân: “Trong túi đồ trang điểm nhiều vậy? Đều là hàng đắt tiền à?”

Lâm Thư Hữu: “Hàng miễn thuế.”

Đàm Văn Bân: “Nhưng nhiều quá, mấy thứ này hạn sử dụng được bao lâu?”

Lâm Thư Hữu: “Ta cũng chuẩn bị cho Manh Manh một phần. Bân ca, ta có nên đưa một phần cho… Nhuận Sinh?”

Đàm Văn Bân: “Ngươi có lòng, đưa đi, coi như giúp Nhuận Sinh đốt đi quá khứ.”

Lâm Thư Hữu chọn phần của Âm Manh, gói kỹ, đưa cho Nhuận Sinh.

Nhuận Sinh nhận lấy, gật đầu: “Tạ ơn.”

Đàm Văn Bân: “A Hữu, đi!”

“Đến ngay, Bân ca!”

Đàm Văn Bân ngồi vào chiếc bán tải nhỏ, khởi động xe. Lâm Thư Hữu ngồi ghế phụ, bắt đầu mô tả hoàn cảnh phía trước và hướng dẫn thao tác, còn Đàm Văn Bân thì lái xe theo lời hướng dẫn của cậu.

Lần trước ra ngoài, cũng như lần này, hai người bọn họ chính là cứ như vậy mà thao tác.

A Hữu không thể tự mình điều khiển xe, chỉ cần lỡ tay xoay vô-lăng hoặc mở sai ngăn, là có thể vô tình kích phát ra một thuật pháp không rõ tên.

May mà một kẻ chân tật, một người mắt mù, vừa khéo có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Nhuận Sinh bày hết đồ trang điểm ra trước mặt, bắt đầu làm giấy đâm.

Hắn không thể đem những món đồ trang điểm này ném vào lửa để đốt đi quá khứ. Như vậy Âm Manh sẽ đau lòng.

Tay nghề làm giấy đâm của Nhuận Sinh rất khéo, rất nhanh, từng hộp từng lọ trang điểm, đều được tái hiện lại bằng giấy y như thật, từ kích cỡ cho đến hình dạng.

Khó nhất chính là phần cao cấp: những dòng thành phần chi chít, ghi chú, ký hiệu – hơn nữa phần lớn lại không phải chữ Hán.

Nhuận Sinh đành phải mang theo cả túi đồ trang điểm, đến nhà râu quai nón.

Tiểu Oanh Oanh lúc này đang ngồi trên đập tử, một tay ru đứa bé trong nôi, một tay cũng đang làm giấy đâm.

Giấy đâm nhà Lý Tam Giang không sợ ế hàng, làm được bao nhiêu là bán hết bấy nhiêu.

Tiểu Oanh Oanh liếc nhìn hai món đồ trong túi, gật đầu, bắt đầu cầm lấy bản giấy đâm bán thành phẩm của Nhuận Sinh, so với bản gốc, rồi chỉnh sửa nâng cấp.

Nhuận Sinh đứng một bên quan sát.

Trong nôi, đứa nhỏ ôm bình sữa, giơ chân nhỏ lên, tự mình bú lấy.

Uống xong, nó sẽ nằm xuống, vặn vẹo cái mông, tự vỗ mình để ru ngủ.

Nhuận Sinh quay đầu, nhìn về phía rừng đào.

Vừa rồi, hắn dường như nghe thấy tiếng chuột kêu.

Nhuận Sinh lại quay sang nhìn Tiểu Hoàng Oanh.

Cho dù là nơi chết ngược lại, thì vẫn có chuột đó chứ?

Sau khi đến nhà Chu Vân Vân, Đàm Văn Bân đề nghị đi thị trấn Thạch Cảng xem phim.

Lâm Thư Hữu đồng ý.

Nhưng Trần Lâm nói đầu hơi choáng, chắc là bị cảm, không muốn đến nơi đông đúc bức bối.

Cuối cùng, Đàm Văn Bân cùng Chu Vân Vân đi rạp chiếu phim.

Lâm Thư Hữu thì cùng Trần Lâm tản bộ dọc theo con sông.

Đi được một đoạn, Lâm Thư Hữu chỉ tay về phía trước: “Đi tiếp chút nữa là tới thị trấn, cách bệnh xá không xa, nếu ngươi không khoẻ, ta dẫn ngươi đi khám.”

Trần Lâm lắc đầu: “Ta không có khó chịu.”

Lâm Thư Hữu: “Không có khó chịu?”

Trần Lâm nghiêng đầu, tựa vào vai Lâm Thư Hữu.

Thân thể Lâm Thư Hữu hơi run lên, theo bản năng dịch ra một chút khoảng cách.

Đây chính là lý do vì sao Trần Lâm không muốn đi xem phim.

So với việc ngồi như hai khúc gỗ trong rạp chiếu phim, chẳng bằng ra nơi trống trải tâm sự một chút.

Trần Lâm ngồi xuống bên bờ sông, vẫy tay ra hiệu bên cạnh, rồi mỉm cười nhìn Lâm Thư Hữu.

Lâm Thư Hữu ngồi xuống.

Trần Lâm giả vờ ngã nghiêng về một phía, Lâm Thư Hữu theo phản xạ đưa tay đỡ lấy nàng.

Nữ sinh thuận thế buông hết trọng lượng vào người hắn.

Chỉ cần hắn dám buông tay, nàng dám ngã thật.

Bờ sông đầy đá vụn, có những mảnh rất sắc, ngã xuống đập đầu cũng không phải chuyện lạ.

Tim Lâm Thư Hữu bắt đầu đập nhanh, thân thể cứng đờ, mắt nhìn chằm chằm mặt sông, như thể trong giây lát sẽ có một con thủy quái trồi lên từ dưới đáy nước.

Trần Lâm nhìn hắn, giơ nhánh cỏ đuôi chó hái được lúc nãy, nhẹ nhàng gõ vào cằm và má Lâm Thư Hữu.

Lâm Thư Hữu cảm thấy hơi ngứa, có chút buồn buồn.

Hai người không ai lên tiếng, xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng bước chân của người đi lại phía xa, dưới chân họ, nơi này gần như bất động.

Đồng Tử: “Ai…”

Lâm Thư Hữu: “Ngươi sao lại xuất hiện?”

Gần đây Đồng Tử rất bận, phải giúp người Lâm gia xử lý chuyện, có việc thì lo, không còn thích tán gẫu với Lâm Thư Hữu như trước.

Đồng Tử: “Ngươi làm thế nào mà mỗi lần gặp đều giống như lần đầu tiên nhân sinh tương ngộ?”

Lâm Thư Hữu: “Im miệng đi.”

Trần Lâm đã ngủ thiếp đi.

Nàng gối đầu lên ngực Lâm Thư Hữu, ngủ rất say, thỉnh thoảng còn vô thức điều chỉnh tư thế để thoải mái hơn.

Lâm Thư Hữu không dám nhúc nhích đầu, mắt dõi xuống gương mặt nàng, cái mũi, đôi môi.

Đồng Tử: “Nhìn đi nhìn đi, ngươi có thể nhìn ra hoa không?”

Lâm Thư Hữu cảm thấy giọng Đồng Tử lúc này thực phá vỡ không khí yên lành này.

Đồng Tử: “Ồ, giận rồi à?”

Đồng Tử: “Đây chẳng phải coi như tiến bộ rồi sao?”

Đồng Tử: “Huyết mạch nhà ngươi không truyền xuống dưới được thuần túy, mỗi lần ta giáng lâm đều thấy thiếu cái gì đó.”

Mi tâm Lâm Thư Hữu hiện lên ấn ký Quỷ Soái.

Đồng Tử: “Ngươi định phong ta lại?”

Đồng Tử: “Kê Đồng, lá gan ngươi to nhỉ!”

Đồng Tử: “Ngươi như vậy sẽ đánh thức nàng mất!”

Trần Lâm vẫn chưa bị đánh thức, vẫn yên bình say giấc.

Lâm Thư Hữu cố gắng phân tách tâm thần để kiểm soát khí tức Quỷ Soái, không cho nó tiết lộ ra ngoài.

Dù vậy, Lâm Thư Hữu cũng không thực sự muốn dùng thân phận Quỷ Soái để trấn áp Đồng Tử.

A Hữu cảm thấy làm vậy, quá thương tình.

Quan hệ giữa hắn và Đồng Tử, dù đánh nhau ra sao cũng không thành vấn đề, nhưng nếu thật sự lôi ra quy tắc thượng hạ cấp, Đồng Tử chắc chắn sẽ buồn lòng.

Sau khi chuyển sang trạng thái Quỷ Soái, Lâm Thư Hữu bắt đầu dùng sức ấn Đồng Tử xuống, không cho hắn tiếp tục nói nữa.

Dù Đồng Tử đã đem sinh tử giao phó cho A Hữu, nhưng hắn chưa từng xem A Hữu là cấp trên.

Giờ thấy A Hữu thực sự đè ép mình, Đồng Tử cũng không khách khí mà phản công.

Hai mắt Lâm Thư Hữu bắt đầu run rẩy, Thụ Đồng sắp mở ra – đây là kết quả phản kháng của Đồng Tử.

Trong ngực, rõ ràng có một thiếu nữ ngọt ngào đang ngủ yên.

Nhưng Lâm Thư Hữu và Đồng Tử, trong linh hồn lại đang chuyên tâm đấu vật.

Ấn ký Quỷ Soái và ấn ký Chân Quân không ngừng luân phiên xuất hiện tại mi tâm Lâm Thư Hữu, khí thế vẫn được kiềm chế không để lộ ra.

Dù sao, không chỉ A Hữu không muốn đánh thức Trần Lâm, mà ngay cả Đồng Tử cũng không muốn làm hỏng tiến độ chậm chạp mà đáng quý này.

Nếu phải miêu tả cảnh tượng lúc này, có thể tưởng tượng giống như hai người đánh nhau trong cùng một phòng, mặt đỏ bừng, nhưng mỗi lần xoay người giao đấu đều cố tình làm chậm động tác, không phát ra chút âm thanh.

Ban đầu chỉ là chơi đùa, nhưng càng chơi càng nghiêm túc. Tốc độ luân chuyển ấn ký trên mi tâm Lâm Thư Hữu cũng càng lúc càng nhanh.

“Rắc!”

Không biết tại sao, hai ấn ký lại đan chéo vào nhau.

Cả hai lập tức dừng lại “cuộc xoay vòng”.

Lâm Thư Hữu: “Chuyện gì xảy ra?”

Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!

Đồng Tử: “Ngươi bị phệ chủ rồi!”

Lâm Thư Hữu thử khiến một ấn ký biến mất, nhưng cả hai cùng biến mất. Khi cố gọi lại một cái, cả hai lại cùng xuất hiện.

A Hữu: “Thân thể ta có vấn đề sao?”

Đồng Tử: “Không, là ta phản phệ ngươi.”

A Hữu: “À.”

Bị phản phệ không khiến A Hữu hoảng hốt, cũng chẳng cảm thấy kích thích gì đặc biệt.

Dù sao thì, Đồng Tử vốn chẳng có ý chiếm thân xác, bất kể là vì lợi ích hay hứng thú, hắn chỉ muốn làm một Âm thần.

Lâm Thư Hữu cũng không tin Đồng Tử sẽ gây hại cho mình.

Nhưng tình trạng ấn ký hiện tại là có thật.

Lâm Thư Hữu: “Về sau mà để ca Tiểu Viễn thấy được, có bị mắng không?”

Đồng Tử: “Chắc chắn rồi.”

Lâm Thư Hữu: “Vậy giải như thế nào?”

Đồng Tử: “Ta không biết. Hay là, ngươi thử dùng thân phận Quỷ Soái trấn áp ta xuống xem?”

Lâm Thư Hữu: “Ngươi sẽ đau lắm đó.”

Đồng Tử: “Cũng như bị đánh bằng roi da, ta danh nghĩa là thuộc hạ Quỷ Tướng của ngươi, đây coi như là thượng cấp ngươi đang trừng phạt ta.”

Lâm Thư Hữu: “Nếu không… hay là chờ sau khi về, hỏi thử ca Tiểu Viễn? Ca Tiểu Viễn chắc chắn sẽ có cách tốt hơn.”

Đồng Tử: “Nếu để vị kia cho rằng ta có tâm tư gì khác, ta sẽ thảm đấy.”

Lâm Thư Hữu: “Ca Tiểu Viễn nhất định nhìn rõ, sẽ không nghĩ oan cho ngươi.”

Đồng Tử: “Vị kia chắc chắn nhìn ra, nhưng cũng có thể lấy cớ ‘ngươi tưởng ta không biết gì à’, rồi lột sạch da ta.”

Lâm Thư Hữu: “Ngươi lại vụng trộm đi làm chuyện gì thế?”

Đồng Tử: “Sao lại thế được?”

Trước đó, hắn từng lén hàng lâm vào đạo trường, hẹn tỷ thí với Tăng Tốn nhị tướng, đánh đến hồi ác liệt thì bị vị kia phát hiện.

Đồng Tử tự kiểm điểm, dạo này mình đúng là vì được cho phép một lần nữa lên đài, nên càng ngày càng lộng hành. Nếu hắn là thượng cấp của chính mình, chắc cũng sẽ muốn nhân cơ hội gõ đầu một trận.

Lâm Thư Hữu: “Chờ đã… Ta giờ sẽ thử điều khiển Chân Quân chi thể, còn ngươi lo điều khiển trạng thái Quỷ Soái.”

Đồng Tử: “A? Có thể đấy!”

Lâm Thư Hữu: “Như vậy, ta có thể tập trung đánh cận chiến, còn ngươi thì dùng thuật pháp hỗ trợ từ phía sau.”

Đồng Tử: “Thử xem sao?”

Lâm Thư Hữu cẩn thận đặt Trần Lâm trong ngực mình xuống đất, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy.

Trần Lâm, vốn đang “ngủ say”, khẽ mở mắt, nhìn theo bóng lưng người đang rời đi dần xa.

Rồi nàng trông thấy hắn lao ra mặt sông.

Quyền cước tung ra cùng lúc, bọt nước bắn tung khắp nơi, thế công ào ạt như sóng triều, quanh hắn là từng thanh Tam Xoa Kích ngưng tụ từ nước, cùng lúc công kích.

Trần Lâm sững sờ.

Mỗi lần nghĩ đến người mạnh mẽ như vậy, chỉ cần chạm nhẹ một chút trước mặt nàng là đã đỏ mặt, nàng lại thấy hắn đáng yêu đến mức buồn cười.

Ban đêm, nàng hay nằm cùng Chu Vân Vân trò chuyện. Chu Vân Vân kể rằng trước kia Đàm Văn Bân là “tiểu bá vương” của lớp, khiến thầy cô đau đầu không thôi, sau chẳng biết vì sao, lại đột nhiên trở nên chững chạc.

Tuy tính cách vẫn có phần cà lơ phất phơ, miệng lưỡi lanh lợi, nhưng Chu Vân Vân luôn có cảm giác mình đang được che chở, được bao dung.

Điểm này, Trần Lâm càng thấy rõ. Bởi đến giờ, Chu Vân Vân vẫn không biết thân phận thật của đối phương là gì, chẳng phải cũng đang được bảo vệ kỹ càng đấy sao?

Trần Lâm rất sợ Đàm Văn Bân.

Vì nàng biết, mấy tâm tư nhỏ nhặt của mình, trước mặt Đàm Văn Bân chẳng đáng nhắc đến.

Còn trước mặt A Hữu, nàng thậm chí có thể thoải mái bộc lộ “mưu đồ” của bản thân.

Toàn thân ướt đẫm, Lâm Thư Hữu từ sông trở lên, hân hoan trở về.

Trần Lâm vội nhắm mắt lại, giả vờ vẫn đang ngủ.

Lâm Thư Hữu trở lại vị trí cũ, nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, cẩn thận để nàng nằm lại vào tư thế ban đầu khi còn ngủ trong ngực mình.

Có lần bà thím hàng xóm hỏi hắn đã có người yêu chưa, hắn đáp: “Có rồi.”

Đó là một cảm giác rất kỳ lạ, đến chính hắn cũng thấy không chân thật – bản thân vậy mà đã có người yêu?

Giống như “người yêu” là một loại “vật phẩm” chỉ dành cho những kẻ tài giỏi, một loại ký thác, một loại trách nhiệm.

Từ nhỏ đã có thể giao tiếp với Bạch Hạc đồng tử, Lâm Thư Hữu sinh ra với trái tim trong trắng, lại lớn lên trong gia phong cổ phác của Lâm gia, khiến tâm trí hắn thuần khiết như một tờ giấy trắng, giống như một thiếu niên mãi mãi chưa trưởng thành.

Đồng Tử: “Ny Nhi sớm đã tỉnh rồi.”

Lâm Thư Hữu: “Nàng còn đang ngủ.”

Đồng Tử: “Nàng giả vờ ngủ.”

Lâm Thư Hữu: “Ngươi sao biết?”

Đồng Tử: “Ngươi toàn thân ướt sũng, ôm nàng vào ngực chẳng lẽ nàng không biết? Còn nữa, nước nhỏ từ cằm ngươi xuống mặt nàng, nàng mà còn không tỉnh à?”

Tối đến nhà Lý đại gia ăn cơm chiều, Đàm Văn Bân và Lâm Thư Hữu ngồi phía sau, để Trần Lâm lái xe.

Ban đầu, Đàm Văn Bân định để Lâm Thư Hữu ngồi ghế phụ, còn mình ngồi sau với Chu Vân Vân, ai ngờ A Hữu lại vừa thấy mặt là kéo hắn ra thì thầm.

Đàm Văn Bân rất vui, vì A Hữu đã tìm được cách đạt thành tích hợp cách.

Khi trở lại nhà, thấy Nhuận Sinh đang ngồi làm giấy đâm, Đàm Văn Bân không khỏi đưa tay xoa trán – đến Nhuận Sinh cũng đã hợp cách rồi.

Giờ chỉ còn lớp tốc thành chưa đạt chuẩn.

Chu Vân Vân chào hỏi Liễu Ngọc Mai, được bà gật đầu mỉm cười.

Trần Lâm cũng nói lời cảm ơn, nhắc rằng lần trước lấy trà ở đây về uống rất ngon. Liễu Ngọc Mai cười nhẹ.

Lưu di: “Ăn cơm chiều nào!”

Lý Truy Viễn từ trong phòng đi ra, rửa mặt xong thì cùng A Lê xuống lầu.

Lý Tam Giang: “Tiểu Viễn Hầu, bản vẽ của ngươi làm xong chưa?”

Trước đó, sợ thái gia lo lắng, Lý Truy Viễn nói với ông rằng ban đêm mình bận giúp thầy thiết kế bản vẽ, vì ban ngày thầy quá bận, chỉ có thể liên lạc vào buổi tối.

Lý Truy Viễn: “Sắp xong rồi, thái gia.”

Lý Tam Giang thở phào: “Vậy thì tốt, vẫn phải giữ quy luật làm việc nghỉ ngơi, không thì thân thể chịu không nổi.”

Lý Truy Viễn ngồi vào bàn, bắt đầu ăn cơm.

Lần này, tiến bộ của hắn rất rõ rệt. Ngoài việc vận dụng thành thạo những thứ trước kia đã học, điều quan trọng nhất là hắn đã tiến hành một đợt rèn luyện và kéo dài ý thức tĩnh thần, nâng cao giới hạn cao nhất của bản thân trong phương diện này.

Sau bữa tối, Đàm Văn Bân và Lâm Thư Hữu đưa Chu Vân Vân cùng Trần Lâm về nhà. Trên đường đi vẫn để Trần Lâm lái xe, còn khi quay về thì do Lâm Thư Hữu lái.

Nhuận Sinh đến bờ sông, cầm xẻng đào một cái hố, thiêu hủy toàn bộ đồ trang điểm giấy đâm do chính mình làm.

Gió đêm cuốn tro tàn bay lên, để lại một dòng chữ so với trước đây còn đẹp hơn:

“Bảo đảm chất lượng kỳ bao lâu?”

Đưa A Lê về phòng phía đông xong, Lý Truy Viễn quay lại phòng mình, trước tiên đến ổ chó của Tiểu Hắc.

Trong thôn nuôi chó không quá cầu kỳ, có ổ hay không cũng không quan trọng. Nhưng Tiểu Hắc không chỉ có ổ riêng, mà còn được đặt ở nơi ấm áp trong nhà.

Hơn nữa, nó còn được cột dây.

Không phải vì sợ nó chạy loạn, mà là vì sợ nó không chịu chạy.

Lý Truy Viễn dắt Tiểu Hắc vào đạo trường.

Tiểu Hắc vẫn như trước, đi về phía góc khuất của mình, cuộn mình lại.

Thiếu niên ngồi trên bậc thềm tế đàn, lặng lẽ chờ đợi.

Chỉ chốc lát sau, hắn cảm ứng được có người đứng ngoài đạo trường.

Người ấy đứng rất lâu, đang lẩm nhẩm khẩu quyết.

Lý Truy Viễn nâng tay, mở ra cấm chế đạo trường. Nhuận Sinh bước vào, khẩu quyết vẫn chưa đọc xong một nửa.

“Tiểu Viễn, hôm nay ta muốn bắt đầu trước.”

“Được rồi, Nhuận Sinh ca.”

Mặt đất gợn sóng, mộc nhân trỗi dậy.

Nhuận Sinh như thường lệ, phong bế khí khổng, nghiêng đầu một chút.

Mộc nhân lao tới, Nhuận Sinh cũng xông lên.

Lần này, hắn không còn là kẻ bị động bị đánh, mà là kẻ chủ động đáp trả.

Do đã phong bế lực lượng, nên hắn không thể phá hủy mộc nhân. Nhưng quá trình va chạm, luyện chiêu, phối hợp thân pháp – sau thời gian dài “chịu đòn” – cuối cùng đã giúp hắn hoàn toàn kích hoạt bản thân.

Từ khi tiếp xúc và nhận ra điểm đặc thù của Nhuận Sinh, Lý Truy Viễn đã biết: Nhuận Sinh ca là một thiên tài. Một thiên tài trong lĩnh vực thể phách.

Hắn thực sự là từng bước, từng bước dựa vào việc mở khí khổng, khắc khe rãnh, và bị đánh… mà tiến tới hôm nay.

Mộc nhân ngừng lại, rồi tan vào lòng đất, mặt đất trở lại bằng phẳng.

Lý Truy Viễn: “Nhuận Sinh ca, ngươi kết nghiệp rồi.”

Nhuận Sinh gãi đầu cười ngượng. Càng không dùng đầu óc, thành tích lại càng dễ đạt được.

Đàm Văn Bân cùng Lâm Thư Hữu quay trở lại, Đàm Văn Bân rút ra một lá bùa, giơ lên cao. Lá bùa nhanh chóng cháy rực, hóa thành làn khói xanh, cấm chế được mở ra.

“Tiểu Viễn ca!”

“Tiểu Viễn ca!!”

Lý Truy Viễn nhẹ gật đầu với hai người.

Chờ hai người an vị, thiếu niên bắt đầu nhập học.

Lâm Thư Hữu khác hẳn quá khứ từng chật vật như bị thiêu đốt, lần này dù ban đầu vẫn hơi lúng túng, nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã có thể phối hợp mượt mà giữa cận chiến và thuật pháp.

Thiếu niên quan sát mi tâm của Lâm Thư Hữu, nơi hai đạo ấn ký đang giao hòa, cùng phong cách chiến đấu của A Hữu, liền biết hắn và Đồng Tử đang chia phần hành động riêng biệt.

Xưa nay, khi Kê Đồng lên đàn, Âm thần giáng lâm, sẽ là Âm thần làm chủ, Kê Đồng làm phụ – bản chất là hai hợp làm một. Còn hiện tại, Lâm Thư Hữu lại thực hiện được một chia làm hai.

Đây là một loại chiếm lợi, nhưng loại chiếm lợi này, không thể sao chép.

Đối thủ xung quanh Lâm Thư Hữu dừng hết động tác.

Lý Truy Viễn nói: “A Hữu, ngươi kết nghiệp.”

Lâm Thư Hữu siết chặt song quyền, làm một động tác chúc mừng.

Bên cạnh, Đàm Văn Bân vẫn đang “mò mẫm như người mù sờ voi”.

Lý Truy Viễn đứng dậy, bước xuống bậc thềm, tiến đến bên ngoài pháp trận bao quanh Đàm Văn Bân.

“Tiểu Viễn ca?”

Lý Truy Viễn khiến âm thanh của mình xuyên qua pháp trận truyền tới: “Bân Bân ca, ngươi làm sao cảm ứng được ta đến gần?”

Giờ phút này Đàm Văn Bân thậm chí không thể cảm nhận hiệu quả của pháp trận, đang ở trong một mảnh hỗn độn, tự nhiên không thể cảm ứng được bất kỳ vật gì bên ngoài.

Đàm Văn Bân đáp: “Ta cảm thấy được – bọn chúng bỗng nhiên sợ hãi.”

“Bọn chúng”, chính là bốn đầu Linh thú.

Lý Truy Viễn: “Bân Bân ca, ngươi phải học được cách thật sự khống chế bọn chúng, coi bọn chúng là nô lệ, là mắt, tai, mũi của ngươi…”

“Ngươi có thể tin tưởng bọn chúng. Bọn chúng cảm nhận được tất cả, không cần thiết phải để tin tức qua đầu óc ngươi rồi mới xử lý. Hãy để bọn chúng trực tiếp đưa ra phản ứng, giống như khi chúng ta dùng dây đỏ kết nối vậy.”

“Bân Bân ca, không cần lo lắng bọn chúng sẽ phản bội. Một khi bị phong ấn lần nữa, sinh tử của chúng chỉ nằm trong một ý niệm của ngươi.”

Đàm Văn Bân tuy đã tiến bộ rõ rệt sau khoá học tốc thành, nhưng hắn vẫn có một điểm then chốt chưa thể vượt qua – hắn không thể nhanh chóng xử lý lượng lớn thông tin như chính bản thân mong muốn.

Cách tránh nhược điểm, chính là tin vào ngũ giác – để hầu hết các phản ứng được hoàn tất thông qua trực giác, không cần mọi thông tin đều phải qua xử lý rồi mới ra chỉ thị.

Lý Truy Viễn dùng cách ví von “coi Linh thú là nô lệ của bản thân” – thực ra chính là để tiện cho việc lý giải. Dưới trạng thái lý trí, đó là một cách dung hợp: đem bốn đầu Linh thú trở thành một phần cơ thể mình.

Đàm Văn Bân tiếp tục thử nghiệm. Rất nhanh, hắn không còn mù mịt giữa pháp trận, bắt đầu xoay người, hướng mặt về phía Lý Truy Viễn bên ngoài trận.

Hắn mở mắt, dù cách pháp trận, nhưng trong ánh mắt vẫn phản chiếu gương mặt thiếu niên.

“Tiểu Viễn ca…”

Âm thanh cũng truyền ra khỏi trận.

Nhưng rất nhanh, hắn lại nhắm mắt, khuôn mặt lộ vẻ mờ mịt.

Sau khi điều chỉnh một hồi, hắn mở mắt lần nữa: “Tiểu Viễn ca, ta tìm được cảm giác đó rồi, nhưng còn cần rèn luyện thêm.”

Lý Truy Viễn: “Bân Bân ca, ngươi kết nghiệp.”

So với truyền thống giang hồ dựa vào cảm ngộ trong chém giết, tốc thành ban không chỉ có độ rủi ro khả khống, mà cả phương hướng cũng nằm trong khả khống.

Lý Truy Viễn đã định sẵn lộ tuyến phát triển cho từng người bạn đồng hành, chỉ cần không có sai sót trong nhận thức của chính thiếu niên, thì những người ấy không cần phải tự mình thử sai.

Chờ đạt được thành công về sau, lại ra giang hồ rèn luyện, giống như bài tập củng cố tri thức sau khi học lý thuyết.

Tất nhiên, phương pháp này có tệ nạn – hơn nữa là tệ nạn rất lớn.

Tất cả đều do kế hoạch định sẵn, khiến đồng bạn mất khả năng học tập và tiến bộ độc lập.

Một khi Lý Truy Viễn không còn ở đó, có thể bọn họ sẽ mãi mãi dậm chân tại chỗ.

Nhưng với bọn họ, điểm này hoàn toàn không quan trọng.

Ngay cả Lâm Thư Hữu, từng được ca tụng là thiên tài một mạch Quan Tướng Thủ, cũng không tin nếu không có sự quy hoạch và sắp xếp của ca Tiểu Viễn, mình có thể đạt được tới mức này.

Trước đây, ước mơ lớn nhất của A Hữu là trở thành một Quan Tướng Thủ Kê Đồng ưu tú, kế nhiệm sư phụ, trở thành một miếu chủ hợp cách.

Nhưng hồi đó, trong gia tộc, hắn vẫn có thể một mình nhẹ nhàng đuổi theo ba vị miếu chủ từng lên đàn.

Dựa vào nỗ lực bản thân để có tiến bộ, cảm giác ấy tất nhiên là đầy thành tựu, nhưng nếu chỉ cần chờ ca Tiểu Viễn “cho ăn cơm” là có thể vượt qua cực hạn trước đó, vậy thì họ thà chọn cách sau.

Đêm nay kết thúc rất nhanh, Lý Truy Viễn không có ý định tiếp tục rèn luyện thêm. Thiếu niên đến chỗ hẻo lánh, dắt theo Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc có chút không quen – đêm nay lại kết thúc nhanh vậy, không cần trông thấy “vị kia”?

Lý Truy Viễn: “Đi ăn bữa khuya đi.”

Lâm Thư Hữu: “Ờ…”

Đàm Văn Bân: “Tiểu Viễn ca, con chuột bạch lớn kia dạo này dường như biến mất, bên trấn Bạch gia cũng không rõ nó đi đâu.”

Lý Truy Viễn: “Bạch gia trấn hẳn là biết, chỉ là không dám nói.”

Con chuột bạch lớn ấy vẫn luôn nằm trong sự giám sát của nhóm nương nương Bạch gia. Trước kia nó luôn muốn trốn khỏi Nam Thông, cho nên dù trấn Bạch gia không rõ nó cuối cùng xảy ra chuyện gì, thì cũng chắc chắn biết nó đi đâu.

Đàm Văn Bân: “Chẳng lẽ nó đang ở chỗ chúng ta?”

Chỉ có một nơi khiến trấn Bạch gia không dám nói – đó chính là Tư Nguyên thôn.

Bọn họ sợ đây là nội bộ Long Vương môn đình tranh đấu, không dám xen vào.

Đàm Văn Bân: “Con chuột đó chẳng lẽ lại tự tiện cưỡi xe vào thôn?”

Lâm Thư Hữu: “Lưu di gần đây mới phơi một mẻ thịt khô…”

“Đã ăn bữa khuya rồi, vậy thì nghỉ sớm đi. Sáng mai thức dậy, ta cũng đã mấy ngày không ăn được bữa sáng đàng hoàng.”

Lý Truy Viễn không lên tầng hai, mà đi ra đập tử, hướng về nhà râu quai nón.

Tiểu Oanh Oanh đang ôm đứa nhỏ ngủ say.

Lão Điền đầu dựng một chiếc lều nhỏ bên cạnh dược viên, tối nào cũng ngủ ở đó, nói là để canh giữ.

Thật ra, lão cũng không chịu nổi việc canh tác ban đêm suốt như vậy nữa.

Lớn tuổi rồi, không phải khí huyết dâng trào, mà là thân thể bắt đầu cũ kỹ.

Lý Truy Viễn đi vào rừng đào.

Chẳng mấy chốc, thiếu niên đã ngửi thấy một mùi thức ăn nồng nặc thơm lừng.

Bên quán rượu nhạt, thấy Thanh An cùng Tô Lạc – một người ngâm nga ca khúc, một người gảy đàn – trên bàn đầy ắp chén đĩa.

Phía bên kia, có một bàn thờ lớn, đặt sáp ong và lễ vật.

Sau bàn thờ, là con chuột bạch lớn, đang hổn hển xào nấu.

Mỗi khi làm xong một món, nó liền bưng lên bàn thờ trước, chỉ một lúc sau, Thanh An đã sắp lễ phẩm hoàn chỉnh lên bàn trước mặt.

Con chuột bạch lớn toàn thân đen kịt.

Nó vô cùng sợ hãi, vừa dùng muôi khuấy món ăn, tay vừa run lên bần bật.

Tục ngữ nói, năm mất mùa không đói người có nghề – cho dù là chuột, có một thân tài nghệ, cũng có thể giữ được mạng trước tồn tại đáng sợ như thế.

Chỉ là thời gian này, sự chênh lệch quá rõ – trước kia nấu cơm cho mấy tiểu tử kia, công đức “rầm rầm” rơi xuống. Lông trên người nó từng mảng rụng sạch, nhất là lần nấu cho vị thiếu niên ấy, đầu suýt nữa bị hói!

Những ngày tháng ấy, mới thực sự là “rụng đầu chạy mất dép”, chỉ hận bọn họ không ăn đến ba mươi bữa một ngày, để mình còn có động lực dốc hết tâm sức biến hóa từng món ăn cho đẹp mắt.

Nhưng còn bây giờ thì sao?

Nấu cơm chỉ là vì hầu hạ vị gia đáng sợ kia, chỉ sợ một món không vừa ý, đối phương liền đem mình quẳng vào rừng đào làm phân bón.

Chuột bạch lớn nhìn thấy bóng dáng thiếu niên, toàn thân run rẩy, lập tức nước mắt trào ra, đưa tay che mắt, tầm nhìn mờ mịt.

Thanh An đặt chén rượu xuống, tự giễu nói:

“A, đây là đầu bếp ta mời tới sao?”

Lý Truy Viễn đáp: “Không phải. Ngươi đã chịu khổ lâu như vậy, cũng nên hưởng thụ một chút. Hơn nữa, nguyên liệu nấu ăn đều là tế phẩm từ các miếu thờ, từ đường trong vùng. Ngươi bảo hộ nơi này không để tà ma quấy nhiễu, những tế phẩm ấy vốn nên vào miệng ngươi, do ngươi hưởng dụng.”

Thanh An lạnh giọng: “Vậy ngươi tới làm gì?”

Lý Truy Viễn nói: “Run như cầy sấy mà nấu nướng, chắc chắn không thể nấu ra đồ ăn ngon miệng.”

Thanh An: “Cho nên?”

Lý Truy Viễn đi đến trước mặt chuột bạch lớn.

Chuột bạch lớn vẻ mặt đầy ủy khuất.

Lý Truy Viễn nhìn nó, ánh mắt nghiêm túc, trầm giọng nói:

“Những ngày gần đây, cơm ngươi nấu ở đây đều rất ngon.”

Chuột bạch lớn lập tức cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, một mảng lớn lông trên người rụng xuống, ngay cả cái đuôi cũng ngắn đi một nửa.

Công đức, công đức!

Chuột bạch lớn hưng phấn đến mức chỉ muốn kêu “Chi chi”.

Lý Truy Viễn quay người, hướng về phía Thanh An mỉm cười.

Thanh An vuốt chén rượu trong tay, hừ lạnh một tiếng:

“Hừ, ta cũng đâu có ăn đồ của ngươi mà không trả.”

Lý Truy Viễn hành động chẳng khác nào một kiểu “phong chính” – thay Thanh An kết toán tiền cơm mấy ngày qua.

Bắt một con chuột tế làm đầu bếp cho mình, lúc đầu vốn chẳng đáng kể gì, ngay cả nương nương nhà họ Bạch cũng có thể bắt thứ kia, hắn Thanh An sao lại không làm được?

Nhưng mình ăn cơm, để người ta trả tiền thay, thì chẳng hợp lý chút nào.

Dù sao đi nữa, công đức đã cho, nhân tình này cũng xem như thiếu một phần.

Trong mắt Thanh An, Lý Truy Viễn là người có tư cách luận ân tình cùng hắn.

Lý Truy Viễn nói: “Mời ngươi ăn vài bữa cơm thì sao? Trước kia chẳng phải ngươi cũng từng mời ta ăn bạch đốt tôm bự sao?”

Thanh An: …

“Còn muốn ăn nữa à?”

Lý Truy Viễn đáp: “Hiện giờ bụng đã no, nhất thời ăn không nổi. Khi nào đói bụng rồi sẽ lại đến tìm ngươi.”

Thanh An khoát tay áo, ra hiệu thiếu niên có thể đi.

Xem như định xong một lần giúp đỡ.

Lý Truy Viễn rời đi, phía sau là ánh lửa từ lò chiếu rọi, chuột bạch lớn đang hăng hái xào rau.

Một món ăn vừa làm xong, được chuột bạch lớn bưng lên bàn thờ.

Chờ bàn hiện ra trước mặt, Tô Lạc cùng Thanh An đều gắp lấy một đũa.

Tô Lạc: “Đúng là mỹ vị hơn hẳn.”

Chuột bạch lớn cười khúc khích: “Hắc hắc hắc!”

Thanh An: “Thấy chưa, rõ ràng con chuột này trước đó không dốc lòng nấu.”

Chuột bạch lớn câm nín.

Nhưng còn bây giờ thì sao?

Nấu cơm chẳng qua là vì hầu hạ vị gia đáng sợ này, sợ chỉ cần một món ăn không vừa ý, đối phương sẽ lập tức biến mình thành phân bón dưới rừng đào.

Chuột bạch lớn vừa trông thấy thân ảnh thiếu niên liền toàn thân run rẩy, lập tức đôi mắt ầng ậng nước, che kín tầm nhìn vốn đã hạn hẹp.

Thanh An đặt chén rượu xuống, tự giễu nói:

“A, đây là kêu đầu bếp đến giúp ta sao?”

Lý Truy Viễn đáp: “Không phải, ngươi chịu khổ lâu như vậy, cũng nên hảo hảo hưởng thụ một chút. Còn nữa, nguyên liệu nấu ăn đều lấy từ tế phẩm các nơi miếu thờ từ đường, ngươi thủ hộ đất này không để tà ma quấy nhiễu, những thứ tế phẩm đó, vốn cũng nên là để cho ngươi hưởng dụng.”

Thanh An: “Vậy ngươi tới làm gì?”

Lý Truy Viễn: “Một kẻ vừa run như cầy sấy vừa nấu ăn, khẳng định không thể vui vẻ mà làm ra món ngon.”

Thanh An: “Cho nên?”

Lý Truy Viễn bước tới trước mặt chuột bạch lớn.

Chuột bạch lớn lộ vẻ ủy khuất.

Lý Truy Viễn chăm chú nhìn nó, ánh mắt nghiêm nghị, trầm giọng nói:

“Những ngày gần đây, ngươi nấu ăn ở chỗ này, đều rất ngon miệng.”

Chuột bạch lớn chỉ cảm thấy trên người ngứa ngáy, từng mảng lớn lông lá rụng xuống, ngay cả cái đuôi cũng rút ngắn một nửa.

Công đức, công đức!

Chuột bạch lớn hưng phấn đến mức chỉ muốn “chít chít” la lên.

Lý Truy Viễn xoay người, quay về phía Thanh An, mỉm cười.

Thanh An vuốt ve chén rượu trong tay, hừ lạnh một tiếng:

“Hừ, ta cũng đâu có ăn không của ngươi.”

Hành động vừa rồi của Lý Truy Viễn chẳng khác nào dùng một loại “phong chính” phương thức, thay Thanh An thanh toán mấy ngày tiền cơm.

Bắt một con chuột tế về nấu cơm cho mình ăn, lúc đầu không tính là gì, Bạch gia nương nương còn có thể làm được, thì hắn – Thanh An – sao lại không làm được?

Nhưng mình ăn cơm, lại để đứa nhỏ khác trả tiền, thì thật không có đạo lý.

Dù sao đi nữa, công đức đã cho đi, nhân tình này xem như đã thiếu.

Trong mắt Thanh An, Lý Truy Viễn là người có tư cách cùng hắn luận chuyện nhân tình.

Lý Truy Viễn: “Mời ngươi ăn vài bữa cơm thì sao chứ? Trước kia ngươi chẳng phải từng mời ta ăn bạch đốt tôm bự sao?”

Thanh An:…

“Còn muốn ăn nữa à?”

Lý Truy Viễn: “Bây giờ bụng đã no, tạm thời ăn không vô, chờ lúc đói bụng rồi đến tìm ngươi.”

Thanh An phất tay áo, ra hiệu thiếu niên có thể rời đi.

Coi như là đã định, thiếu hắn một lần hỗ trợ.

Lý Truy Viễn rời đi, sau lưng là ánh lửa từ lò chiếu rọi, chiếu đến chuột bạch lớn đang kích động xào rau.

Mới một món vừa làm xong, chuột bạch lớn liền bưng lên bàn thờ.

Chờ bàn dâng xong, Tô Lạc và Thanh An mỗi người gắp một đũa.

Tô Lạc: “Quả thật càng mỹ vị hơn.”

Chuột bạch lớn: “Hắc hắc hắc!”

Thanh An: “Rõ ràng là con chuột này trước kia không dụng tâm nấu ăn.”

Chuột bạch lớn: …

Sáng sớm hôm sau, khi Lý Truy Viễn tỉnh dậy thì trời còn chưa sáng hẳn.

Vài ngày trước mỗi ngày đều tiêu hao cực độ, đột nhiên có một ngày không làm gì nhiều, ngược lại khiến hắn thấy không quen.

Xem ra, đồng hồ sinh học này muốn điều chỉnh cũng cần chút thời gian.

Bưng chậu đi lên sân thượng vốc nước rửa mặt.

A Lê từ trên lầu bước tới.

Lý Truy Viễn dùng khăn mặt lau qua một lượt, ngẩng đầu nhìn về phía nữ hài, chỉ thấy nàng tựa như giọt sương non buổi sớm.

Nhìn thấy thiếu niên đã hồi phục tinh thần như cũ, trên mặt A Lê cũng hiện ra nụ cười.

Nàng không lo lắng cho thân thể thiếu niên, bởi nàng biết thiếu niên làm như vậy nhất định là có mục đích, mà giờ thì rõ ràng, hắn đã đạt được mục đích đó.

Thiếu niên và nữ hài ngồi xuống ghế mây, bắt đầu đánh cờ.

Cứ thế đánh mãi, mặt trời dần lên cao, ánh sáng chiếu lên bàn cờ khiến mắt hơi chói.

Lưu di tựa lưng vào cửa bếp, vừa gặm hạt dưa vừa ngẩn người, như muốn bù lại cảm giác trống trải của mấy ngày qua.

Tần thúc từ tây phòng đi ra, sáng nay ông không xuống ruộng, đang chuẩn bị dẫn theo Hùng Thiện, Nhuận Sinh, Tráng Tráng và A Hữu đi sửa mương nước.

“Không làm điểm tâm sao?”

Lưu di liếc nhìn Tần thúc: “Trong thôn tu sửa mương chẳng phải được phát điểm tâm à?”

Tần thúc: “Mỗi người phát hai cái bánh bột mì, ta thì đủ rồi, nhưng ba đứa kia sao mà đủ?”

Lưu di phủi tay, vào trong bếp.

Điểm tâm đã chuẩn bị xong, rất nhanh, dưới lầu truyền lên tiếng gọi của Lưu di:

“Ăn điểm tâm nào!”

Không có ở nhà thì thôi, chứ đã về rồi thì mới nhận ra, mấy hôm nay thật sự nhớ tiếng gọi này của Lưu di.

Lý Truy Viễn nắm tay A Lê, cùng nhau xuống lầu ăn sáng.

Nhuận Sinh và những người khác cũng đến, mỗi người trước mặt đặt một cái chậu. Nhuận Sinh ăn cháo, Đàm Văn Bân ăn hỗn đốn, A Hữu thì ăn mì.

Lý Tam Giang châm một điếu thuốc, đùa cợt:

“Đây thật sự là được ăn như thể sau này phải gả cho công gia kéo cối xay vậy.”

Tu sửa mương tưới tiêu là việc của cả thôn, mỗi nhà phải góp một người lao động hoặc một phần tiền. Nhà Lý Tam Giang góp hẳn năm người, tính luôn cả những đứa râu ria cũng lôi vào cho đủ đầu người, bị công gia chiếm tiện nghi không ít.

Sau bữa điểm tâm, Tần thúc dẫn đám trai tráng xuất phát.

Lý Duy Hán cũng tham gia, Thôi Quế Anh ở nhà giúp làm cơm, phân phát bánh bột mì mới hấp.

Gần đến trưa, Trương thẩm vội vã chạy tới, gọi Lý Duy Hán và Thôi Quế Anh:

“Không xong rồi, Phan Hầu với Lôi Hầu gặp chuyện rồi!”

Ngay lúc đó, Lý Duy Hán giật bắn mình, Thôi Quế Anh sắc mặt tái nhợt trợn mắt.

Phải biết rằng, Phan tử và Lôi Tử làm ở xưởng đúc, không chỉ cực nhọc mà còn nguy hiểm – tưới nước thép, sơ suất một chút cũng có thể mất mạng.

Đàm Văn Bân ra hiệu cho Lâm Thư Hữu trấn an hai vị lão nhân, còn mình thì chạy đến quầy bán quà vặt gọi điện thoại.

Điện thoại là từ nhà máy cơ khí Long Hưng ở trấn Hưng Nhân gọi đến, sau khi hỏi rõ tình hình, Đàm Văn Bân mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai người không phải xảy ra chuyện trong xưởng, cũng không liên quan đến nước thép, mà là mấy ngày trước nhà máy hợp tác với một đơn vị ở tỉnh ngoài, Lương Quân mang theo Phan tử và Lôi Tử đi cùng.

Loại hợp tác này mang tính phúc lợi du lịch, vốn dĩ là chuyện tốt, nào ngờ ở nhà khách được sắp xếp tại xưởng đối tác, ba người không hiểu sao lại trúng độc.

Hiện giờ vẫn đang cấp cứu, bên nhà máy sợ xảy ra chuyện lớn nên báo trước cho gia đình, sẵn sàng bỏ tiền cho thân nhân tới Lạc Dương trước.

Đàm Văn Bân biết, đây là bọt nước tới rồi.

Sau khi trấn an xong Lý Duy Hán và Thôi Quế Anh, hắn vội chạy về nhà báo cáo với Tiểu Viễn ca.

Lý Truy Viễn sau khi nghe xong liền gật đầu: “Chuẩn bị một chút, chúng ta đến Lạc Dương.”

Phan tử và Lôi Tử hẳn là không có vấn đề lớn, nước sông đã lấy bọn họ làm cớ đưa bọt nước tới Lạc Dương, không cần làm to chuyện, ngược lại có thể vì mặt mũi của mình – hoặc là vì công đức – mà để họ còn thoi thóp chờ mình tới.

Đàm Văn Bân: “Tiểu Viễn ca, vậy ta đi nói với gia gia và hai vị bá bá, bảo là chúng ta hay ra ngoài, cũng thường xuyên liên hệ với công gia, để bọn ta đi thay họ thăm nom Phan tử.”

Có lời này, Đàm Văn Bân chưa nói ra, nhưng khi gặp hai vị bá bá nhất định sẽ nói: nếu lỡ xảy ra chuyện xấu nhất, bọn họ cũng dễ hỗ trợ nhà máy nhận trách nhiệm và bồi thường hơn.

Lý Truy Viễn: “Ừm.”

Đàm Văn Bân đi thương lượng, Nhuận Sinh ở lại làm tiếp, Lâm Thư Hữu thì được phân công trở về trước để chuẩn bị hành lý.

Trên đường trở về, họ lại đi ngang qua nhà Hoa nãi nãi.

Phòng bên cạnh, tức là nhà Tôn Thải Quyên, đang cãi nhau ầm ĩ.

Tiếng gào chói tai của Tôn Thải Quyên vang lên:

“Ta làm sao biết tên khốn kiếp đó tháng này không gửi tiền về? Các người đi mà tìm hắn! Tiền của ta chẳng phải đã đưa hết cho cả nhà dùng sao? Ta đâu có nợ các người!”

“Bốp!”

Một tiếng tát vang lên.

“Không biết xấu hổ! Ở ngoài lén lút với đàn ông rồi mang bụng về, đã đủ mất mặt, giờ đến cả tiền cũng không có! Đúng là bôi tro trát trấu vào mặt nhà lão Tôn chúng ta!”

Lâm Thư Hữu dừng bước, trầm ngâm.

Tôn Thải Quyên ôm mặt chạy ra khỏi nhà, vừa vặn thấy Lâm Thư Hữu đang đứng dưới bậc cửa.

“Ta không sống nổi nữa! Ta không sống nổi nữa! Đừng cản ta, để ta chết, để ta chết cho sạch!”

Tôn Thải Quyên khóc lóc chạy xuống đập, con đập lớn, đường rộng, nàng cố ý chạy ngang qua trước mặt Lâm Thư Hữu, phía đối diện là con sông, nàng định nhảy xuống.

Kết quả, khi nàng chạy ngang qua Lâm Thư Hữu, hắn không ngăn cản.

A Hữu vẫn đang suy nghĩ: chuyện này tính là bọt nước thật hay giả?

Trong “quy tắc hành vi của kẻ đi sông” mà Tiểu Viễn ca từng nhắc, có lúc nước sông cố tình đưa bọt nước đến tay ngươi.

Tôn Thải Quyên kinh ngạc quay đầu lại nhìn Lâm Thư Hữu. Nàng không hiểu vì sao hắn không ngăn mình. Kết quả, chỉ vì một bước chân loạng choạng, mất thăng bằng, chưa kịp dừng lại…

“Bõm!”

Nàng thực sự ngã vào sông.

“Cứu ta…”

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

  1. Và giờ chúng ta có nói chuyện bằng đốt vàng mã mặc dù hơi tốn giấy một chút (*´ー`*)

  2. Nhất Tuyến

    shop sửa lại chương 323 xíu đọc cho nó thuận : ông nội bà nội ruột thành ông ngoại bà ngoại ruột ở cái đoạn đi thăm mộ ý .

  3. chuyện bị thiếu 1 số đoạn, check cuối chương 68 xem, tử sau thiếu đoạn sau chỗ “lông heo”

  4. Tự Tại Nhân Gian

    Nên nói “chết ngược lại” là ám chỉ một cái chết đi ngược lại với quy luật thông thường: thay vì kết thúc, nó trở thành khởi đầu, thay vì yếu đuối, nó trở thành nền tảng cho trật tự mới.

Scroll to Top