Thẩm Bác im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài, trầm giọng nói:
“Năm đó, Hoàng thượng tin vào thuyết ‘long tranh hổ đấu’, không chịu lập Thái tử.
Nhưng về sau, hậu cung đột nhiên xảy ra một trận cung biến, Hoàng thượng suýt nữa bị mưu hại.
Lúc ấy, văn võ bá quan lo lắng triều đình gặp biến cố, thiên hạ không người kế vị, nên hơn nửa triều đình đồng loạt dâng tấu, thỉnh cầu lập Thái tử.
“Hoàng thượng bị dồn ép đến mức không thể không phong vị cho Đông Cung điện hạ như hiện nay.”
“Nhưng chuyện này vẫn khiến ngài canh cánh trong lòng, đến nay vẫn không ưa gì Thái tử, chỉ cho phép thái tử diện thánh mỗi tháng một lần.”
“Lý công công bên Tư Lễ Giám năm đó cũng từng dốc sức khuyên lập Thái tử, cho nên đến tận bây giờ, Hoàng thượng vẫn luôn có thành kiến với ông ấy.”
“Xem ra nhà họ Nghiêm đã lợi dụng sơ hở này, nên mới dám ngang nhiên ức hiếp Thái tử như vậy.”
Dương Bá Nông gật đầu: “Đúng vậy.
Nhà họ Nghiêm ban đầu hùa theo ý Hoàng thượng phản đối lập Thái tử, nhân cơ hội này trừ bỏ nhiều phe cánh khác.
Chính nhờ từng bước lấy lòng như thế, họ mới được trọng dụng đến ngày nay.”
“Đại nhân nhà ta nói, muốn tranh thắng trước nhà họ Nghiêm, trước hết phải giành được lòng tin của Hoàng thượng.”
Dịch Triết nghe vậy, không nhịn được liếc sang Thẩm Bác.
Trước đây, bọn họ đều nghĩ rằng Lục Giai câu kết với nhà họ Nghiêm, không ngờ rằng, ông ta lại âm thầm làm nhiều chuyện đến thế.
Người như Lục Giai, không chỉ hiểu rõ nhà họ Nghiêm mà còn giỏi tính toán, thật sự là nhân vật hiếm có trong thời điểm hiện tại.
Thẩm Bác trầm ngâm giây lát: “Nếu đây là vật chứng, thì vẫn còn thiếu nhân chứng.
Chúng ta vừa hồi kinh, chưa có mối liên hệ với hoàng tộc.”
“Hơn nữa, các chi hoàng tộc phần lớn đều ở bên ngoài kinh thành, mà chúng ta chỉ có một ngày, nước xa không cứu được lửa gần.
Nếu không có nhân chứng, ta e rằng đến cuối cùng Nghiêm Thuật vẫn có cơ thoát thân.”
Thẩm Khinh Chu nghe vậy, lập tức nói: “Chuyện này cứ giao cho ta, sáng mai ta sẽ tìm được nhân chứng.”
Thẩm Bác ngạc nhiên: “Con?”
Lập tức, hắn bừng tỉnh: “Chẳng lẽ ý con là…
Thái tử điện hạ?”
Nhân chứng có thể xuất hiện ngay sáng mai, ngoại trừ người của hoàng tộc còn ở kinh thành, thì chỉ có Thái tử!
“Con còn có quan hệ riêng với Thái tử?” Giọng Thẩm Bác đầy chấn động.
“Con có biết nếu bị phát giác, tội danh tư thông với đại thần có thể nghiêm trọng đến mức nào không?!”
Ông ta thật sự bị tên tiểu tử này làm kinh ngạc hết lần này đến lần khác.
Mấy năm qua hắn ở kinh thành, rốt cuộc đã làm những chuyện gì?
Những chuyện này, bản thân ông ta lại chưa từng nghe… chưa từng nghe qua!
Lục Gia vội vàng hòa giải: “Lúc này, phụ thân đừng để ý tiểu tiết nữa, chuyện chính mới là quan trọng!”
Dịch Triết cũng phụ họa: “Thiếu phu nhân nói rất đúng!
Nếu đã có chủ ý, thì phải lập tức hành động.
Vừa rồi Lý công công cũng ghé qua, xem ra Tư Lễ Giám sắp có biến động rồi.”
Lục Gia nghe vậy, giật mình: “Lý Tuyền?”
Lần trước tại Hà Nhĩ Lâu, khi nhìn thấy Cao Hồng, nàng đã nhớ ra không lâu sau đó, Lý Tuyền sẽ bị Cao Hồng lật đổ, chịu cảnh ngục tù và chết thê lương.
Chuyện này, chỉ có nàng và Thẩm Khinh Chu biết, không ngờ Lý Tuyền lại có giao tình riêng với Thẩm Bác!
Thẩm Bác thở dài, mặt lộ vẻ âu lo: “Lần này đứng ra cầu xin cho nhà họ Nghiêm chính là Cao Hồng.
Hắn hẳn đã nắm được một số nhược điểm của Lý công công, ta đang rất lo cho ông ấy.”
“Nhiều năm qua, ông ấy giúp ta truyền tin trong kinh, cũng lập được không ít công lao.
Nhưng chuyện trong cung, ta thực sự không thể nhúng tay, cũng không dám nhúng tay.”
“Đồng thời, nếu Cao Hồng đạt được mục đích, cũng đồng nghĩa với việc nhà họ Nghiêm đạt được mục đích.
Ta thực sự nghi ngờ rằng, nhà họ Nghiêm đã nắm được điểm yếu của Lý công công.”
Lục Gia nhìn sang Thẩm Khinh Chu: “Vậy thì càng phải hành động thật nhanh!”
Thẩm Khinh Chu đứng dậy: “Trời sắp sáng rồi, ta phải vào cung liên lạc ngay.”
Dương Bá Nông cũng nói: “Đại nhân nhà ta đã đến phủ họ Nghiêm, không rõ tình hình thế nào.
Giờ cũng không còn sớm, ta xin cáo từ trước.”
Thẩm Bác bước ra khỏi rèm: “Để ta tiễn ngươi.”
Dương Bá Nông định từ chối, nhưng Thẩm Bác đã bước đi trước, không để hắn có cơ hội nói thêm.
Hai người rời khỏi chính viện, suốt quãng đường không ai mở lời.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Mãi đến khi đến trước sân bãi đỗ xe ngựa, Thẩm Bác mới dừng bước, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Hắn chậm rãi hỏi: “Đại nhân nhà ngươi đã qua lại với Thẩm Khinh Chu bao lâu rồi?”
Dương Bá Nông nhất thời không hiểu dụng ý của ông ta, không dám tùy tiện trả lời.
Thẩm Bác liền khoát tay: “Không cần lo, ta không phải muốn truy cứu.
Chỉ là…”
Nói đến đây, ông ta đột nhiên dừng lại, dường như khẽ thở dài một hơi.
Dương Bá Nông thấy vậy, bèn nói: “Đại nhân nhà ta đã ngưỡng mộ phong thái của Thái úy đại nhân từ lâu, vẫn mong có dịp được đón tiếp đại nhân đến phủ một lần.
Sau này nếu có thời gian rảnh…”
Thẩm Bác gật đầu: “Sau này nhất định sẽ ghé thăm.”
Dương Bá Nông mỉm cười rời đi.
Thẩm Bác chau mày, vẻ mặt đầy u sầu.
Đợi đến khi Dương Bá Nông ra khỏi cửa, ông ta mới quay lại nói với Dịch Triết: “Cho người chuẩn bị xe, ta phải đến phủ của Ngô tướng quân một chuyến.”
…
Suốt đêm ấy, không ai trong phủ nhà họ Nghiêm chợp mắt.
Đèn trong phòng Nghiêm Tụng sáng suốt cả đêm, Nghiêm Lương huynh đệ cũng mãi đến khi trời rạng mới lần lượt trở về.
Nghiêm phu nhân lại càng bận rộn hơn.
Mặc dù gia tài phủ họ Nghiêm dày dặn, nhưng trong một đêm phải xoay sở được mấy chục vạn lượng bạc, đâu thể chỉ cần mở cửa kho là xong.
Phần lớn gia sản đều nằm rải rác khắp nơi, vậy nên phải lập tức điều động nhân thủ, khẩn cấp thu gom.
Chính vì thế, một kẻ nhàn tản như Lục Anh tất nhiên chẳng ai để mắt đến.
Huống hồ không bao lâu sau, Lục Giai đã tự mình đến cửa.
Nghiêm Tụng tiếp ông ta trong thư phòng, cả hai trao đổi một vài câu khách sáo, kỳ thực mỗi người đều có tính toán riêng.
Đến khi trời sáng, huynh đệ Nghiêm Lương đã trở về.
Một người thuận lợi đưa tin ra khỏi thành, gửi thẳng đến phương Đông Nam, còn người kia thì đã xoay xở đủ ba mươi vạn lượng bạc.
Tiền đã sẵn sàng, nhưng vẫn còn một bước cuối cùng—còn phải chờ xem Hoàng thượng có thời gian hay không.
Đến giờ ăn sáng, Nghiêm Tụng liền sai người vào cung liên hệ với Cao Hồng.
Chẳng bao lâu sau, khi ông ta vừa ăn hết một bát cháo, người được phái đi đã gấp gáp trở về, báo tin:
“Bẩm lão thái gia, Cao công công nói, sáng nay Lâm Đạo trưởng quan sát tinh tượng, tính ra hôm nay là ngày tốt để mở đàn luyện đan.
“Hiện tại, pháp đàn đã được bày sẵn trong Càn Thanh Cung.
Vậy nên, sáng nay Hoàng thượng không rảnh.”
“Nhưng đến quá trưa, khi việc luyện đan kết thúc, Hoàng thượng chắc chắn sẽ ra ngoài.
Cao công công dặn lão thái gia cứ chờ ở Nội các trước, đến thời điểm thích hợp sẽ được yết kiến!”
Nghe xong, Nghiêm Tụng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng thượng vì truy cầu trường sinh bất tử mà tu luyện đạo thuật suốt mấy chục năm nay, mỗi tháng vào ngày mùng Một và Rằm đều kiên quyết không bỏ qua việc luyện đan.
Mà mỗi lần như thế, tâm trạng của người thường sẽ tốt hơn.
“Hôm nay vừa khéo lại gặp phải ngày này, xem ra ông trời chưa muốn tuyệt đường ta!”
Ông ta lập tức ra lệnh:
“Chuẩn bị một lễ vật thật hậu, gửi vào ngân khố của Cao công công ở ngân trang Vĩnh Thịnh!
“Cho nhiều vào!
Lễ nhiều không ai chê, trên đời này chẳng ai không thích tiền cả!”
Nghiêm phu nhân nghe vậy, mừng đến rơi nước mắt, lập tức sai người đi sắp xếp.
Cả phủ cũng dấy lên không khí vui mừng.
Nghiêm Tụng xoay người, mở những chiếc rương gỗ cao ngất trước mặt.
Một mùi ẩm mốc phả ra, chẳng rõ đống bạc này đã được cất giữ từ bao lâu.
Nhưng khi ánh mặt trời chiếu lên từng xấp ngân phiếu trắng phau, chúng lập tức phản chiếu ra ánh sáng chói lóa, khiến người ta không khỏi lóa mắt.
Đúng vậy, có ai mà không yêu tiền chứ?
Ngay cả bậc thiên tử cũng không ngoại lệ!
Ông ta “bốp” một tiếng đóng nắp rương lại, cầm lên chiếc mũ cánh chuồn đặt bên cạnh, phủi nhẹ lớp bụi tưởng tượng, rồi nghiêm chỉnh đội lên đầu.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Thiếu chương 403 và 413 rồi
Up nhầm truyện, đã sửa rồi. tks bạn nhé!