Lục Gia thấy Dương Bá Nông ôm theo một bọc đồ bước ra, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, liền không nhịn được hỏi:
“Đây là gì?”
Dương Bá Nông chỉ siết chặt bọc đồ trong tay, bước nhanh ra ngoài:
“Đến Thái úy phủ rồi nói.”
Lục Gia không hỏi thêm, lặng lẽ đi theo.
…
Tại Thái úy phủ.
Ngay sau khi Lục Gia rời phủ, Thẩm Khinh Chu đã trở về.
Mọi người đều hiểu rõ, Nghiêm gia tuyệt đối sẽ không khoanh tay chịu chết, bao năm qua, bè đảng của bọn chúng trên triều đình không thể chỉ là hữu danh vô thực.
Trải qua thất bại ở kiếp trước, Thẩm Khinh Chu càng hiểu rõ điều này hơn ai hết.
Sau khi xử lý xong mọi việc trong tay, hắn chuẩn bị đến Lục phủ đón Lục Gia, thì Hà Khê vội vàng chạy vào:
“Vừa rồi có một cỗ xe ngựa từ hướng hoàng thành đi về phía chúng ta.
Nhưng khi đến gần lại biến mất.”
Trong thời điểm then chốt này, bất kỳ động thái nào cũng không thể xem nhẹ.
Thẩm Khinh Chu lập tức dừng bước: “Xe ngựa thế nào?
Nhận diện được không?”
“Trông rất bình thường, không có bất kỳ ký hiệu gì.
Nhưng cũng chưa chắc từ trong cung đi ra, chỉ là xuất phát từ hướng hoàng thành.
Lúc huynh đệ của chúng ta theo dõi Nội các, tình cờ thấy được.
Ban đầu cứ nghĩ là đến Nghiêm gia, không ngờ lại hướng về phía chúng ta.”
Thẩm Khinh Chu nhìn lên màn đêm u tối, trầm giọng: “Giờ này, nếu không phải từ trong cung, vậy chỉ có thể là của Nội cung giám.”
Hắn lập tức ra lệnh:
“Báo cho lính canh đêm, bất cứ động tĩnh nào quanh các cổng đều phải báo lại ngay.
Sau đó dẫn theo một đội người đến Lục phủ, đón thiếu phu nhân về.”
Hà Khê nhận lệnh rời đi.
Sau khi hắn đi, Thẩm Khinh Chu lặng lẽ quan sát xung quanh.
Trong sân, mấy con chó săn đột nhiên đồng loạt sủa vang.
Hắn bước lại gần, quát vài tiếng khiến chúng yên lặng, nhưng chưa đầy một lát sau, chúng lại hướng về phía bức tường phía tây mà tru lên.
Phía bên kia bức tường, chính là chính viện.
Ánh mắt Thẩm Khinh Chu thoáng dừng lại, rồi từ từ đứng thẳng dậy.
…
Tại thư phòng Thái úy phủ.
Hôm nay Thẩm Bác chưa từng rời phủ, nhưng người ra vào truyền tin chưa từng dứt.
Nghe báo cáo, ông trầm giọng hỏi: “Sau khi Nghiêm Tụng hồi phủ, Nghiêm gia có ai đến Lục phủ không?”
“Từ lúc chuyện vỡ lở, Nghiêm gia luôn có người qua lại, nhưng tuyệt nhiên không ai đến Lục phủ.”
Thẩm Bác khẽ vuốt râu, trầm tư trong chốc lát, rồi lại hỏi: “Đại công tử đâu?
Vẫn chưa về sao?”
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng bẩm báo: “Thái úy đại nhân, Lý công công đến!”
Người vào báo là Dịch Triết, hắn đã túc trực ở thư phòng từ đầu đêm đến giờ.
Thẩm Bác chợt khựng lại, đưa mắt nhìn ra sắc trời, trời đã sắp sáng.
Ông lập tức bước ra ngoài cửa, chắp tay đón khách.
“Thái úy đại nhân!” Lý Tuyền vừa tháo chiếc áo tơi xuống, vừa nhanh chóng đi vào:
“Nghiêm gia đã cấu kết với Cao Hồng.
Một canh giờ trước, Nghiêm Tụng đã lén gặp Cao Hồng bên ngoài hoàng cung, hai người còn có mật thư trao đổi.
Sau đó, Nghiêm Tụng lập tức quay về phủ!”
Thẩm Bác cau mày: “Ta đang suy đoán xem Nghiêm gia sẽ nhắm vào hướng nào, hóa ra là tìm đến Cao Hồng!”
Cao Hồng đã theo hầu hoàng thượng nhiều năm, rất được sủng ái, nếu hắn ra mặt, Nghiêm gia e là sẽ có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Lý Tuyền nghiêm mặt nói: “Không chỉ đơn giản là có cơ hội xoay chuyển đâu.
Ta đoán chậm nhất là trước khi trời tối ngày mai, chắc chắn sẽ có kết quả!
Thái úy đại nhân phải lập tức nghĩ cách ứng phó mới được!”
Thẩm Bác trầm ngâm một lúc, sau đó nghiêm túc chắp tay hành lễ:
“Mấy năm nay, công công luôn âm thầm giúp đỡ ta.
Lần này có thể thúc đẩy hoàng thượng tra xét vụ án quân lương, công công cũng góp công không nhỏ.”
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
“Nay nửa đêm công công còn mạo hiểm đến đây báo tin, tất cả đều vì thiên hạ thái bình!
Tại hạ xin cảm tạ đại nghĩa của công công!”
Lý Tuyền khoát tay: “Không, Thái úy đại nhân, lần này ta đến, cũng là vì chính bản thân mình.
Cao Hồng đã muốn giẫm ta xuống từ lâu, để thay thế ta làm Tổng quản Nội giám.”
“Nay hắn liên thủ với Nghiêm gia, tất nhiên là muốn có được sự giúp đỡ của bọn họ.”
“Còn ta, bao năm qua chỉ có duy nhất một lần trái ý hoàng thượng—chính là chuyện lập Thái tử.
Cũng vì thế, mà bệ hạ không chỉ không còn sủng ái Thái tử điện hạ, mà ngay cả ta cũng chẳng còn được tin tưởng như xưa!”
“Hiện tại, ta vẫn chưa rõ Nghiêm Tụng giao cho Cao Hồng thứ gì.
Nhưng nếu Cao Hồng lợi dụng chuyện năm đó để làm khó ta, ta e là khó có thể chống đỡ.”
“Vậy nên, ta mới đích thân đến đây báo cho Thái úy đại nhân biết, mong ngài sớm tính toán đối sách!”
Lý Tuyền nói rồi, lấy từ trong ngực ra hai tập cáo trạng:
“Đây là hai bản trạng từ quê nhà của Nghiêm Tụng, ngoài ra còn có vạn dân huyết thư, tố cáo những tội ác mà Nghiêm gia đã phạm ở tổ địa của họ.”
“Lúc trước khi ta nhận được những bản trạng này, ta đã âm thầm giữ lại, vì biết thời cơ chưa đến, có dâng lên cũng vô ích.
Nhưng giờ khắc này, có lẽ ngày đó không còn xa nữa, nên ta giao lại cho đại nhân.”
Ông ta trịnh trọng đưa tập trạng thư lên, rồi chậm rãi nói tiếp: “Những bản trạng như thế này chắc chắn còn rất nhiều, chỉ là không biết đã bị chôn vùi ở nơi nào.
Chỉ tiếc là khả năng của ta có hạn, không thể thu thập được nhiều hơn.
Chỉ có thể trông cậy vào đại nhân!”
Thẩm Bác nhìn chồng trạng thư trong tay, nhanh chóng lật xem.
Chỉ thấy phần nội dung chính chỉ chiếm vài trang đầu, còn lại hơn hai mươi trang phía dưới, chi chít chữ ký, dấu vân tay đỏ như máu!
Ông trầm giọng hỏi: “Những bằng chứng quan trọng thế này, theo lý không thể đến tay công công, người lấy được bằng cách nào?”
Lý Tuyền thở dài:
“Là ta tình cờ có được trên đường đi làm nhiệm vụ.
Đại nhân hẳn cũng đoán được, người dâng trạng đã mất mạng.
Nhưng may mắn thay, bọn họ có thể giết một hai người, nhưng không thể giết mười hai mươi người, càng không thể giết hết hàng trăm người!
Đại nhân hãy giữ kỹ, chờ đến thời cơ thích hợp rồi hãy mang ra.”
Thẩm Bác siết chặt tập trạng thư, môi khẽ mím.
Lý Tuyền cười nhạt: “Ngài và ta vốn cùng một đường, đại nhân không cần nói gì thêm.”
Nói đến đây, ông ta cúi mình hành lễ thật sâu, rồi thấp giọng: “Cao Hồng vẫn đang theo dõi ta trong bóng tối, ta không tiện lưu lại lâu, xin cáo từ!
Đại nhân không cần tiễn.”
Dứt lời, ông lại khoác lên chiếc áo tơi, trước khi đi, còn nhìn Thẩm Bác thật sâu một cái, sau đó nhanh chóng rời đi như lúc đến.
…
Ngoài trời, sấm sét ầm ầm.
Mưa lại lớn hơn.
Vạn vật dường như đều bị tiếng mưa che lấp.
Thẩm Bác đứng lặng trong mưa hồi lâu, cuối cùng mới chậm rãi quay lại phòng.
Trên bàn vẫn là bản trạng thư của vạn dân.
Những dấu tay đỏ tươi như những cánh hoa mai rơi trên nền tuyết trắng.
Thẩm Khinh Chu, người đang đứng tựa bên cửa sổ, ôm hai tay quan sát.
Nhìn một lát, hắn thả lỏng cánh tay, bóng dáng nhanh chóng ẩn vào màn đêm.
Dịch Triết, sau khi tiễn Lý Tuyền đến cổng, quay trở vào, đóng cửa lại rồi đi tới trước án thư:
“Lý công công nói, Nghiêm gia đã liên kết với Cao Hồng.
Chuyện này vốn dĩ chúng ta đã dự liệu, nhưng trước giờ chưa có chứng cứ.
Giờ đây đã được xác thực, hơn nữa, công công còn nói chậm nhất là trước khi trời tối ngày mai sẽ có kết quả.
Điều này cho thấy Nghiêm gia đã dốc toàn lực.”
“Có thể khiến hoàng thượng hồi tâm chuyển ý trong lúc này, e là có liên quan đến chiến sự Đông Nam.”
Thẩm Bác đặt tay lên hông, đứng dưới ánh đèn, trầm ngâm: “Đông Nam, Hồ Ngọc Thành đánh trận cần tiền.
Nếu Nghiêm gia quyết định liều mạng, trận này quả thực không dễ xoay chuyển.
Trừ phi…”
Dịch Triết lập tức hỏi: “Trừ phi cái gì?”
Ánh mắt Thẩm Bác trở nên thâm trầm, giọng nói trầm thấp: “Trừ phi có cách chạm đến cái gai trong lòng hoàng thượng.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Thiếu chương 403 và 413 rồi
Up nhầm truyện, đã sửa rồi. tks bạn nhé!