“Đương nhiên. Ta sở dĩ còn luôn luôn lưu tại nơi này, chính là vì chứng minh việc này đích xác không phải do chủ thượng gây ra. Cho dù là sự kiện ba nghìn năm trước, cũng không phải do chủ thượng của ta làm. Các ngươi vì việc này, luôn luôn nhằm vào chủ thượng của ta, thật là oan uổng.”
Đối với việc này, Thiệu Hoa luôn luôn vì Xích Diễm kêu oan. Tuy rằng bọn họ cùng chủ thượng một dạng, vào ba nghìn năm trước sống lại, đối với ký ức trước kia đã toàn bộ biến mất, nhưng đối với sự kiện đó, hắn tin tưởng, tuyệt đối không phải do chủ thượng gây ra.
Cho nên thật vất vả mới bị phu nhân phát hiện những học viên đó là trúng cổ mà chẳng hề là ác linh, hắn liền nhất định muốn cứu sống những học viên đó, làm cho lời đồn về ác linh chưa đánh đã tan.
Như vậy, mới là từ căn bản cứu vớt chủ thượng.
“Hảo, ta tin ngươi.”
Lời nói của Lục Tiêu Tiêu lần nữa khiến các thái thượng trưởng lão bất mãn, dồn dập chỉ trích nàng.
“Thánh chủ đã nói rồi, hắn không có ở đây, Càn Khôn Học Viện do ta làm chủ. Hết thảy khả năng phát sinh trách nhiệm cùng hậu quả, đều do ta, Lục Tiêu Tiêu, một người gánh vác. Cho nên ta mệnh lệnh các ngươi, lập tức đình chiến, phối hợp với Thiệu Hoa, cứu chữa học viên.”
********************* Càn Khôn Học Viện *********************
Tại một phòng ngủ của học viên hoàng tộc trong Càn Khôn Học Viện, Bắc Minh Khải nhởn nhơ nằm trên giường, quần áo hơi mở, lộ ra ngực cường tráng. Trong con ngươi, một mạt màu xanh lá thỉnh thoảng lưu chuyển, che kín vẻ lỗ mãng thường ngày, lại khiến người ta không khỏi phát lạnh vì sự âm lệ.
Một bên, Lâu Tuyết Lan cơ hồ trần truồng run rẩy, thay hắn mát xa. Quan sát kỹ, không khó phát hiện, hai tay nàng không ngừng run rẩy.
Bắc Minh Khải chăm chú nhìn Lâu Tuyết Lan đang cúi đầu mát xa cho hắn, không dám lên tiếng. Thật lâu sau, đột nhiên hứng thú, hắn đột nhiên tới gần.
Lâu Tuyết Lan vốn đã căng thẳng đến cực hạn, đột nhiên thấy Bắc Minh Khải tới gần, sợ hãi kêu lên một tiếng, ngã xuống giường, hoảng sợ nhìn Bắc Minh Khải đang cười rạng rỡ.
Người này, tuy rằng bên ngoài cười, nhưng lại khiến nàng có cảm giác khủng bố.
Bởi vì nàng vĩnh viễn không quên được ngày đó, khi thái tử bị biếm làm thứ nhân, nàng cũng bị liên lụy. Đang mắng đối phương, đối phương lại đột nhiên biến thân thành một con đại trùng siêu cấp khủng bố.
Từ ngày đó bắt đầu, nàng liền rơi vào ác mộng không bao giờ tỉnh lại.
Nàng không hiểu vì sao một thái tử tốt lại đột nhiên biến thành một con đại trùng, càng không hiểu vì sao con đại trùng này lại chọn Bắc Minh Khải làm thế thân.
Nhưng nàng, với danh nghĩa là thê tử của con đại trùng này, chỉ có thể chịu đựng sự khiếp sợ tột độ, cùng hắn diễn một vở kịch định sẵn sẽ không thắng.
Nàng không rõ, đã nói Xích Diễm bị hắn nói đến mức không chịu nổi, vì sao hắn không trực tiếp giết chết, mà lại làm nhiều chuyện như vậy, còn kéo nàng, một người vô tội, vào diễn kịch.
Nhìn Bắc Minh Khải cười tà mị, thực ra lại khủng bố âm lệ đến cực điểm, Lâu Tuyết Lan lập tức quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu sám hối.
“Ma quân thứ tội, ma quân thứ tội! Ta… Ta không phải cố ý. Cầu ma quân nguôi giận! Ách…”
Lâu Tuyết Lan còn đang hoảng sợ dập đầu, chợt đột nhiên, thân thể bị một vật gì đó quấn chặt, cổ họng lời nói liền tắc nghẽn trong lồng ngực, không thể phát ra.
Ngay sau đó, một cái đuôi thịt dài không biết từ đâu đưa ra, trong nháy mắt đã kéo nàng lên giữa không trung.
Hoảng sợ nhìn Bắc Minh Khải với thân thể nửa người nửa trùng, Lâu Tuyết Lan nước mắt không ngừng rơi xuống.
Tuy rằng loại tình cảnh này đối với nàng không phải lần đầu, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn như vậy, nàng vẫn sợ đến muốn chết.
Đặc biệt là hiện tại, hắn mệnh lệnh nàng cởi hết quần áo, mà hắn lại dùng cái đuôi thịt to mập quấn quanh thân thể trần truồng của nàng. Tuy rằng thân thể đã bị buộc chặt đến tê liệt, nhưng nàng vẫn cảm giác được cái đuôi thịt dính ướt và lạnh buốt của hắn.
Loại cảm giác đó, thật là nói có bao nhiêu ghê tởm liền có bấy nhiêu ghê tởm.
Mà nàng, còn cần phải mỗi đêm hầu hạ hắn, để hắn tùy tiện đòi hỏi.
Nếu không nghĩ đến gia nhân của nàng đã toàn bộ bị hắn mê hoặc, nếu nàng không phục tùng, cả nhà Lâu gia mấy trăm người sẽ phải chết dưới uy quyền của hắn, thì nàng thà tự sát, cũng tuyệt đối không muốn sống cuộc sống như vậy.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Nhìn Lâu Tuyết Lan kinh hoảng, Bắc Minh Khải tràn đầy thích thú duỗi thẳng cổ.
Nguyên bản vẫn là nửa người nửa trùng, giờ phút này ngay cả cổ cũng biến thành hình trùng, dọa Lâu Tuyết Lan hai mắt trắng dã, suýt nữa ngất đi.
Bắc Minh Khải đưa cổ đến gần Lâu Tuyết Lan, cười hỏi: “Phu nhân, thế nào? Ngươi rất sợ ta sao?”
Lâu Tuyết Lan khóc đến hoa dung thất sắc, lại vẫn không ngừng lắc đầu nói: “Không có, không có! Ta… Ta không sợ! Không sợ!”
Bắc Minh Khải cười, đưa ra một cái lưỡi thịt dài, liếm lên mặt Lâu Tuyết Lan, cười nói: “Phải không?”
Nhìn nước miếng dính trên mặt, Lâu Tuyết Lan khóc gật đầu nói: “Là… Là.”
“Kia… Ngươi yêu ta sao?”
“Yêu! Yêu! Ta yêu!”
“Đã yêu, vậy thì hảo hảo hầu hạ bản tôn đi!”
Nói xong, Bắc Minh Khải đột nhiên hứng thú, toàn bộ hóa thành một con trùng trưởng thành, nhúc nhích trên đệm.
Lâu Tuyết Lan cũng bị hắn đột nhiên ném lên giường.
Ngồi trên giường, Lâu Tuyết Lan tuy rằng cảm thấy ghê tởm đến cực điểm, nhưng lại vẫn chỉ có thể run rẩy bò đến con trùng nhúc nhích kia, dùng hai tay vuốt ve thân thể dính nhớp của hắn, nghe đối phương phát ra tiếng rên rỉ ghê tởm, nàng biết, đây là hắn cảm thấy thoải mái.
“Ma quân, Xích Diễm liền ở trên lầu, ngài… Ngài chuẩn bị khi nào động thủ a?”
“Không vội. Bản tôn còn muốn xem Tưởng Thanh Nguyệt kia tiện nhân có thể giải được cổ độc do bản tôn hạ hay không.”
“Là a, nàng đích xác rất lợi hại, một người không có huyền lực, thế nhưng có thể phát giác cổ độc.”
Lâu Tuyết Lan tận lực thuận theo lời nói của Bắc Minh Khải, chính là đang nói đến Tưởng Thanh Nguyệt, Bắc Minh Khải đột nhiên khôi phục thành nhân thân, càng trọng yếu, hắn thế nhưng khôi phục thành diện mạo Cổ Vương, tà mị âm lệ nhìn Lâu Tuyết Lan, lặp lại lời nàng:
“Không có huyền lực nhân loại nữ tử?”
Cổ Vương đột nhiên biến hóa dọa Lâu Tuyết Lan nhảy dựng, lập tức quỳ trên giường như một tiểu tức phụ làm chuyện sai.
“Ma quân thứ tội, ma quân thứ tội. Ta… Ta…” Lần này, ngay cả Lâu Tuyết Lan cũng không biết mình sai ở đâu.
Chính là ma quân đột nhiên hiện ra chân thân, điều này đại biểu, hắn sinh khí.
Cổ Vương miệt thị mà lại phẫn uất nói: “Về sau không biết thì đừng nói lung tung. Nói cho ngươi biết, Tưởng Thanh Nguyệt chính là nữ nhi của Thiên Đế, là Vân Nguyệt công chúa chuyển thế.
Ngươi đừng nhìn tiện nhân kia một bộ nhân súc vô hại, trong xương lại lợi hại dụ dỗ người ta!
Tiện nhân đó đời nào cũng một dạng. Trước đây giả thanh thuần, hiện tại giả nữ cường, khiến mọi người bị lừa gạt. Lão tử nhìn thấy nàng là muốn nôn!”
Lâu Tuyết Lan vừa nghe, trong lòng càng bi thống. Một bên dập đầu nhận sai, một bên oán thầm: Nàng rốt cuộc là số mệnh gì mà lại gặp phải một đám thần tiên cùng ma quỷ. Điều này khiến nàng, một nữ tử nhân loại yếu đuối, làm sao có thể chịu đựng được?
Có câu nói, thần tiên đánh nhau, phàm nhân chịu tai ương. Nàng chính là điển hình của bia đỡ đạn a!
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.