Dù đã tận mắt chứng kiến sự dịu dàng và quan tâm mà Trường Lưu Hầu dành cho Sương nhi, nhưng Vân Hạo Nhiên vẫn muốn tự mình xác nhận từ miệng muội ấy.
Năm xưa, Sương nhi vì tin lầm người mà lưu lạc bao năm. Lúc này, điều hắn bận tâm duy nhất là, trượng phu hiện tại của muội có thật sự đối xử tốt, có thể che chở cho nàng trọn vẹn hay không.
Vân Sương khẽ cong khóe môi, ánh mắt dịu dàng:
“Hắn đối xử với muội rất tốt, A huynh cứ yên tâm.”
Vân Hạo Nhiên đỏ cả mắt, liên tục gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi. Nhà ta với hắn thân phận cách biệt quá lớn, nếu… nếu hắn không thật lòng với muội, A huynh chỉ sợ muội phải chịu nhiều ấm ức…”
Vân Sương bật cười nhìn hắn, chợt chớp mắt tinh nghịch:
“A huynh, huynh xem thường muội quá rồi. Nếu hắn không tốt với muội, muội cũng chẳng ở cạnh hắn làm gì. Mối quan hệ của bọn muội, không phải hắn lựa chọn muội, mà là cả hai cùng lựa chọn nhau.”
Nàng hiểu rõ, trong suy nghĩ của A huynh, nữ tử sau khi gả chồng thì tất cả hỷ nộ ai lạc đều dựa vào trượng phu mà sống.
Nàng không trách được tư tưởng đó, chỉ muốn nói rõ rằng, trong mối quan hệ này, nàng không hề bị động.
Thậm chí khi ban đầu nàng chủ động tìm đến Giang Tiếu, cũng chưa từng nghĩ đến việc cần một người nam nhân làm chỗ dựa, mà chỉ muốn hắn chịu trách nhiệm với đứa bé – bổn phận mà một người cha nên có.
Nàng hoàn toàn có năng lực tự bảo vệ và nuôi sống bản thân.
Vân Hạo Nhiên lần nữa sững sờ nhìn muội muội trước mặt, cảm thấy khí chất tự tin và quật cường ấy khiến nàng trở nên hoàn toàn xa lạ.
Đừng nói là Sương nhi thuở xưa, đến cả những nữ tử khác trong thiên hạ, hắn cũng chưa từng thấy ai có phong thái ấy.
Trong lòng hắn, chợt dâng lên một giọng nói mơ hồ—
Sương nhi của hắn… thật sự đã thay đổi.
Hắn không thể nhìn nàng bằng ánh mắt xưa kia được nữa — không, phải nói là không thể tiếp tục nhìn nàng bằng ánh mắt dành cho những nữ tử tầm thường.
Lại nghĩ đến thái độ Giang Tiếu và Do đại lang tử khi ở cạnh nàng — không chỉ có sự thân thiết của người nhà, mà còn là tin tưởng, tôn trọng giữa bằng hữu đồng hành, trong lòng hắn bỗng dâng lên cảm xúc khó tả.
Cảm giác như… dù đã tìm lại được muội muội, nhưng nàng giờ đã cách xa hắn rất nhiều.
Thấy Vân Hạo Nhiên trầm mặc, Vân Sương tưởng hắn còn chưa tiêu hóa nổi lời vừa rồi, liền khẽ ho, chuyển đề tài:
“Giờ cũng không còn sớm, nhà bếp hẳn đã chuẩn bị xong bữa tối, chúng ta sang phòng ăn đi, vừa ăn vừa nói chuyện?”
Vân Hạo Nhiên khẽ hoàn hồn, gật đầu: “Được.”
“Còn nữa…”
Trước khi đứng dậy, Vân Sương như sực nhớ điều gì, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm nghị:
“A huynh, dạo trước huynh lặng lẽ rời khỏi Kinh thành, tới sống trong thôn trang bên ngoài, là vì người phe Mộc thừa tướng đúng không? Chút nữa, huynh nói rõ với bọn muội về chuyện này.”
Rời khỏi cảm giác buồn bã ban nãy, thấy vẻ nghiêm túc của Vân Sương, Vân Hạo Nhiên không nhịn được khẽ cười. Giống như năm xưa khi nàng còn bé, mỗi lần gây họa đều là hắn ra mặt che chở. Mà giờ, chính muội muội lại là người bảo vệ hắn.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay, xoa xoa đầu nàng như thuở nhỏ, cảm khái nói:
“Hồi bé, mỗi lần muội gây chuyện đều là A huynh bảo vệ muội. Giờ lại tới lượt Sương nhi bảo vệ A huynh rồi.”
Muội muội hắn, từ nhỏ tính tình nhu thuận, tuy lanh lợi nhưng luôn được cả nhà cưng chiều, tính cách vốn đơn thuần thiện lương. Cũng vì thế mà dễ bị người khác lợi dụng, bị lừa gạt, cuối cùng mới bị Hà Văn Tân dụ dỗ đem đi.
Khi ấy, là hắn và cha mẹ luôn ở phía sau bảo vệ nàng.
Tuy có chút cảm khái, nhưng nhìn thấy muội muội trưởng thành như hôm nay, trong lòng hắn nhiều hơn cả là sự kiêu hãnh và yên lòng.
Ít nhất, Sương nhi bây giờ, sẽ không còn là người dễ dàng bị tổn thương như xưa nữa.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Lòng Vân Sương chợt mềm lại, nhìn chàng thanh niên trước mặt đang nhìn nàng đầy dịu dàng, trong tim không khỏi dâng lên một cảm xúc ấm áp mang tên — người thân.
Dẫu biết, đó chỉ là vị ca ca “trên danh nghĩa”.
Dù biết rõ trong huyết mạch không có ràng buộc, nhưng Vân Sương vẫn có thể cảm nhận được—sự quan tâm và lo lắng mà Vân Hạo Nhiên dành cho nàng đều là thật. Hắn nhìn mọi chuyện đều xuất phát từ vị trí của nàng, chỉ để tâm một điều: nàng có vui không, có bị người khác ức hiếp hay không.
Có lẽ… đây chính là ý nghĩa của hai chữ “người nhà ngoại”.
Huynh muội hai người đi tới phòng ăn, Giang Tiếu liền cho nhà bếp dọn món.
Giờ mọi chuyện đã nói ra, Vân Hạo Nhiên cũng không còn vẻ gò bó hay lúng túng ban đầu. Khi Do Dã hỏi lý do vì sao hắn lặng lẽ rời khỏi Kinh thành, Vân Hạo Nhiên khẽ thở dài, giọng mang theo vài phần chua xót:
“Chuyện này, đúng là ta đã quá sơ suất. Khi đó cứ nghĩ chỉ là đơn giản đến thăm Chương đại nhân, không ai để tâm, ai ngờ… Sau lần thứ hai đến thăm, ngày hôm sau ta vào thư quán mua bút mực thì bị Ngụy nhị lang dẫn người tới chặn lại, không ngừng tra hỏi ta vì sao lại đến gặp Chương đại nhân, đã nói những gì với ông ấy.
Ta thấy bọn họ tới chẳng có ý tốt, nên không muốn nhiều lời. Chẳng mấy câu, hắn liền lộ rõ bản chất, đe dọa ta rằng nếu còn ‘không biết điều’, thì kỳ thi hội năm sau ta đừng mong được tham gia thuận lợi.
Hắn đến tìm ta hai lần. Lần đầu, ta còn chưa để tâm. Nhưng chưa đầy hai hôm sau, hắn lại đến, đưa cho ta một thiệp mời dự yến tiệc của Ngụy gia, nói có quý nhân muốn gặp ta. Ta từ chối, thì hắn lại lần nữa dùng kỳ thi uy hiếp, thậm chí… ám chỉ rằng, nếu ta không nghe lời, kết cục sẽ giống mấy vị thí sinh từng bị phanh thây trước đó.
Thấy tình hình bất ổn, ta mới vội vàng rời khỏi Kinh thành.”
Vân Sương hơi ngẩn người, nghe đến đây thì lông mày khẽ chau lại, ánh mắt cũng không tự chủ mà liếc sang Do Dã – người đang nhíu mày suy tư.
Hai người trao đổi ánh mắt, Do Dã quả quyết nói: “Thái độ của Ngụy nhị lang có điều bất ổn.”
Vân Hạo Nhiên sửng sốt, nhìn Do Dã không hiểu: “Ý huynh là sao?”
Đến giờ hắn vẫn nghĩ, những vụ thí sinh bị sát hại đều là do phe Mộc thừa tướng gây ra.
Vân Sương chậm rãi nói:
“Những vụ án đó không phải do phe Mộc thừa tướng làm. Chẳng qua là trùng hợp xảy ra đúng thời điểm nhạy cảm, khiến người ngoài tưởng nhầm mà thôi.
Khi lời đồn nổi lên khắp nơi, phe Mộc thừa tướng đã cực kỳ phẫn nộ và khó xử. Vì thế mà Ngụy thiếu khanh bên Đại Lý Tự mới vội vã điều tra chân tướng để rửa sạch hiềm nghi cho bọn họ.
Ngụy nhị lang là người làm việc cho phe Mộc thừa tướng, nhưng lại lấy chính vụ án ấy ra đe dọa huynh. Điều đó chẳng khác nào chính tay hắt chậu nước bẩn mà phe của hắn đang cố gắng rửa sạch, lên đầu họ một lần nữa — hoàn toàn không hợp lý.”
Vân Hạo Nhiên sững sờ, hoàn toàn không ngờ được chuyện lại còn có nội tình như vậy.
Hắn không khỏi hỏi: “Vậy… hắn biết rõ như vậy, tại sao vẫn cố dùng vụ án đó để uy hiếp ta?”
Vân Sương hơi mím môi, bình tĩnh phân tích:
“Chuyện này cần điều tra kỹ. Trước hết, phải xem Ngụy nhị lang có từng dùng vụ án đó để uy hiếp thí sinh nào khác chưa.
Nếu có, có lẽ đó là cách làm việc thường thấy của hắn, và hắn không ngại bị phe Mộc thừa tướng biết chuyện, hoặc có chỗ dựa đủ lớn để không sợ phản ứng từ bên trong.
Nhưng nếu… chưa từng uy hiếp ai khác, vậy huynh là trường hợp đặc biệt. Hắn quá nôn nóng khiến huynh thuận theo, thậm chí không tiếc mạo hiểm làm tổn hại danh dự bản thân.”
Vân Hạo Nhiên mở to mắt, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Lúc này, Do Dã như chợt nhớ ra điều gì, khẽ cau mày:
“Trước kia, lúc Vân nương tử nhờ ta điều tra tung tích của Vân lang quân, thuộc hạ của ta từng hỏi thăm người đồng cư phòng trọ với huynh. Người đó nói, sau khi huynh rời khỏi Minh Kinh, có một đêm hắn từng nghe thấy trong phòng huynh có động tĩnh, dường như có người ở bên trong.”
“Nhưng vì không thấy mất mát gì, người kia cũng không chắc có phải nghe nhầm hay không. Lúc đó, ta chỉ lo tìm người, nên không để ý nhiều…”
Giờ nghĩ lại, kết hợp với hành động bất thường của Ngụy nhị lang, chuyện này chỉ sợ không đơn giản như vẻ ngoài.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.