Chương 337: Cố Sư Tổ (2)

Bộ truyện: Trâm Tinh

Tác giả: Thiên Sơn Trà Khách

Trâm Tinh đứng sừng sững giữa vùng đất hoang vu đen kịt, tà áo và mái tóc đen dài tung bay trong gió.

Từ cơ thể nàng, luồng Ma Vương Nguyên Lực cuộn trào, như những làn sương mỏng không ngừng tuôn ra, khí thế hùng mạnh khiến người khác phải chấn động.

“Thật là sức mạnh Thiên Ma đáng sợ…”

Dung Sương cứng người, sắc mặt tái đi.

Kể từ khi Ma Vương Quỷ Điêu Đường qua đời, Ma tộc suy yếu trầm trọng, sức mạnh Thiên Ma tinh thuần như vậy đã rất lâu không xuất hiện. Ấn tượng của mọi người về Trâm Tinh vẫn dừng lại ở hình ảnh cô gái trẻ yếu ớt, gần như cạn kiệt sinh lực khi bị ép vào Vạn Sát Trận trên Cô Phùng Sơn.

Vậy mà chỉ qua hai năm, nàng đã hóa thân thành một cường giả tuyệt đối, mang sức mạnh không gì sánh nổi.

Quỷ Yểm Sinh dựa vào vách núi xám, cố gắng đứng lên, nhưng Vạn Quỷ Thực Tâm vừa rồi đã rút cạn toàn bộ sức lực của hắn.

Cây Tu La Tán rơi không xa, trên mặt tán không còn những bóng người chi chít mà thay vào đó là những vết máu đỏ thẫm, như một đóa hoa diễm lệ vừa nở.

Trên gương mặt Quỷ Yểm Sinh, chẳng còn mảnh da nào lành lặn, nhưng đôi mắt vàng óng của hắn vẫn sáng rực, cố chấp nhìn chằm chằm vào Trâm Tinh.

Chậm rãi, hắn cất tiếng, giọng yếu ớt:
“Ngươi… làm sao có thể điều khiển được Tiêu Nguyên Châu?”

Hợp nhất với Tiêu Nguyên Châu không đồng nghĩa với việc có thể điều khiển nó.

Hắn đã thử vô số cách sau khi cướp được nó từ tay nàng hai năm trước.

Nhưng Tiêu Nguyên Châu quá xảo trá, cuối cùng, hắn đành hiến dâng bản thân để hợp nhất với nó.

Trâm Tinh bình thản đáp:
“Ta chưa từng nghĩ đến việc phải điều khiển nó.”

Trước khi bị đánh vào vực băng, nàng đã may mắn có được Tiêu Nguyên Châu, trở thành biến số duy nhất trong “Thiên Đạo.”

Nhưng cũng từ đó, nàng liên tục bị “Thiên Đạo” áp chế, trở thành tù nhân của định mệnh.

Khi bị Quỷ Yểm Sinh cướp mất Tiêu Nguyên Châu và nhốt vào Cực Băng Chi Uyên, những dấu ấn đỏ rực trong lòng bàn tay nàng lập tức biến mất.

Lúc ấy, Trâm Tinh bừng tỉnh, nhận ra Tiêu Nguyên Châu đối với nàng không phải là báu vật, mà là một cái bẫy của Thiên Đạo.

“Nó không dễ bị chế ngự, vậy nên ta đã từ bỏ ý định kiểm soát nó.

Như ngươi nói, nó vốn là ma thạch thượng cổ, có linh trí, và lời hứa về sức mạnh kiểm soát tam giới chỉ là một cái bẫy.

Nếu ngươi định sử dụng nó để trở nên mạnh mẽ hơn, một khi ngươi đáp ứng cơn thèm khát máu của nó, ngươi sẽ không bao giờ dừng lại được.”

“Ta chưa từng giết ai kể từ khi có được nó.

Nó không thể kiểm soát ta, và ta cũng không thể hoàn toàn kiểm soát nó, nên ta đã từ bỏ nó.”

Trong Tuyệt Thế Tâm Kinh, câu đầu tiên là: “Muốn luyện tâm kinh, trước hết phải bỏ đi toàn bộ tu vi, làm lại từ đầu.” Tất cả chỉ xoay quanh một chữ: Xả.

Con đường tu tiên vốn đầy dục vọng – muốn công pháp cao cấp hơn, linh khí quý giá hơn, đan dược hiếm hoi hơn, và một bản thân mạnh mẽ hơn.

Nhưng đôi khi, buông bỏ và đoạn tuyệt mới chính là con đường dẫn đến đại đạo.

Quỷ Yểm Sinh nghe vậy, khẽ bật cười:
“Ngươi muốn nói rằng ngươi đánh bại ta mà không hề mượn sức mạnh từ Tiêu Nguyên Châu, chỉ dựa vào Thiên Ma Chi Lực của chính mình thôi sao?”

“Không sai.”

Nụ cười trên mặt hắn lập tức cứng lại.

Ánh mắt hắn lóe lên vẻ không cam lòng, giọng nói trầm thấp, lạnh buốt:
“Nói cho cùng, ngươi mang dòng máu Thiên Ma, đương nhiên cao quý hơn một kẻ nửa ma như ta.”

Trâm Tinh không nói gì, chỉ bước tới gần hắn, vươn tay ra.

Từ cơ thể Quỷ Yểm Sinh, một luồng sáng đen đậm đặc dần dần trồi lên.

Nó uốn lượn như một con rắn, từ từ bò ra khỏi lồng ngực hắn, mang theo khí lạnh ghê người và tiếng gào thét rợn tóc gáy.

“Phân nửa còn lại của Tiêu Nguyên Châu.”

Mục Tằng Tiêu nhìn chăm chú, giọng đầy cảnh giác.

Trâm Tinh nhíu mày.

Phân nửa Tiêu Nguyên Châu này khác hẳn phần nàng đang sở hữu.

Nó mang nặng sát khí, có lẽ vì đã nuốt quá nhiều linh hồn.

Khi ngón tay nàng vừa chạm vào, một cảm giác bỏng rát đau đớn lập tức truyền đến.

Nàng định cất nó đi, nhưng bất ngờ, một cơn khát khao kỳ lạ bùng lên từ sâu trong cơ thể.

Luồng sáng đen như có linh trí, “vút” một tiếng, lao thẳng vào ngực nàng.

“Trâm Tinh!”

Cố Bạch Anh hốt hoảng hét lên.

Trong khoảnh khắc, một cảm giác kỳ lạ lan tỏa khắp người Trâm Tinh.

Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn

Phần Tiêu Nguyên Châu trong cơ thể nàng, vốn sạch sẽ và không có dấu vết, giờ đây hòa quyện với khí tức từ luồng sáng đen.

Cảm giác ấy lan tỏa khắp tứ chi, tựa như cả cơ thể nàng đang bị bao bọc trong một dòng nước ấm, hoặc như chính nàng đã biến thành một viên Tiêu Nguyên Châu, thành một khối đá đen lạnh lẽo.

Trong cơ thể Trâm Tinh, hai nửa Tiêu Nguyên Châu hợp lại làm một.

Một cảm giác sinh cơ bừng bừng dâng trào trong nàng, nhưng lại không mang chút sát ý nào.

“Trâm Tinh!”

Bất Giang nhìn nàng với vẻ lo lắng.

Chúng tu sĩ giới tu tiên cũng căng thẳng nắm chặt pháp khí trong tay.

Tiêu Nguyên Châu là báu vật của Ma giới, nhưng đồng thời cũng có khả năng mê hoặc lòng người.

Năm đó, Ma Vương Quỷ Điêu Đường chính vì Tiêu Nguyên Châu mà tẩu hỏa nhập ma.

Giờ đây, khi cả hai nửa châu hợp nhất và dung nhập vào cơ thể Trâm Tinh, ai có thể đảm bảo nàng sẽ không trở thành một Quỷ Điêu Đường thứ hai?

Quỷ Yểm Sinh bật cười, giọng khàn khàn nhưng tràn ngập chế nhạo:
“Vô ích thôi.

Viên châu này đã được ta nuôi bằng máu người.

Khi nó vào cơ thể ngươi, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ giống như ta…”

Trâm Tinh không trả lời, chỉ lặng lẽ cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể mình.

Một cảm giác kỳ lạ trào dâng trong nàng.

Trước mắt, những hình ảnh mơ hồ hiện ra: một dòng sông lớn cuồn cuộn, đất trời hỗn mang trong màn sương mù, và một bàn cờ khổng lồ nằm trên đỉnh núi xa xôi.

Trên bàn cờ, những quân đen trắng đan xen, và những bóng người mờ nhạt đứng trước bàn cờ ấy, từ từ cúi lạy về phía bầu trời.

Khung cảnh trong tâm trí nàng bất chợt bị cắt ngang.

Trâm Tinh mở bừng mắt.

“Trâm Tinh sư muội?”

Điền Phương Phương gọi, giọng đầy lo lắng.

Đột nhiên, từ vùng đất hoang vu đen kịt, một giọng nam xa lạ vang lên.

Giọng nói ấy như đã chìm trong giấc ngủ dài, mang theo chút lười nhác và thoáng nét cười vui vẻ, ấm áp đến kỳ lạ:
“Sao lại ồn ào thế này?

Nơi hoang vu chim không thèm đẻ trứng này, lại có người đến ư?”

Trâm Tinh giật mình, âm thanh này nghe rất quen.

Ở phía trước hố sâu, gần cây ngọc tiêu màu tím nhạt cắm nghiêng trong đất, một lớp sương trắng dần bốc lên.

Từ trong màn sương, bóng dáng một người từ từ hiện ra.

“Cố…”

Trâm Tinh kinh ngạc thốt lên:
“Cố Sư Tổ?”

Đó là một thanh niên trẻ tuổi khoác trên mình áo dài màu xuân nhạt, mái tóc dài được buộc lại bằng dây cột tóc.

Dáng vẻ hắn càng làm nổi bật nét thanh tú và phong thái xuất chúng.

Gương mặt hắn đẹp đến mê hồn, đôi mắt sáng ngời, trong trẻo.

Khóe môi luôn giữ nụ cười rạng rỡ nhưng lại có chút ngạo nghễ, tinh nghịch.

Hắn đứng đó, thư thả tự nhiên, ung dung như một vị tiên nhân giáng trần.

Trâm Tinh từng thoáng thấy Cố Thái Ngọc trong Họa Trung Cảnh tại Ly Nhĩ Quốc.

Khi ấy, nàng không nhìn rõ dung mạo hắn, nhưng đã đoán được rằng hắn phải là một người phong thái phi phàm, đủ để khiến Thanh Hoa Tiên Tử – người nổi tiếng cao ngạo – động lòng.

Bây giờ, tận mắt nhìn thấy, quả nhiên không ngoài dự đoán.

Hắn không chỉ tuấn tú mà còn mang dáng vẻ chính trực, lại toát lên vẻ hài hước lẫn hồn nhiên.

Cố Thái Ngọc nhìn Trâm Tinh, khẽ nhếch môi cười:
“Vị tiên tử xinh đẹp này, ngươi quen biết ta sao?”

Trâm Tinh hơi ngượng, khẽ ho một tiếng, ánh mắt liếc về phía Cố Bạch Anh.

Con trai của hắn đang đứng đây, vậy mà hắn nói năng tùy tiện như thế… thật là không thích hợp chút nào!

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top