Trong đầu Sử Tư lúc này, không có bất kỳ ý niệm nào khác, chỉ quanh quẩn một câu —— Không phải chứ, chơi lớn đến vậy sao?
Trước kia, lúc cùng Hạ Thắng đến Ma Quốc, thậm chí tham gia cả trận chiến giữ thành khốc liệt, hắn cũng chưa từng mang sọ. Vì sao ư? Chẳng phải là bởi vì an toàn có thể bảo đảm đó sao?
Chỉ cần không đụng phải Yêu Ma Thiên Tổng Lục giai, hoặc thật sự xui xẻo gặp phải, dựa vào nhóm hộ vệ dưới tay lão cô phụ – những kẻ có thực lực biến thái – thì vẫn có thể chạy thoát.
Hiện tại, bộ dáng hắn lộ rõ vẻ “ngươi có phải đang nói giỡn không”, là bởi vì trong lòng hiểu rất rõ, hoang dã kia… Cho dù bên cạnh có hộ vệ ẩn thân, cũng không thể nào bảo đảm an toàn cho hai người bọn họ.
“Thắng ca, ngươi thật sự không biết hoang dã nguy hiểm đến mức nào sao?”
Đại ca, xin ngươi suy nghĩ một chút, ta là cô nhi xuất thân, sống tầng thấp nhất Hàn Điểu thành, đến cả việc dùng nước cũng phải tranh giành hung hăng trong trường học, mỗi ngày chỉ ăn hai bữa cơm kiểu “quỷ đói”.
Ta biết tìm đâu ra tin tức liên quan đến hoang dã chứ?
Trên mạng, trong các tuyên truyền của Liên Bang, chỉ biết nói hoang dã vô cùng nguy hiểm. Nhưng rốt cuộc nguy hiểm ra sao, cụ thể có gì đáng sợ, thì lại hoàn toàn không rõ. Huống chi, Hàn Điểu thành cũng không hề có đường thông ra ngoài thành.
Không sai, mỗi một thành thị đều là phong bế. Không phải là che trời lấp đất, mà là xây dựng những bức tường thành cực lớn, đem toàn bộ thành thị vây kín lại.
Muốn đến thành thị khác, chỉ có thể đi bằng tàu điện ngầm.
Chỉ từ điểm này đã có thể nhìn ra, hoang dã quả thật rất nguy hiểm. Nếu không, chính phủ Liên Bang sao phải đào tàu điện ngầm dưới đất, nối liền tất cả các thành thị?
Sau một hồi trầm mặc, Sử Tư cất lời.
“Kỳ thực, trong hoang dã nguy hiểm nhất cũng không phải là những Yêu Ma kết bè kéo lũ. Hoặc nói đúng hơn, có vài thứ còn đáng sợ hơn cả Yêu Ma tụ tập.
Ta từng xem qua một vài văn kiện cơ mật, đương nhiên ta vốn không có tư cách để kiểm tra. Nhưng ai kêu ta có một lão cô phụ lợi hại như vậy chứ.
Trong quá trình khai hoang mở rộng bản đồ hoang dã, số người chết dưới tay Yêu Ma thật ra không nhiều. Nguyên nhân chân chính khiến tỷ lệ tử vong cao ngất trời, lại là những hiện tượng kỳ quái không thể dùng khoa học hay võ học để lý giải, phát sinh ở nơi hoang dã.”
Nói đến đây, Sử Tư chìm vào hồi ức.
“Ta từng xem một đoạn video. Đó là một đoàn khai hoang do một võ giả ngũ giai lập công chuộc tội cầm đầu, người phụ trách là một cao thủ Lục giai. Toàn bộ đoàn, chết không rõ nguyên nhân.
Những người đó, vào ban đêm lúc nghỉ ngơi, cả đoàn đột nhiên hành vi trở nên kỳ dị. Đang ngủ, bỗng nhiên tỉnh dậy chạy ra khỏi doanh trại, sau đó ngồi xổm trên mặt đất, hắc hắc hắc cười quái dị.
Bên cạnh có ngăn cản thế nào cũng không được. Chặt chân rồi thì dùng tay bò. Chặt tay thì dùng cằm để đẩy, toàn thân chỉ cần còn cử động được một chút thì cũng sẽ bò ra ngoài. Căn bản không có bất kỳ biện pháp nào ngăn cản được bọn họ.
Cho dù tứ chi bị chặt đứt, vẫn có thể ngồi xổm trên mặt đất, phát ra tiếng cười kỳ quái khiến người nhìn cũng lạnh cả sống lưng. Ba ngày sau, đúng ngọ mười hai giờ, tất cả đều chết một cách quái dị, cười đến chết.”
Ngừng một chút, hắn nói tiếp:
“Sau khi sự việc phát sinh, chính phủ Liên Bang lập tức điều động một nhóm cao thủ hộ tống các nhà nghiên cứu đến hiện trường. Theo tài liệu ghi lại, họ tiến hành đủ loại thí nghiệm, từ thực vật, thổ nhưỡng, cho đến Yêu Ma, toàn bộ đều lấy mẫu phân tích.
Kết quả, ba ngày sau. Toàn bộ đội nghiên cứu khoa học, trước khi chết cũng có hành vi giống hệt đoàn khai hoang. Mà trong suốt ba ngày, không phát hiện bất kỳ điều gì dị thường trong các mẫu vật được phân tích.
Sau đó, một nhóm thứ ba được phái đến, phụ trách tiêu hủy thi thể và xóa dấu vết. Nhóm này không lập tức trở về thành, mà xây dựng một cơ sở tạm thời ở gần đó, tiếp nhận sự giám sát của chính phủ Liên Bang.
Kết quả, ba ngày sau. Nhóm thứ ba toàn bộ chết không rõ nguyên nhân, hành vi trước khi chết giống hệt hai nhóm trước. Cuối cùng, doanh địa của bọn họ bị đánh bom tiêu hủy toàn bộ.
Sự kiện này được liệt vào hồ sơ cơ mật, số hiệu: Không năm một chín, danh hiệu — ‘Dịch Cười’. Phàm là người từng tiếp xúc với thi thể người cười chết, ba ngày sau tất sẽ phát bệnh tử vong, có tính lây nhiễm cực mạnh, không có bất kỳ phương pháp kháng cự nào.
Trong ghi chú, người dẫn đầu nhóm tiêu hủy thi thể là một cao thủ Thất giai. Đối với khổ luyện công phu có cảnh giới rất cao, đặc biệt trong phương diện tĩnh tâm thì càng là bậc thầy.”
Sử Tư hung hăng phun ra một ngụm trọc khí, lấy điện thoại ra bấm mấy lần, đưa tới trước mặt Hạ Thắng.
“Kim Phật – Giác Ngộ Đại Sư?”
“Thời gian trùng khớp với sự kiện Dịch Cười, lại phù hợp với cấp bậc Thất giai võ giả, hơn nữa còn là cao nhân về khổ luyện công phu và tĩnh thần, chỉ có một người – Giác Ngộ Đại Sư.
Sự thật chứng minh, phán đoán của ta không sai. Từ ngày đó trở đi, Giác Ngộ Đại Sư không còn xuất hiện nữa. Mãi đến hơn ba mươi năm sau, mới truyền ra tin tức Đại Sư viên tịch.”
Một cao thủ Thất giai, chỉ vì tiếp xúc với thi thể mà chết bất đắc kỳ tử. Mức độ nguy hiểm của những hiện tượng kỳ quái nơi hoang dã, có thể thấy rõ từng chút một.
“Gặp phải Yêu Ma kết bè, còn không đến mức phải sợ. Bởi vì lão cô phụ của ta nhất định sẽ liều mạng bảo vệ chúng ta. Cho dù chỉ chọn một người sống sót trong hai chúng ta, bọn họ cũng sẽ chọn ngươi, không chọn ta.
Vấn đề là, một khi đụng phải loại quái tượng không thể giải thích, hay là mấy chuyện kỳ dị vô giải, thì dù là đám biến thái dưới tay lão cô phụ, cũng không có cách nào đối phó, rất có khả năng sẽ chết chung với chúng ta.”
Sử Tư không phải đang nói chuyện giật gân, thế giới bên ngoài hoang dã, chính là cõi dị quỷ.
Những sự việc kỳ quặc, không cần xuất hiện với tần suất quá cao cũng đã đủ khiến người ta phát điên.
“Ngươi có video sao?”
“Đương nhiên là có, đây là bóng ma tâm lý cả đời ta.”
Đối với hắn mà nói, Hạ Thắng đầy đầu dấu chấm hỏi. Không phải chứ, cái thứ bóng ma tâm lý cả đời mà lại nằm sẵn trong điện thoại? Vậy lúc không có việc gì, lấy ra xem một chút là thế nào?
“Không phải có câu, muốn chiến thắng sợ hãi, nhất thiết phải đối mặt nó sao? Cho nên, ta đã copy từ máy tính của lão cô phụ ra, thỉnh thoảng đối mặt một chút. Sự thật chứng minh, xem nhiều rồi cũng thấy không đáng sợ nữa.”
“Không phải là tài liệu cơ mật sao? Ngươi lại có thể tùy tiện copy?”
Sử Tư cười hắc hắc, “Ngươi không nhìn xem ta họ gì, thân thích của ta là ai. Có câu, quy tắc là để ràng buộc kẻ tầng dưới, còn tầng cao thì dùng để giẫm nát.”
Một lúc sau, Hạ Thắng cầm lấy điện thoại của hắn, bắt đầu xem video.
Video được phát nhanh, dù sao cũng là bảy mươi hai giờ liên tục, không phát nhanh thì nhìn kiểu gì?
Hắn nhấn tạm dừng, ngẩng đầu hỏi:
“Trong tài liệu có ghi rõ hắn đang làm gì không?”
“Ta cũng không xem nhiều lắm, trong văn kiện còn có nhiều chỗ bị mã hóa. Không rõ mấy chuyên gia kia làm cách nào để phân tích hành vi của ‘hắn’.”
Trong video, một thành viên lập công chuộc tội của đoàn khai hoang ngây ngốc nhìn về phía trước, như thể đang trông thấy thứ gì đó. Nhưng trong video, hoàn toàn không có gì cả.
“Ta đoán, chính phủ Liên Bang có lẽ cho rằng đối phương đang nhìn thấy gì đó. Chỉ là video không thể ghi lại được. Bằng không, vì sao lại phải tìm Giác Ngộ Đại Sư chứ? Người này chính là đại gia trong Phật pháp, nghe nói có thể dùng tĩnh thần ảnh hưởng đến hiện thực.”
Sau đó, tiếp tục quan sát.
Trong đoàn khai hoang, mỗi người trước khi bật cười đều từng có biểu hiện ngây ngốc nhìn về phía trước. Khi tất cả đều như vậy, từ người đầu tiên bắt đầu, từng người theo thứ tự hành động kỳ dị, bước ra khỏi doanh địa, ngồi xổm xuống đất cười hắc hắc quái dị.
Sau khi xem hết toàn bộ video, hắn trả lại điện thoại cho Sử Tư, xoa huyệt Thái Dương, ngồi trên ghế sa lông trầm tư.
Điểm thứ nhất, tất cả đều từng ngây ngốc nhìn về phía trước, sau đó mới có hành vi kỳ quái.
Điểm thứ hai, thứ tự bật cười hoàn toàn trùng khớp với thứ tự những người từng ngây ngốc nhìn về phía trước.
Điểm thứ ba, sau khi ngây ngốc nhìn về phía trước, đám người này trước khi bước ra ngoài và ngồi xổm cười, rõ ràng vẫn còn tỉnh táo.
Điểm thứ tư, sau khi trở lại trạng thái bình thường, bọn họ dường như đã quên mất những gì vừa làm.
Điểm thứ năm, mỗi người ngồi xổm cười trên mặt đất, dáng vẻ khi cười cho đến trạng thái tử vong đều giống nhau như đúc. Khóe miệng nứt ra một cách kỳ dị, tiết tấu tiếng cười, thậm chí âm thanh phát ra… đều không khác biệt chút nào.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Đặc biệt là tiếng cười đó, không giống giọng của bất kỳ ai trong video. Giống như có một kẻ khác đang mượn thân thể của họ để phát ra tiếng cười khiến người ta rợn tóc gáy.
Đệ lục, điểm trọng yếu nhất lại không nằm trong nội dung thể hiện của video, mà chính là lời Sử Tư vừa mới nói ra — chỉ cần tiếp xúc là có thể bị truyền nhiễm, ba ngày sau sẽ chết bất đắc kỳ tử.
“Phía hai nhóm người sau đó, có xuất hiện tình trạng như vậy không?”
Hạ Thắng vừa hỏi, vừa thao tác kéo thanh tiến độ, chọn đến đoạn bọn họ ngồi xổm trên mặt đất phát ra tiếng cười hắc hắc quái dị.
“Không có.”
Hắn lắc đầu, nói rất dứt khoát.
“Ta đã xem hết phần sau video, tuyệt đối không có biểu hiện như vậy. Chính là ba ngày sau, đột nhiên cười rồi chết. Cười không ngừng, tất cả mọi người đều chết cùng một kiểu, cười đến mức nôn hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài… ọe cả một bãi.
Đúng vậy, ba đoạn video, tiếng cười giống hệt nhau. Ta có thể xác định hai đoạn đầu ngay cả biểu cảm cũng giống nhau như đúc. Chỉ có đoạn thứ ba là không dám chắc, không biết tên trời đánh nào dám chỉnh sửa.”
“Thắng ca, theo ta thấy, địa bàn Liên Bang lớn như vậy, Yêu Ma sào huyệt lại nhiều đến thế. Hai người chúng ta thật sự không đáng để cố chấp lao ra hoang dã như vậy.”
Sử Tư dốc lòng khuyên bảo, đối với hành vi tự tìm cái chết của Kim đại thối, hắn thật sự không muốn dính líu chút nào.
“Bởi vì cái gọi là: cầu phú quý nơi hiểm địa…”
Hắn đúng là không sợ thật. Dù sao cũng chỉ là một cái phó bản, cùng lắm thì rút lui là xong. Tệ nhất chỉ phí một viên Đạo Kiếp Đan, biết đâu vừa mới rút chân thì liền câu được một bình linh đan quý giá.
Sử Tư vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng. Nếu hắn không thật sự sợ hãi hoang dã, thì đã chẳng sống tới tận bây giờ mà chưa từng bước ra khỏi thành thị một lần.
“Leng keng!”
Điện thoại vang lên âm báo, Hạ Thắng cầm lên xem.
“Hiệu trưởng gửi tin, sáng mai tám giờ có một đội khai hoang trung giai xuất phát, hai người chúng ta cùng theo. Yên tâm, đây là đoàn do hiệu trưởng giới thiệu, an toàn tuyệt đối được bảo đảm.”
“Lưu hiệu trưởng?”
“Lão già chết tiệt, ngươi chờ đó cho ta, ta lập tức báo với lão cô phụ nhà ta, để ông ấy tới tìm ngươi gây chuyện. Không đánh cho ngươi một trận bầm mặt, thì tiểu gia ta coi như đầu óc hỏng rồi!”
Cáo phụ huynh, chính là kỹ năng cần thiết của con cháu quyền quý.
Sáng hôm sau, hai người thức dậy sớm, chờ đợi.
Khoảng bảy giờ rưỡi, người máy trí năng đến nhà, dẫn họ tới nhà ga.
“Chúng ta ra ngoài kiểu gì?”
“Thái Nhạc thành có không ít lối thông ra ngoài thành, chuyên dành cho các đoàn khai hoang sử dụng. Ta chỉ nghe nói thôi, chưa từng thấy tận mắt. Nghe đồn, phòng hộ chẳng khác gì lối vào sào huyệt Yêu Ma.”
Hai người tới nhà ga, người máy trí năng ra hiệu cho họ đi vào trong, sau đó lái xe rời đi.
Vừa xuống xe, trước mắt liền hiện ra một đội ngũ hơn mười người, trong đó người cầm đầu nổi bật nhất.
“Ân? Cửu Nhật!”
“Ngươi biết hắn?”
Hạ Thắng nhìn người đàn ông có gương mặt đầy râu quai nón, nói:
“Vị này, trong mỗi đoàn khai hoang đều là nhân vật nổi danh. Thiên phú của Cửu Nhật thật sự không có gì đặc biệt, cả đời nhiều lắm chỉ tu luyện đến nhị giai võ giả.
Nhưng đoán xem sao? Vì tài nguyên, hắn quyết tâm gia nhập khai hoang đoàn. Mỗi năm ít nhất sáu lần ra ngoài, dựa vào phúc lợi và chiến lợi phẩm khai hoang, cứ thế dùng tài nguyên mà ép tu luyện tới ngũ giai võ giả.
Càng khiến người ta bội phục hơn, hắn là người duy nhất từ khi chính phủ Liên Bang thành lập hệ thống khai hoang đến nay, vẫn sống sót không gián đoạn. Cho đến giờ, chỉ có mình hắn liên tục mười bảy năm dẫn dắt đoàn khai hoang mà không chết.
Người ngoài biết về hắn rất ít, nhưng nếu nói đến địa vị và danh tiếng trong giới khai hoang, thì chậc chậc… Có thể sánh với ba vị thần của Liên Bang cộng thêm một khối danh vọng.”
Mười bảy năm liên tục dẫn đoàn khai hoang mà không chết, lại mỗi năm ra khỏi thành ít nhất sáu lần.
Khá thật, chẳng trách lão sư yên tâm như vậy để hắn ra hoang dã, hóa ra đã sớm an bài một cao nhân.
“Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng có chút ‘sai sót’. Tỷ như… toàn bộ đoàn đội chết hết, chỉ mình hắn trở về.”
Không phải chứ? Chính phủ Liên Bang cứ thế mặc kệ à?
“Khai hoang đoàn trừ những người chủ động gia nhập, còn lại đều là tội nhân. Hơn nữa, mỗi đoàn khai hoang khi ra ngoài đều mang thiết bị ghi hình. Dù tín hiệu truyền về không được do khoảng cách xa, nhưng vẫn có thể lưu lại video.
Sau khi trở về, sẽ có bộ phận chuyên trách kiểm tra toàn bộ video. Chỉ cần không có cố ý làm trái, dù cả đoàn chết hết cũng chẳng liên quan gì đến hắn. Một đám tội nhân thôi, địa vị sao có thể so với thường nhân trong đoàn khai hoang?”
Cửu Nhật là nhân tài có thể mang lại giá trị cực lớn cho Liên Bang. Mấy tên phạm tội, bị phán xử thành võ giả khai hoang, ngay cả ngón út của người ta cũng không sánh nổi.
“Khi ra ngoài khai hoang, cứ đi sát theo hắn là được. Lão tiểu tử này biết rất nhiều biện pháp tránh né quỷ sự kỳ quái. Chỉ tiếc là, hắn không muốn truyền lại. Nghe nói, muốn để dành cho hậu duệ của mình.”
Từ phía sau truyền đến giọng hiệu trưởng.
“Không phải chứ? Truyền ra, chẳng phải có thể cứu được một đám người sao? Ở nơi hoang dã, chuyện gì cũng có thể phát sinh. Hắn không sợ sau này con cháu mình xảy ra chuyện à?”
Sử Tư vẻ mặt khó hiểu, nhưng ngẫm lại, người ta khai hoang mười bảy năm không chết, tất nhiên là có lòng tin tuyệt đối. Trong lòng cũng phần nào bớt căng thẳng.
“Lão sư.”
“Cầm lấy, khi thực sự nguy cấp thì dùng. Nhớ kỹ, chỉ được dùng ba lần. Cách sử dụng rất đơn giản, chỉ cần dùng khí huyết của ngươi kích phát tiểu kiếm là được.”
Lưu hiệu trưởng đưa tay, giao cho hắn một thanh tiểu kiếm bằng ngọc nhỏ cỡ ngón út.
“Cẩn thận một chút khi sử dụng, uy lực rất lớn. Mỗi lần kích phát, tương đương với một kích toàn lực của ta.”
Đồ tốt thật. Nếu mang cái này đi giết một con Yêu Ma Bát giai… Không không không, không được, giết Yêu Ma Bát giai thì phí của trời. Một con Bát giai Yêu Ma, cùng lắm được tám trăm điểm Thiện Công.
Nếu là khi Ma Quốc công thành, xông vào giữa quân địch mà sử dụng — mẹ nó, một lần có thể làm ra mấy chục triệu điểm Thiện Công cũng nên!
“Lão sư, đột nhiên ta muốn đi Ma Quốc…”
“Ngươi đang nói mê sảng gì đấy? Ma Quốc hiện giờ cần yên tĩnh, đừng cho bọn Tướng quân đóng giữ kiếm cớ để ép xuất binh. Một trận đại chiến là quá đủ mệt rồi.”
Ngươi tưởng lão phu đặc biệt mời Cửu Nhật làm đội trưởng là vì sao?
Không phải là muốn cho ngươi yên ổn một chút, đừng đi gây chuyện ở Ma Quốc sao!
“Xuất phát!”
Hiệu trưởng một tay đẩy hai người họ về phía trước, đứng ngay trước mặt vị râu quai nón — Cửu Nhật.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.