Chương 339

Bộ truyện: Vớt Thi Nhân

Tác giả: Thuần Khiết Đích Tiểu Long

Có ít người vừa ra tay đã diễn, liền dễ dàng tự mình cho mình thêm kịch bản. Dù sao, có thể mượn thân phận họ Lý để kiếm một cơ hội, cũng không dễ gì có được.

Nhưng mà, vất vả lắm mới bắt được cơ hội phát huy, trong lòng vừa mừng thầm, lại vừa ẩn ẩn sinh ra lo sợ.

Thậm chí cũng không dám để cảm xúc này nảy sinh lâu, lập tức chủ động tìm cách rút lui, tránh để Tiểu Viễn ca ca thật sự nổi giận.

Triệu Nghị lao tới, một trảo vỗ thẳng vào mặt thiếu niên.

Nhuận Sinh nghiêng người lao lên, trước tiếp lấy một chưởng đỡ lấy, sau đó tung ra một quyền phản kích.

Trảo chưởng va chạm, phát ra một tiếng nổ chói tai.

Triệu Nghị xoay eo phát lực, thân hình lộn ngược, tránh khỏi quyền của Nhuận Sinh.

Nhuận Sinh cũng chẳng màng đến những chuyện động não rắc rối kia, những việc đó chẳng liên quan gì đến hắn. Chỉ cần thấy có người định gây tổn thương cho Tiểu Viễn, hắn sẽ lập tức xông lên bảo vệ, rồi đem đối phương đánh cho tan xác.

Triệu Nghị biết rõ thân thể Nhuận Sinh đáng sợ cỡ nào. Vừa chạm một chiêu, hắn đã không dám dừng lại, thân hình tiếp tục uốn lượn như giao long, định vượt qua Nhuận Sinh tiếp tục ra tay với thiếu niên.

Lý Truy Viễn vẫn đứng yên bất động, sau lưng Đàm Văn Bân dùng lực huyết viên bắn ra, chộp lấy vai thiếu niên, nhanh chóng kéo lui ra sau.

Hai chân thiếu niên rời khỏi mặt đất, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn thẳng phía trước.

Phản ứng của Đàm Văn Bân đã rất nhanh, gần như không hề do dự, nhưng dù sao một bên là ứng biến tức thời, một bên là ra tay từ trước đã tính toán, cuối cùng vẫn chậm nửa nhịp.

Triệu Nghị lách qua được sự cản trở của Nhuận Sinh, tiếp tục áp sát. Nếu cứ giữ tốc độ này, hắn chắc chắn có thể theo kịp.

Hai ánh mắt giao nhau, Triệu Nghị từ trong mắt thiếu niên có thể thấy bóng mình phản chiếu.

Hắn đã nghĩ kỹ rồi, đợi khi áp sát, sẽ tự nhiên thu chiêu, để thiếu niên thấy rõ dụng tâm khổ nhọc của mình.

Cũng để thiếu niên nhìn xem, sau khi bản thân hoàn toàn dung hợp lớp da Hắc Giao, đã đạt đến trình độ thế nào.

“Hô hô hô!”

Nhưng vào lúc đó, Triệu Nghị phát hiện tốc độ của mình đột nhiên bị giảm mạnh. Nhìn lại, thì thấy Nhuận Sinh phía sau đã mở rộng khí khẩu, đang hướng về phía hắn tiến hành dẫn lực.

Thao tác này khiến Triệu Nghị có phần nghi hoặc.

Xưa nay Nhuận Sinh luôn là kiểu đại khai đại hợp, từ bao giờ lại có thể làm ra động tác tinh tế như vậy?

Chỉ vì lần trì hoãn này, vốn dĩ chỉ cách thiếu niên một bước là có thể vỗ mặt, nay lại bị kéo giãn khoảng cách.

Triệu Nghị nhíu mày.

Động tác này vốn chỉ là khúc dạo đầu, chưa kịp thu chiêu đảo ngược, cũng đừng để thiếu niên hiểu lầm, tưởng rằng hắn thực sự muốn nhân cơ hội hại người.

Một khi đã gieo hoài nghi, hậu quả rất phiền phức.

Nhất là trong cục diện hôm nay, phe mình người đông thế mạnh, binh hùng tướng mạnh, hắn thật sự có thể mượn cơ hội trừ khử thiếu niên.

Không được, phải lập tức bổ cứu.

“Ầm!” – “Phanh!”

Hai cỗ quan tài bên cạnh nổ tung, Lương Diễm và Lương Lệ từ trong bật ra, một người cầm nhuyễn kiếm, một người cầm chủy thủ, từ hai bên lướt qua Nhuận Sinh, mũi chân điểm tường, tốc độ lại tăng thêm một bậc, nhằm thẳng Lý Truy Viễn xông tới.

Đàm Văn Bân không nhìn các nàng, tiếp tục kéo Tiểu Viễn ca lui lại.

Lâm Thư Hữu từ phía sau Đàm Văn Bân lao lên, còn chưa kịp chạm đất đã giáp mặt hai tỷ muội nhà họ Lương. A Hữu song giản cùng xuất, định chặn đường hai người.

Lương Diễm trước tiên dùng nhuyễn kiếm quấn lấy kim giản, sau đó nhuyễn kiếm tách làm đôi, bên trong lại có một thanh như ngân xà bay loạn, trói lấy thanh giản còn lại của Lâm Thư Hữu.

Tỷ tỷ phát lực, kiếm khí cuồn cuộn, thà liều mạng với Lâm Thư Hữu đang ở trạng thái Bạch Hạc Chân Quân, cũng phải mở đường cho muội muội tiếp tục công kích thiếu niên.

Không ngờ Lâm Thư Hữu chẳng hề hoảng loạn, chỉ lóe lên Thụ Đồng, hướng về phía Lương Lệ vừa muốn lướt qua bên mình, khẽ hé môi.

Một luồng khói đen phun ra, bên trong kéo theo từng đạo hư ảnh của Tam Xoa Kích, thế như vũ bão.

Lương Lệ không dám liều mạng đỡ lấy một đòn pháp thuật như vậy, đành phải đổi hướng, nghiêng mình tránh né. Một đôi chủy thủ vung lên như chớp, đánh tan toàn bộ Tam Xoa Kích hư ảnh.

Sau khi hạ xuống, Lương Lệ lùi liền mấy bước, chỉ cảm thấy cổ tay tê rần. Pháp thuật này mạnh hơn nàng tưởng rất nhiều.

Nếu khi nãy mà chọn cứng rắn chống đỡ, hồn phách của nàng có lẽ đã bị xé toạc trăm nghìn lỗ, đến khi ấy dù là đầu nhi chịu giúp nàng thắp đèn trời chữa thương, cũng sẽ tốn thời gian rất lâu.

Lâm Thư Hữu phát lực cả hai tay, hai thanh kim giản phát ra tiếng leng keng, đánh vỡ kiếm khí quấn lấy của Lương Diễm.

Lương Diễm chỉ cảm thấy ngực nặng trịch, cổ họng ngòn ngọt, không thể không chủ động thu nhuyễn kiếm đang quấn lấy kim giản, sau đó loạng choạng lui về sau.

Một người đánh lui hai nữ, Lâm Thư Hữu không truy kích, ngược lại lùi nửa bước, chống hai tay, song giản chắn ngang, đoạn hậu cho Tiểu Viễn ca.

Đồng thời, ánh mắt xuyên qua khoảng trống giữa hai tỷ muội, nhìn về phía Triệu Nghị bị Nhuận Sinh hút ngược trở lại.

Bạch Hạc Chân Quân hơi nâng cằm, trên mặt mang nét kiêu ngạo.

Đối với Lâm Thư Hữu, được biểu hiện tiến bộ trước mặt ba con mắt, hiệu quả chẳng khác gì về nhà ăn tết.

Tất cả việc này diễn ra chỉ trong khoảnh khắc như điện quang hỏa thạch.

Không gian chật hẹp, đột ngột phát động tấn công, vốn dĩ nên khiến đối phương luống cuống tay chân, ai ngờ người bị rối loạn lại là phe mình.

Triệu Nghị chỉ có thể âm thầm niệm một câu: Tiểu Viễn ca, ngươi lý trí như vậy là tốt, nhưng ngàn vạn lần chớ xúc động.

Dưới sự kéo lui của Đàm Văn Bân, Lý Truy Viễn rời khỏi mộ thất.

Lúc dừng bước, Đàm Văn Bân vẫn không quên dùng lòng bàn tay đẩy nhẹ phía trước, giúp Tiểu Viễn ca triệt tiêu quán tính, để đứng vững.

“Oành!”

Mất đi kiêng kỵ, Nhuận Sinh trực tiếp vung Hoàng Hà xẻng, kình khí cuồng bạo khiến mộ huyệt đổ sụp, bụi đất tung bay mù mịt.

Tầm nhìn bị che khuất, Đàm Văn Bân lập tức chuyển sang thính giác. Sau đó thân hình nhoáng lên, chuyển qua bên phải Tiểu Viễn ca, hai dây leo phá vỡ nền đất, định đâm về phía thiếu niên.

Đàm Văn Bân đã sớm đề phòng, hai tay đỏ lựng bắt lấy dây leo, dựa vào thính lực khóa chặt vị trí đối phương, mặt mày nghiêm nghị, ngũ quan như co rút lại!

Từ Minh trong bụi đất chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, đánh cứng hắn có thể đỡ lâu, nhưng loại công kích từ giác quan thế này, hắn không có cách nào, chỉ có thể theo bản năng lùi lại, tránh khỏi phạm vi chấn nhiếp của đối phương.

“Lạch cạch lạch cạch!”

Tiếng bước chân cao tần từ bên trái truyền đến, có một thân ảnh như báo săn lao tới.

Lý Truy Viễn quay đầu nhìn lại.

Giữa bụi đất, hiện ra bóng dáng Trần Tĩnh.

Tay hắn nắm lấy một thanh đao gãy, thân đao đầy vết nứt, nhưng mang theo sát khí. Đây là vũ khí Triệu Nghị đặc biệt chuẩn bị cho hắn, nếu là đao hoàn chỉnh, thì với thực lực hiện giờ của Trần Tĩnh, lại thành dư thừa.

Trần Tĩnh ra sân đúng lúc, chứng tỏ hắn có thiên phú cảm giác nhạy bén, hơn nữa trước khi xông vào đã tích súc đao thế, chỉ chờ phút giây tiếp theo tung ra một đòn nhẹ nhàng nhưng trí mạng.

Nhưng khi ánh mắt Lý Truy Viễn rơi lên người hắn, lúc hắn nhìn thấy khuôn mặt ấy của Lý Truy Viễn, Trần Tĩnh trong lòng không nhịn được mà khẽ hô một tiếng: “Tiểu Viễn ca…”

Sau đó, bước chân hắn trở nên loạng choạng, đao thế tán loạn. Tư thế tấn công lúc trước vốn quyết liệt không lùi, trong nháy mắt đã hóa thành sợ hãi rụt rè.

Chỉ là một ánh mắt, đã khiến Trần Tĩnh “tan vỡ hoàn toàn”.

Cũng không đơn thuần là sợ hãi, mà là trong lòng Trần Tĩnh, không cho phép chính mình vung một đao ấy về phía Tiểu Viễn ca.

Trên đời này, người mà Trần Tĩnh kính nể nhất có hai, đứng đầu là Nghị ca, thứ hai là Tiểu Viễn ca.

Mà Nghị ca sở dĩ đứng đầu, cũng là vì Trần Tĩnh chưa vượt qua được rào cản đạo đức trong lòng mình.

Lý Truy Viễn giơ ngón tay.

“Ác quỷ ~ chỉ giết, không độ!”

Phù giáp hiện lên, Tổn tướng quân giáng lâm.

Trước kia để Kê Đồng có thể thuận lợi lên đồng cần tiêu tốn thời gian, không chỉ dựa vào tố chất bản thân và mối liên hệ với Âm thần, mà còn phải xem Âm thần được triệu hồi có sẵn sàng tiếp nhận hay không, thậm chí còn phải cân nhắc tâm trạng của Âm thần lúc đó.

Nhưng lần này, Lý Truy Viễn đã chuẩn bị từ trước, Tăng – Tổn nhị tướng thực chất sớm đã ở bên ngoài chờ đợi, chỉ chờ phát tín hiệu là lập tức giáng lâm.

Lần trước, ba cha con tại đàn tế đạo trận còn tranh nhau điều khiển ba tiểu nhân bằng gỗ, cũng bởi vì Tăng – Tổn nhị tướng hy vọng Đồng Tử về sau có chuyện gì thì báo trước một tiếng, để họ chuẩn bị trạng thái tốt hơn.

Kết quả Đồng Tử chỉ đáp: “Dễ thôi, gọi trước tiếng Bạch Hạc đại nhân nghe xem!”

Rồi cả ba cha con liền đánh nhau một trận, lăn lộn khỏi bàn thờ.

Mặc dù hiệp nghị không thành, “Bạch Hạc đại nhân” cũng không nghe thấy, nhưng trước khi vào viện bảo tàng, Đồng Tử vẫn gọi trước một tiếng cho hai người họ.

Tổn tướng quân xuất hiện từ phía cạnh, vá lại sự hoảng loạn của Trần Tĩnh lúc trước.

Để hành động bất thường của Trần Tĩnh hóa thành cảm giác cảnh giác với nguy hiểm bên cạnh, kịp thời thu chiêu về phòng ngự.

Triệu Nghị đã dạy hắn rất nhiều điều, chỉ là kỹ năng diễn xuất thì phải dựa vào kinh nghiệm sân khấu.

Trần Tĩnh để lộ sơ hở, Lý Truy Viễn phải ra tay cứu vãn.

Tổn tướng quân không lưu tình, mỗi một chiêu đều cương mãnh cực điểm. Mặc dù Trần Tĩnh đã được bồi dưỡng không ít, nhưng so với một vị đại lão từng đứng hàng đầu dưới trướng Quan Tướng Thủ, vẫn là kém xa.

Hơn nữa, ý thức chiến đấu không phải bế quan là có thể ngộ ra, hắn nhanh chóng bị Tổn tướng quân ép đến luống cuống tay chân.

“Phụt…”

Một chiêu vung lên, lưỡi kích của Tổn tướng quân trực tiếp rạch ra một lỗ sâu trên ngực Trần Tĩnh.

May mắn là Trần Tĩnh kịp thời lui lại một chút, nếu không đã bị chém thành hai khúc.

Bị thương, máu đổ, đau đớn khiến hai mắt Trần Tĩnh đỏ ngầu, huyết mạch yêu tộc trong cơ thể bị kích phát.

Tổn tướng quân nhếch mép cười khinh thường. Một chút bạo phát ấy, hắn còn chưa thèm để vào mắt. Đám búp bê như thế, nếu chưa “lên đầu” thì còn được, một khi liều mạng chỉ càng chết sớm hơn.

Hắn cầm đại kích, mở cửa công kích, chủ động dụ Trần Tĩnh tấn công.

Mặc dù lần trước ở đại điện miếu Quan Tướng Thủ, Tổn tướng quân từng giáng lâm qua phù giáp, nhưng lần này, xem như lần đầu tiên chính thức ra trận dưới trướng vị kia.

Tổn tướng quân nghĩ thầm: trận này phải đánh cho gọn gàng lưu loát, để gây ấn tượng tốt trước chủ nhân.

Lý Truy Viễn liếc mắt nhìn Tổn tướng quân.

Tổn tướng quân tưởng nhầm ánh mắt ấy là tán thưởng, liền càng hăng hái hơn.

“Rống!”

Trần Tĩnh gầm lên như thú, khí thế bạo tăng.

Tổn tướng quân cười sâu hơn, chỉ chờ hắn lao đến để chém ngang lưng.

Khu vực mộ huyệt đã đổ sụp, nơi bụi đất dày đặc nhất, chiến sự vẫn đang tiếp diễn.

Lúc này, đáng lẽ nên có một người từ Triệu Nghị hoặc tỷ muội nhà họ Lương ra tay ứng cứu Trần Tĩnh.

Dù sao, đứa nhỏ này là tâm can bảo bối của Triệu Nghị, trong kế hoạch lần này giữ vai trò trọng yếu, tuyệt đối không thể có sơ suất.

Nhưng… cả ba người đó, lúc này lại không ai thoát thân được.

Không ai ra tay, đứa nhỏ này thật sự sẽ chết.

Vì để tránh gây áp lực quá lớn cho đối phương, Lý Truy Viễn cố tình không dùng dây đỏ liên kết với đồng bạn, cũng không chỉ huy chiến trận, tất cả đều do từng người tự phát huy.

Mặc dù đã giảm bớt độ khó, nhưng phần còn lại vẫn quá lớn.

Hơn nữa, vì không có dây đỏ, Lý Truy Viễn cũng không thể kịp thời báo cho đồng bạn ai đang diễn không tròn vai.

Nhưng vấn đề không lớn.

Lý Truy Viễn tin tưởng, Bân Bân ca có thể hiểu.

Đàm Văn Bân quả thực hiểu.

Mặc dù quan hệ giữa bọn họ với nhóm Triệu Nghị rất tốt, cùng nhau trải qua nhiều việc, nhưng mỗi lần có hợp tác hay không đều do Tiểu Viễn ca quyết định.

Lần này, Tiểu Viễn ca đã quyết, không dùng dây đỏ tức là không có ý định “diễn thật”.

Ngũ giác nhạy bén giúp Đàm Văn Bân thấy rõ tình hình giữa Tổn tướng quân và Trần Tĩnh.

Hắn lập tức hạ thấp khí thế, giảm bớt áp lực lên Từ Minh.

Từ Minh lập tức hét lớn, thân hình lao ra.

Đàm Văn Bân lập tức lùi lại, chắn trước người thiếu niên.

Từ Minh không tấn công bên này, mà là tiếp tục xông lên phía trước.

Khí huyết bốc cao, hắn xông về phía Tổn tướng quân. Tổn tướng quân vung đại kích, chém ngang tới.

Ầm!

Từ Minh phá vòng vây giải cứu Trần Tĩnh, còn bản thân miễn cưỡng chịu một kích phía sau lưng, rồi cả hai lăn ra đất.

Không dám chậm trễ, Từ Minh lập tức ngồi dậy, hai tay ấn xuống đất, vô số dây leo mọc ra, quấn lấy hai người, đồng thời từ miệng vết thương của họ mọc lên những chồi non, tiến hành trị liệu.

Tổn tướng quân giận dữ, vô thức quay đầu nhìn Đàm Văn Bân.

Nếu không phải bên kia không ngăn được người, hắn đã giết xong một cái, đem về làm thủ cấp đầu tiên rồi!

Đàm Văn Bân cũng nhìn lại hắn.

Tổn tướng quân đành xoay đầu, không cưỡng ép nữa.

Đồng Tử từng nói, người này thân phận giống như bạn thân của Hoàng đế, chỉ có thể kết giao, không thể đắc tội.

Thôi bỏ đi, để ta giết lại một lần nữa!

Tổn tướng quân cầm đại kích, chặt đứt những dây leo chắn trước mặt, tiếp tục tiến lên.

Đàm Văn Bân theo sau, vừa đi vừa dùng pháp thuật phối hợp, duy trì trạng thái khống chế chiến trường.

Tổn tướng quân dần phát hiện ra điểm lạ: mỗi khi hắn định tấn công phá vỡ dây leo, áp chế trên người đối phương lại bị hóa giải, sau đó người kia sẽ lập tức tỉnh lại, tái lập phòng ngự.

Còn mấy thuật pháp khác, nhìn có vẻ hoa mỹ, nhưng uy lực có hạn, thậm chí không bằng hắn tùy tiện hai chiêu. Hơn nữa còn khiến tiết tấu của hắn bị rối loạn.

Đây là ý gì?

Sợ ta đoạt công, cố ý phô diễn lòe loẹt?

Tổn tướng quân trong lòng nghẹn ức, chỉ muốn ngửa mặt gào lên:

Ngài nhìn xem, giám quân đang mưu hại trung lương đây này!

Thời gian trôi qua, trận đầu tiên của Quan Tướng Thủ cũng gần đến hồi kết.

Tổn tướng quân không quá lo, có thiếu niên làm chủ, thời gian lên đồng của Quan Tướng Thủ đã kéo dài hơn trước rất nhiều.

Nhưng khi đưa tay sờ thân mình, chỗ vốn cất giữ phù giáp, hương và phù châm… lần này lại không thấy đâu.

Lần trước rõ ràng vẫn còn!

Chẳng lẽ vội vàng nên quên mang theo?

Không thể nào, mấy thứ này lẽ ra đã được chuẩn bị từ sớm, huống hồ chủ nhân còn có thể dùng thuật pháp ép buộc bản thân tiếp tục thêm hai hiệp, vậy mà vẫn chưa động tĩnh gì.

Trong đầu Tổn tướng quân đầy nghi hoặc, nhưng thời gian đã đến hạn, hắn đành rời khỏi phù giáp.

Phù giáp hóa thành một tấm thẻ, rơi xuống lòng bàn tay Lý Truy Viễn.

Thiếu niên khẽ lắc đầu, lộ ra vẻ tiếc nuối như muốn nói: “Thuật này tuy hay, nhưng giữa trận lại không đủ dùng.”

Tổn tướng quân vừa lui, Từ Minh thở phào một cái, lập tức giải khai phòng ngự, mang theo Trần Tĩnh — lúc này đầu óc đã tỉnh táo lại — cùng Đàm Văn Bân hợp lực lao vào cuộc ác chiến!

Lý Truy Viễn từ ba lô leo núi lấy ra trận kỳ, bắt đầu bố trí trận pháp.

Lần bố trận này là một loại chướng nhãn pháp.

Trước khi tiến vào viện bảo tàng, thiếu niên đã nắm giữ được tầng dưới cùng của tòa đại trận này. Chỉ cần chút công phu, liền có thể giành lấy quyền khống chế một phần của trận pháp.

Sở dĩ lúc này mới động tay, chẳng qua là vì hắn muốn “xem một chút”, không muốn bản thân nhàn rỗi.

Lý Truy Viễn lặng lẽ mở ra quyền hạn một phần của đại trận.

Hắn biết rõ, mình vẫn luôn bị người theo dõi. Bây giờ, hắn cũng muốn nhìn xem… những kẻ theo dõi hắn là ai.

Chỉ thấy phía trên đỉnh đầu thiếu niên dần hiện ra từng khối lập phương to lớn, mỗi khối là một “ngăn chứa” hiện trường khác nhau bên trong tòa bảo tàng này.

Có ngăn chứa đang giao chiến kịch liệt, có ngăn chứa đã kết thúc, thi thể nằm đó, người còn sống thì đứng yên đánh giá nơi khác.

Cũng có vài ngăn chứa vẫn rất yên ổn, là du khách bình thường tham quan, không hề bị ảnh hưởng.

Tòa đại trận này bản chất là Súc Địa Thành Thốn, tạo nên ảo thật đan xen, chia tầng các cảnh tượng giống nhau.

Dùng ở nơi này, mục đích là để “ăn riêng”.

Đây chính là cái bẫy do Triệu Nghị và liên minh của hắn bố trí, cố ý thu hút những kẻ truy sát Triệu Nghị vào trong, để thực hiện cuộc bao vây tàn sát.

Bọn họ tự tin vì thế lực mạnh mẽ, lại hiểu rõ sông nước, nên mới to gan làm lớn, hy vọng giết được nhiều địch, tranh thủ thu về càng nhiều công đức.

Trong các ngăn chứa, Lý Truy Viễn thấy lại không ít thân ảnh từng gặp tại quảng trường Vọng Giang lâu.

Rất nhiều ngăn chứa có đài cao, nơi đó có năm người hoặc đứng hoặc ngồi.

Không biết bọn họ là không muốn đích thân xuất chiến, hay vẫn chưa đến lượt, chỉ thấy năm người đó xem kịch từ đầu đến cuối.

Ngồi trước nhất là một thanh niên tóc trắng, thỉnh thoảng đưa tay chuyển đổi, phóng to cảnh trong một ngăn chứa nào đó, để tiện quan sát chi tiết.

Nếu như Triệu Nghị chưa sớm giao quyền điều khiển cho y, vậy thì rất có thể người này trận pháp trình độ còn vượt cả Triệu Nghị, có thể cùng Lý Truy Viễn chia sẻ quyền kiểm soát tòa đại trận.

Lý Truy Viễn vừa quan sát, vừa tiếp tục bố trận.

Người bên ngoài vẫn chưa biết, ngăn chứa nơi hắn đang đứng đã từ trong suốt một chiều hóa thành song hướng.

Người quen biết, tự nhiên càng dễ hấp dẫn ánh mắt hắn.

Trong một ngăn chứa, Lý Truy Viễn nhìn thấy Trần Hi Diên.

Nàng đang giao chiến với một nam tử, một mình đối chiến, áp chế hoàn toàn đối phương, thất bại chỉ là chuyện sớm muộn.

Điều buồn cười là, Trần Hi Diên thân là truyền nhân Long Vương Trần gia, lẽ ra phải ở phe đối diện, nhưng lúc này lại bị liệt vào phe truy sát Triệu Nghị — những người phụng mệnh Long Vương Ngu gia.

Lui một vạn bước, dù cho ban đầu có hiểu lầm, nhưng đã đồng hành đến lúc này, Trần Hi Diên sớm nên tự phân rõ vị trí. Người nàng đang giao chiến, người bên ngăn chứa khác đã kết thúc chiến đấu, người đứng trên đài cao… lẽ nào đến giờ còn chưa nhận ra thân phận thật của nàng?

Mọi người, chính là cố ý “đâm lao phải theo lao”.

Dù lúc này Trần Hi Diên có lớn tiếng thừa nhận thân phận, cũng sẽ bị cho là đồng lõa với Ngu gia, kẻ phản bội, kết cục chỉ có thể là một — sinh tử đối địch.

Chẳng trách ai, chính nàng là người tự tạo cơ hội này.

Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...

Bọn ta có đường dây với Triệu Nghị, nên được thong dong, còn ngươi, dựa vào cái gì được tùy tiện chống lại an bài của nước sông?

Ngươi cho là mình có thực lực cường đại, có thể giữ được lập trường? Nhưng người được Triệu Nghị tuyển chọn, trải qua khẳng định lẫn nhau, không có kẻ yếu.

Với loại tâm tính này, chết ở trên sông cũng chẳng có gì đáng tiếc.

Nếu không có biến cố, hôm nay chính là ngày chết của nàng.

Trên đài cao, thanh niên tóc trắng quay đầu nói với bốn người phía sau vài câu.

Trong số đó, hai người lắc đầu từ chối, còn lại hai người hơi bất đắc dĩ gật đầu.

Một nam tử lấy ra một dải vải dài ném lên không, đá một cước, các đoạn ẩn hiện hàn quang lập tức ghép lại thành một cây ngân thương.

Một người khác là nữ, tay cầm quạt xếp thất thải, mở quạt che nửa mặt, chỉ để lộ đôi mắt phượng quyến rũ.

Thanh niên tóc trắng nhẹ kéo một cái, hai người liền tung người nhảy lên, trực tiếp chui vào ngăn chứa nơi Trần Hi Diên đang chiến đấu.

Thông qua khẩu hình có thể thấy, hai người họ mỗi người buông một câu:

“Kẻ nối giáo cho giặc, đáng chết!”

“Trợ Trụ vi ngược, nên giết!”

Dứt lời, hai người đồng loạt xông vào Trần Hi Diên vực.

Lập tức, vực của Trần Hi Diên chấn động kịch liệt, gần như tan vỡ, cục diện đột biến, nàng hoàn toàn không có chuẩn bị.

Lúc này, trên đài cao, thanh niên tóc trắng và hai người sau lưng, cùng những kẻ đang dõi theo ở các ngăn chứa khác, đều quay mắt nhìn về phía Lý Truy Viễn.

Ngăn chứa nơi Lý Truy Viễn đang ở, quả thật rất khác biệt.

Nói nhẹ nhàng là thế lực ngang hàng, nhưng kết hợp việc thiếu niên kia đang bố trí trận pháp, một khi hoàn thành, cục diện lập tức nghiêng hẳn về một bên.

Thanh niên tóc trắng vuốt cằm: “Thú vị đấy, trong trận pháp mà còn bố trí thêm trận pháp, thiếu niên này có thiên phú cao, bên cạnh ta vừa hay thiếu một thư đồng như vậy.”

Nữ nhân mang mặt nạ đứng sau hắn mở miệng: “Triệu Nghị và hai nha hoàn bên cạnh thực lực ra sao, chúng ta đều đã thấy. Cho dù tự tay ra tay, cũng chưa chắc chiếm được thượng phong, mà nhóm người này, lại có thể địch lại thế lực của Triệu Nghị.”

Một nam tử mặt sẹo nói tiếp: “Ta luôn để ý bên đó, có thể xác định, Triệu Nghị không hề nhường. Hắn là thật sự bị cản.”

Thanh niên tóc trắng cười: “Vậy mới thú vị. Trong giang hồ, chốn cỏ hoang cũng có thể sinh ra hào kiệt chân chính.”

Những kẻ đứng trên đài cao, còn có tâm tình bình luận.

Phía dưới, Triệu Nghị thì không nhàn rỗi như vậy.

Hắn là người quen thuộc nhất với đội ngũ của Lý Truy Viễn, từng lúc rảnh rỗi cũng suy nghĩ rất nhiều phương án đối phó bọn họ.

Hắn biết rõ ưu thế của Nhuận Sinh, cũng biết điểm yếu. Chỉ cần tránh mũi nhọn, dùng mưu khéo né tránh, dù không hạ được hắn, cũng có thể làm suy yếu áp lực.

Nhưng hôm nay, Triệu Nghị phát hiện mỗi chiêu thức của Nhuận Sinh đều có bố cục, phản ứng cực nhanh, hoàn toàn không cần suy nghĩ.

Nhuận Sinh, thế mà lại thực sự lôi hắn vào trận, bám riết không rời!

Còn Lâm Thư Hữu, cận chiến phối hợp thuật pháp, nhất tâm nhị dụng, ngăn cản song sinh tỷ muội nhà họ Lương mà không hề nao núng.

Không đúng, mới chia tay chưa bao lâu, tại sao các ngươi tiến bộ lớn đến thế?

Trước kia, dù biết mình yếu hơn, nhưng nhờ đội ngũ vẫn có thể va chạm với họ Lý, thường xuyên bổ khuyết lẫn nhau.

Còn hiện tại?

Hắn có thể nhìn ra, Nhuận Sinh, Đàm Văn Bân và Lâm Thư Hữu đều đang tự mình tác chiến, điều này chứng minh bọn họ hoàn toàn không dùng đến bí thuật chỉ huy nội bộ của Lý Truy Viễn.

Đáng giận nhất là, người có uy hiếp lớn nhất trong đội bọn họ — họ Lý — từ đầu đến cuối vẫn chưa ra tay!

Ngẩng đầu nhìn lại, hắn đang làm gì?

Hắn đang cấy mạ, một tay cầm trận kỳ, một tay bố trí trận pháp dưới ruộng.

Ha ha—

Trước kia quỷ môn Phong Đô bị khóa chặt, chẳng lẽ là do ta, Triệu Nghị, tự tay đổi sao?

Lý Truy Viễn không hiểu rõ cảm xúc của Triệu Nghị, trong lúc mọi người đều chăm chú quan sát tình hình bên này, hắn lại chỉ dán ánh mắt vào Trần Hi Diên.

Bốn người vây công phía dưới, Trần Hi Diên dường như sắp không trụ nổi nữa.

Một khi thất bại, đám người kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội “hợp lý” để giết chết nàng.

Theo lý mà nói, nàng chết rồi thì cũng là chuyện tốt với Lý Truy Viễn, bởi vì sự uy hiếp của nàng quá lớn, không chỉ trong tương lai mà ngay lúc này cũng đã là mối họa lớn.

Nhưng hôm nay hắn hợp tác với Triệu Nghị, là vì muốn, dưới ánh sáng của Triệu Nghị, rửa sạch thân phận của bản thân.

Như thế, dù là hắc đạo hay bạch đạo trong Ngu gia, cả hai bên chính – phản đều có thể dung hợp, nhân lúc phong ba này nổi lên mà cướp lấy phần lớn nhất trong miếng bánh kia.

Dù trước đó chưa từng trao đổi với Triệu Nghị, nhưng ăn ý đến mức này cũng không cần phải cố ý nhấn mạnh nữa.

Cho nên, cục diện vây giết hôm nay, nhất định phải phá giải. Hiện tại vẫn chưa đến hồi kết, bên mình tạm thời giữ vững được, nhưng tất cả các phe còn lại đều đang rơi vào thế yếu, điều này chứng minh rằng phe hắn mới là ưu tú nhất. Trong đó, ưu tú nhất phải là Trần Hi Diên.

Ngươi không thể chết, ngươi là minh hữu đắc lực của ta.

Thanh niên tóc trắng nói: “Tiểu tử kia đã bày xong trận pháp, xem ra nên cử người giúp Triệu Nghị một tay. Trong hai người các ngươi, ai đi cũng được. Triệu Nghị tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, những bước kế tiếp còn phải dựa vào hắn.”

Nữ tử mang mặt nạ và kẻ mặt thẹo đều nhẹ gật đầu.

Thanh niên tóc trắng tiếp lời: “Đợi một chút, ta sẽ thả các ngươi vào… Hử?”

Trận pháp của Lý Truy Viễn mở ra, thiếu niên bị một luồng bóng đen bao trùm, bóng đen ấy vẫn tiếp tục khuếch tán.

Đây là một trận pháp rất chính tông, chính tông đến mức gần như vô vị, nhưng hiệu quả duy nhất của nó lại là – che đậy.

Trong bóng tối, thiếu niên đưa tay phải ra, Hắc Giao chỉ linh ngưng tụ thành huyết sắc trận kỳ, hắn siết chặt rồi vung lên – phá trận!

Thanh niên tóc trắng biến sắc: “Không ổn, có người đang phá hoại căn cơ của tòa đại trận!”

Nữ tử đeo mặt nạ: “Là do trận pháp của tên thiếu niên kia sao?”

Thanh niên tóc trắng lắc đầu: “Không phải, không liên quan tới hắn. Trận pháp của hắn không thể có hiệu quả mạnh như vậy. Nếu hắn thật sự có bản lĩnh đó thì bên phía Triệu Nghị đã sớm không chống đỡ nổi rồi.”

Tên mặt thẹo: “Người của Ngu gia à?”

Thanh niên tóc trắng: “Tám phần là thế.”

Nữ tử mang mặt nạ hỏi: “Ngươi có thể ổn định tình hình không?”

“Hừ, trò cười. Muốn phá trận từ chỗ ta, nằm mơ đi!”

Thanh niên tóc trắng giơ tay phải cầm lấy một chiếc la bàn tử kim, tay trái nắm viên dạ minh châu, đôi đồng tử ánh lên sắc bạc.

Đang chơi trò mèo vờn chuột với Nhuận Sinh, Triệu Nghị lập tức cảm nhận được có người đang phá hoại trận pháp của mình — dù sao thì hắn cũng là trụ cột của trận nhãn.

Nhưng hắn vẫn giấu tài khéo léo, để đám người kia tưởng rằng hắn đã dốc toàn lực để duy trì tòa trận pháp này, không còn hơi sức nào để can thiệp thêm.

Dĩ nhiên hắn biết ai đang phá trận, bởi vậy hắn càng không có lý do để can thiệp.

Thậm chí, hắn còn muốn vụng trộm giúp một tay, để Lý gia phá trận nhanh hơn, nhưng Triệu Nghị cảm thấy làm vậy chẳng có ý nghĩa gì — giúp đỡ mà không được cảm kích, khác gì ném mỹ nhân cho kẻ mù.

Dưới lớp bóng tối, ánh mắt Lý Truy Viễn lạnh băng.

Hắn cảm nhận được một lực cản mạnh mẽ đang dồn tới, cố thủ tòa trận pháp này.

Lực cản ấy cương mãnh, dữ dội không gì sánh được.

Về phương diện trận pháp, thanh niên tóc trắng quả thật ở trên Triệu Nghị một bậc. Điều quan trọng hơn là trong tay đối phương còn có pháp khí cao cấp dùng để gia trì.

Thắng hắn thì không khó, nhưng hai kiện trận pháp bảo vật kia thật sự khiến Lý Truy Viễn phải dè chừng.

Người thường ra sông, ai mà chẳng đem theo chút gia sản đề phòng?

Nội tình, chẳng phải chính là để thể hiện ở những chỗ như thế này sao?

Nhưng khổ nỗi Lý Truy Viễn lại không có – trên người chẳng có gì, toàn bộ đều là từ thi thể mà moi ra được lúc đi sông.

Nếu không có sự tài trợ từ Triệu gia Cửu Giang, e rằng ngay cả đạo trường của bản thân hắn cũng không dựng nổi.

Máu huyết dâng trào trong lòng bàn tay, Lý Truy Viễn liền gia tăng thêm lực đạo vào trận kỳ trong tay.

Trên bình đài, la bàn tử kim trong tay thanh niên tóc trắng xoay tít mù, dạ minh châu tỏa sáng rực rỡ, sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng, trầm giọng nói:

“Kẻ phá trận có chút bản lĩnh… nhưng hắn vẫn còn… Ủa?”

Lần thứ hai trong thời gian ngắn, thanh niên tóc trắng kinh ngạc bật thốt.

Hắn phát hiện đối phương đã thay đổi cách đối kháng đơn thuần lúc trước, bắt đầu biến hóa tần suất, lúc cao lúc thấp.

Chuyện này hắn còn chịu được, nhưng hai món bảo vật trong tay lại trở nên khó điều khiển.

Thanh niên tóc trắng thở dài: “Được rồi, ta thừa nhận, trình độ trận pháp của đối phương cao hơn ta.”

Nữ tử mang mặt nạ và tên mặt thẹo nghe vậy liền cả kinh. Bọn họ biết thanh niên tóc trắng vốn cực kỳ ngạo mạn, không ngờ lúc này lại thẳng thắn nhận mình không bằng.

Thanh niên tóc trắng nói tiếp: “Hắn hẳn đã nhận ra trong tay ta có pháp khí cao cấp gia trì, nên không còn nhắm vào ta nữa mà chuyển sang công kích thẳng vào hai món bảo vật này.

Các ngươi nhanh xuống dưới, ta sẽ mở khu vực khác để các nhân thủ đã hoàn thành nhiệm vụ tiến vào hỗ trợ, giết sạch bọn chúng!

Ta lo nếu chậm trễ thì sẽ có biến… Á!”

Thanh niên tóc trắng thét lên, đại trận bị đối phương ép mạnh, suýt nữa thì đình chỉ vận hành.

La bàn tử kim trong tay quay như điên, dạ minh châu ánh sáng càng lúc càng mạnh, hắn cố gắng níu giữ vận hành của đại trận.

“Xong rồi, không kịp nữa! Hắn đang chuẩn bị tung lực đẩy cuối cùng, bước tiếp theo chắc chắn là kéo toàn bộ trận pháp tăng tốc, ta ép không nổi rồi. Nếu trận nhãn nằm ở chỗ ta thì còn có thể ổn định…

Trước kia Ngu gia sở trường ngự thú, không giỏi trận pháp, hiện tại lại xuất hiện một lão quái vật am hiểu loại này, bọn chúng đào ở đâu ra vậy?”

Mọi chuyện đúng như dự đoán của thanh niên tóc trắng, sau khi Lý Truy Viễn đẩy vận hành đại trận xuống mức thấp nhất, hắn liền cưỡng ép nâng nó lên trở lại.

Thiếu niên ngực tức nghẹn, liên tục ho khan, đầu óc mơ hồ, máu tươi rỉ ra từ chóp mũi.

May mà chỉ chảy một chút rồi ngừng – điều đó chứng tỏ hắn chỉ mới chạm tới giới hạn áp lực mà thôi.

Khác với lần trước âm thầm đổi khóa quỷ môn, lần này là một trận đấu công khai, song phương đều rõ ràng đối phương muốn làm gì.

Trận chiến trận pháp lần này, đối phương có vũ khí, thiếu niên lại tay trắng, đương nhiên phải trả giá nhiều hơn.

Vốn dĩ, hắn không cần như vậy.

Vì với trận pháp bảo vật cấp cao, “tổ trạch nhà mình” chắc chắn có. Đó là bảo khố của hai tòa Long Vương môn đình, hắn có thể lật tung cả Tần gia lẫn Liễu gia lên để tìm lấy.

Thông thường, hắn chỉ cần ôm một đống bảo vật ra là đủ để đè bẹp kẻ khác.

Kết quả, hắn lại bị ép phải thành một kẻ tay trắng núp bụi.

La bàn trong tay thanh niên tóc trắng xoay đến mức kim đồng hồ không kịp hạ xuống, ánh sáng dạ minh châu cũng không thể nào áp chế được nữa.

“Phốc!”

Thanh niên tóc trắng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia hưng phấn rực rỡ:

“Thật sự là thủ đoạn cao minh, kiến thức quảng bác, bội phục!”

Tòa đại trận nơi nhà bảo tàng rốt cuộc mất kiểm soát hoàn toàn, tốc độ vận hành tăng vọt khiến cho từng ngăn chứa vốn được sắp xếp chỉnh tề nay lại chồng chéo, hỗn loạn.

Cũng đúng lúc này, Triệu Nghị – người vốn vẫn đứng một bên quan sát trò vui – nhận ra đại trận sắp giải thể, liền mượn khe hở của những ngăn chứa bị tổn hại, nhanh chóng di chuyển về phía khu vực của Trần Hi Diên.

Mọi người cùng chung một mục tiêu – giết chết nữ tử Trần gia kia trước tiên.

Trận pháp “cấy mạ” mà Lý Truy Viễn từng bày bố trong lòng đại trận cũng sụp đổ theo cơn chấn động. Thiếu niên dùng mu bàn tay lau đi máu mũi, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Hi Diên.

Nhờ sự giúp đỡ của hắn, tình cảnh của Trần Hi Diên lại càng trở nên nguy hiểm. Lẽ ra Lý Truy Viễn hoàn toàn có thể rút lui an toàn cùng đồng bạn qua cửa sau do mình mở ra, dù sao thì bên Triệu Nghị cũng không đến mức truy cùng giết tuyệt.

Nhưng hiện tại, đã giúp thì giúp cho trót, máu đã đổ, đầu đã đau, nếu nàng chết rồi thì chẳng phải là hắn chịu thiệt lớn hay sao?

Lý Truy Viễn liền xoay người, ngay khi đại trận đang lảo đảo bên bờ sụp đổ, cưỡng ép mở ra một lỗ hổng tại ngăn chứa của phe mình, bước vào khu vực tiếp theo.

Hắn không chờ đồng bạn. Một là thời gian gấp rút, hai là chỉ một mình hắn mới có thể tận dụng phần che đậy còn sót lại của đại trận để giấu kín hành tung, tránh bị người khác phát hiện, ba là đã có người khác trong nhóm có thể dẫn đường.

Hiện tại, Lý Truy Viễn vì Trần Hi Diên mà mở một con đường.

Cuối cùng nàng có thể sống sót mà thoát ra hay không, phải xem khí vận của chính nàng.

Hắn len lỏi qua từng ngăn chứa đã bị tổn hại, một đường thuận lợi đến gần khu vực của Trần Hi Diên.

Nàng vừa rơi xuống, toàn thân nhuốm máu.

Vốn đã hoàn toàn tuyệt vọng, Trần Hi Diên đột nhiên cảm thấy dưới thân trống rỗng, xuất hiện một cái hố — chẳng lẽ trời còn chưa tuyệt đường sống của nàng?

Không chút do dự, nàng hét lớn một tiếng, vận dụng phần sức lực cuối cùng của bản thân, lao xuống vực sâu một lần nữa.

Lý Truy Viễn gật đầu, phản ứng rất nhanh.

Song, kẻ truy sát phía sau hắn cũng không hề chậm.

Thiếu niên đành phải, ngay khi Trần Hi Diên tiến vào một ngăn chứa khác, lập tức đóng cửa lại. Nhưng đại trận đang trong trạng thái vặn vẹo, lảo đảo bên bờ tan vỡ, làm sao có thể khóa chặt cánh cửa này?

Ngay cả khi đại trận còn nguyên vẹn, đám người kia nếu toàn lực công kích, cũng có thể phá vỡ ngăn chứa này.

“Oành! Oành! Oành!”

Từng phiến cửa bị đóng lại lập tức bị oanh phá!

Lý Truy Viễn nắm chặt tay phải, liên tục gõ vào trán mình.

Đám người kia quá mạnh, mỗi khi phá vỡ một ngăn chứa, đầu hắn lại choáng váng một trận, như thể có ai đang dùng cái mõ gõ thẳng vào đầu hắn vậy.

May mắn thay, dù thân chịu trọng thương, nhưng bản năng cầu sinh khiến Trần Hi Diên phát huy tốc độ cực hạn, vẫn kịp thời thoát đi.

Vị trí hiện tại của hắn chính là sinh môn trong đại trận. Chỉ cần bước vào ngăn chứa này là có thể hoàn toàn thoát khỏi sự trói buộc của đại trận, tự do như chim trời cá lặn.

Dù tiếp theo còn phải đối mặt với sự truy sát, nhưng cũng dễ ứng phó hơn nhiều, linh hoạt hơn nhiều.

Triệu Nghị liếc mắt về phía Nhuận Sinh ra hiệu.

Nhuận Sinh không hiểu.

Triệu Nghị lại phải nháy mắt với Lâm Thư Hữu.

A Hữu tuy hiểu được, nhưng không dám làm ra vẻ hiểu.

May thay, lúc này Đàm Văn Bân chủ động hô lên:

“Bảo vệ Tiểu Viễn ca!”

Nhuận Sinh và Lâm Thư Hữu liền thuận thế thu tay lại.

Triệu Nghị quát lớn: “Ta muốn giết sạch các ngươi!”

Hắn hét xong liền chủ động lao vào, lần này không né tránh, mà nắm quyền chủ động, bắt đầu dẫn dắt cả hai phe di chuyển chiến trường, vừa giao thủ vừa nhảy lên các ngăn chứa khác.

Dưới danh nghĩa giả vờ chiến đấu, hắn đưa mọi người ra ngoài.

Trần Hi Diên cũng đang chạy thoát theo hướng này.

Máu tươi đã mờ nhòe đôi mắt nàng — từ khi đốt đèn đi sông đến nay, đây là lần đầu tiên nàng chật vật như vậy, rơi vào hiểm cảnh như vậy.

Kỳ thực, nàng và Trần Tĩnh có nhiều điểm tương đồng.

Trần Tĩnh là được Triệu Nghị bảo hộ quá tốt, còn nàng thì được thiên phú và lĩnh vực của mình che chở quá êm đềm.

Nhưng cuối cùng, vẫn là Triệu Nghị đến trước. Hắn vốn là trận nhãn, ở đây được trời ưu ái.

Triệu Nghị và Lý Truy Viễn lúc này chỉ cách nhau một ngăn chứa, ánh mắt hai người xuyên qua sự ngăn trở, nhìn thẳng vào nhau.

Ánh mắt lại giao nhau.

Triệu Nghị một bên tiếp tục dây dưa với Nhuận Sinh, một bên tranh thủ thời gian gật đầu với thiếu niên.

Hôm nay người chết rất nhiều, nhưng khi đại trận bị phá, chắc chắn sẽ có không ít người vốn nên bị vây giết mà có thể đào thoát. Trong số đó không thiếu người có liên hệ sâu sắc với Ngu gia, thậm chí có thể xem như tai mắt của Ngu gia.

Lần “tẩy hắc” này, sau đó tất sẽ có người của Ngu gia chủ động liên hệ — đến lúc đó, cả hắc đạo lẫn bạch đạo đều phải hầu hạ huynh đệ bọn họ, trong vũng nước đục này, bọn họ sẽ có cơ hội bắt được cá lớn.

Cảm thấy thời cơ đã tới, Triệu Nghị chủ động mở ra tầng bình chướng cuối cùng, bước đến khu vực của Lý Truy Viễn.

Diễn trò phải diễn cho trọn, Triệu Nghị nhìn chằm chằm Lý Truy Viễn, lạnh giọng nói:

“Không một kẻ nào được phép sống sót! Hôm nay kẻ tới nơi này, đều phải chết cho ta!”

Dứt lời, Triệu Nghị bóp quyết Triệu gia, giữa trán và trước ngực sinh tử môn đồng thời mở ra, ngọn lửa lam sắc bùng lên, lấy hắn làm trung tâm nhanh chóng lan tỏa.

Lần này hắn ra tay vốn là để che chở cho nhóm Nhuận Sinh rút lui, đồng thời giúp họ Lý thêm một phần lực hỗ trợ.

Nhưng đúng lúc này, Trần Hi Diên xông tới.

Nàng nghe được lời của Triệu Nghị, nhìn thấy thiếu niên đang bị ngọn lửa lam bao phủ.

Phản ứng đầu tiên của nàng là thiếu niên này chính là người đến tham quan bảo tàng hôm nay.

Nếu cho nàng thêm chút thời gian, hoặc chút bình tĩnh, nàng tất nhiên sẽ nhận ra điều không hợp lý — hai lần gặp mặt đều xảy ra ở nơi này, rõ ràng không thể là trùng hợp.

Nhưng hiện tại, nàng đã không còn thời gian, cũng không còn tỉnh táo. Dựa vào bí thuật mà miễn cưỡng duy trì sinh mệnh, ý thức nàng đã mơ hồ, mọi hành động đều hoàn toàn theo bản năng.

Lý Truy Viễn cúi đầu dùng tay phải gõ nhẹ trán, tay trái lại chỉ phương hướng cho Trần Hi Diên.

Mình chỉ có thể giúp đến đây. Nàng hãy chạy trước, tìm chỗ ẩn nấp dưỡng thương, sau này hắn sẽ đi tìm nàng.

Về phần lam hỏa do Triệu Nghị thi triển, với Lý Truy Viễn – người cũng nắm giữ Triệu thị bản quyết – không những không có hại mà còn mang tác dụng bổ dưỡng.

Nhưng trong mắt Trần Hi Diên, Lý Truy Viễn lúc này đang sắp bị thiêu chết.

Thế là, toàn thân đẫm máu, thậm chí còn không lo nổi cho bản thân, Trần Hi Diên vẫn không do dự, vươn tay ôm lấy thiếu niên, mang hắn xông thẳng ra sinh môn.

Triệu Nghị thầm nghĩ: Đây là bố cục của họ Lý sao? Diệu thật!

Đám người Nhuận Sinh, Đàm Văn Bân và Lâm Thư Hữu cũng theo sát phía sau, chạy theo Triệu Nghị mà nhảy tới ngăn chứa này. Vừa nhìn thấy cảnh tượng kia, tất cả đều sững sờ.

“Tiểu Viễn ca… bị bắt đi rồi?”

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

    • Tự Tại Nhân Gian

      thường thì sáng 9-10h sẽ up, nhưng cũng tùy hôm do tác giả nhanh chậm thất thường a!!!

  1. Và giờ chúng ta có nói chuyện bằng đốt vàng mã mặc dù hơi tốn giấy một chút (*´ー`*)

  2. Nhất Tuyến

    shop sửa lại chương 323 xíu đọc cho nó thuận : ông nội bà nội ruột thành ông ngoại bà ngoại ruột ở cái đoạn đi thăm mộ ý .

  3. chuyện bị thiếu 1 số đoạn, check cuối chương 68 xem, tử sau thiếu đoạn sau chỗ “lông heo”

Scroll to Top