Cửu Nhật ngây người nhìn đầy đất đầu heo rừng lăn lóc, cả thân thể vẫn chìm trong trạng thái bàng hoàng, như đang nằm mộng. Nếu như đám Yêu Ma này có thực lực chỉ khoảng Tứ giai… cũng không đến mức không thể tiếp nhận… Nhưng mà, cái rắm ấy!
Đừng nói Tứ giai, cho dù là Tam giai Yêu Ma, với cá nhân hắn đều không dễ mà đối phó. Thế nhưng, chỉ một người, một thanh đao, nhân tộc Tứ giai võ giả, lại đơn thương độc mã xông vào giữa đàn Yêu Ma Ngũ giai kết bè kết đội, số lượng hơn một ngàn năm trăm con.
Sau đó, như dạo chơi vườn sau, chém suốt hơn hai mươi phút, mỗi đao đều lấy mạng một đầu Yêu Ma. Nếu có ai nói với hắn chuyện này là thật, hắn chắc chắn sẽ mắng cho đối phương một trận, hỏi rằng ngươi mẹ nó đang diễn tuồng cho ai xem?
Kết quả, hắn chính mắt nhìn thấy. Khoảnh khắc ấy, Cửu đoàn trưởng thậm chí hoài nghi bản thân mình đã bị Yêu Ma có năng lực mê hoặc tâm trí làm loạn thần trí. Hoặc không thì, đã bị kéo vào một loại quái dị sự kiện mới nào đó.
Nếu không, sao có thể phát sinh trước mắt hắn cảnh tượng phá vỡ lẽ thường như vậy? Nó… nó… không thể nào lý giải nổi!
Nhưng sự thật đã chứng minh, Cửu Nhật không bị mê hoặc, cũng không rơi vào quái sự. Mà là, Hạ Thắng kia, quả thật là một cái “BUG” sống!
“Ta thật là ngu ngốc, thật sự ngu ngốc. Không trách được… không trách được Sử Tư – một kẻ xuất thân với lai lịch to lớn như vậy – từng nói với ta rằng nếu gặp nguy hiểm, trong tình huống chỉ có thể chọn một, nhất định phải bảo vệ Hạ thiếu gia. Bởi thiên phú của người ta, đối với toàn bộ Liên Bang, quá mức trọng yếu.”
Đồng thời, Cửu đoàn trưởng cũng đã triệt để hiểu ra một việc: nếu Sử Tư có mệnh hệ gì, vị lão cô phụ của hắn – một cột trụ chấn giữ Kình Thiên – cũng sẽ chẳng truy cứu. Nhưng nếu họ Hạ xảy ra chuyện… ha ha, đừng nói bản thân hắn có giữ được mạng hay không, e rằng cả nhà hắn đều phải xuống Địa Ngục chịu tội.
Nghĩ đến đây, trong lòng chỉ thấy ngột ngạt vô cùng.
Ma đản! Ngươi một cái người kế tục tương lai của Tây Cực Liên Bang, không ở yên trong thành tu luyện, chờ ngày rời núi càn quét Yêu Ma, lại chạy ra vùng hoang dã này, ngươi bốc cái hiểm gì?
Hiện tại sắc mặt của Cửu Nhật đen như đáy nồi, giống như vừa bị chó cái liều chết gặm ba ngày ba đêm.
“Chiến đấu, thống khoái!”
Hạ Thắng giơ cao chiến đao gầm lớn, cả người từ thể xác đến tinh thần đều khoái ý dạt dào.
[ Thiện Công: bảy mươi lăm vạn. ]
Đúng vậy, bảy mươi lăm vạn Thiện Công.
Khoái hoạt vô cùng!
“Nếu lại gặp thêm vài đội Yêu Ma tụ tập, vậy thì càng kỳ diệu!”
“Rống ——”
Một tiếng thú hống cuồng bạo đột nhiên vang lên từ phương xa.
Sắc mặt Cửu Nhật lập tức đại biến, thầm kêu không ổn.
Vừa mới vì chuyện “Cười Dịch” mà chạy trốn, liền gặp ngay đàn heo rừng, lúc ấy cũng chưa kịp suy xét. Bây giờ nghĩ lại, đàn heo rừng kia rõ ràng mang đầy đặc trưng… bị vật gì đó khủng bố truy sát.
Có thể khiến một tộc đàn gồm hơn một ngàn năm trăm Ngũ giai Yêu Ma đồng loạt bỏ chạy, chỉ có thể là một Yêu Ma cấp bậc cao hơn hoặc là một tộc đàn Yêu Ma mạnh mẽ hơn xâm nhập.
Tựa như thuở xưa mãnh thú săn đuổi đám động vật ăn cỏ, bị dọa cho hoảng hốt chạy loạn.
“A, lại là Yêu Ma?”
Chẳng lẽ, hôm nay Thiện Công có thể đột phá trăm vạn?
“Ta đã nói rồi… Ta đã nói… Lúc đi thuận buồm xuôi gió, chỉ chết hai tên phế vật. Bên kia chắc chắn còn có đại họa chờ đợi chúng ta! Bây giờ, ác ý của hoang dã đã chính thức lộ diện.”
Biểu cảm của Cửu Nhật đầy vẻ mắng chửi, vừa mới cách xa quặng mỏ không lâu, liền gặp một nghìn năm trăm con Ngũ giai Yêu Ma để “mở dạ dày”. Giờ lại xuất hiện một thứ đáng sợ có thể khiến cả tộc đàn ấy hoảng sợ tháo chạy.
Không, không đúng. Không phải truy đuổi. Nếu là truy đuổi thì hẳn phải xuất hiện ngay sau, đâu cần đến hai mươi phút sau mới nghe được tiếng thú hống.
Xem ra, mấy tộc đàn Yêu Ma khác có lẽ đã bị vật kia “chăm sóc” kỹ càng, nên mới chậm trễ như vậy.
“Lộ diện? Lộ tốt!”
Hoang dã không lộ mặt hung hãn, Hạ Thắng ta biết đi đâu để kiếm Thiện Công?
“Có thứ gì tới!”
Gió thổi tới một luồng mùi máu tanh nồng nặc. Độ đậm đặc ấy, nếu không phải mười tám ngàn Yêu Ma thì cũng không thể nào ngưng tụ được.
Cửu Nhật nghe thấy, thầm nghĩ trong lòng: “Chờ một chút, lão tử nhất định phải hung hăng thao luyện cái tên vương bát đản nào đã cướp hết Thiện Công của ta!”
Mười tám ngàn Yêu Ma! Bao nhiêu Thiện Công như vậy! Kết quả, ngươi cư nhiên nuốt trọn?
Chó hoang! Còn dám cướp Thiện Công của lão tử!
Vừa dứt lời, Hạ Thắng nhổ ra một ngụm đờm đen sì.
“Vù ——”
Bãi đờm phá không lao đi, bắn thẳng vào một bụi cỏ xanh tốt.
“Bang!”
Trong bụi cỏ truyền ra âm thanh kim loại va chạm.
“Rống ——”
Một tiếng gầm rung trời, rồi một sinh vật mà bọn họ không biết nên hình dung thế nào liền xuất hiện trong tầm mắt.
Thân dài ít nhất chừng bốn mươi trượng, cao khoảng mười ba trượng. Hình thể mang vài phần tương tự lão hổ, nhưng phần đầu lại mọc một chiếc độc giác, toàn thân không phải lông mà là lân giáp che phủ.
Móng vuốt? Không giống móng của hổ, mà giống vuốt chim ưng. Cái đuôi thì như rắn, nhưng trên lưng… lại càng tà dị.
Đầu người.
Không sai, trên lưng nó mọc đầy đầu người. Chi chít, đông đúc đến mức đếm sơ sơ cũng phải hơn một trăm năm mươi cái.
“Tê ——” Cửu Nhật hít sâu một hơi, gào lớn: “Chạy mau! Mẹ nó, đây là Đầu Nhân Thú, Lục giai Yêu Ma!”
“Lục giai?!”
Lúc này, Hạ Thắng không còn giữ được vẻ hưng phấn vừa rồi khi hô “chiến đấu, thống khoái”. Hắn tuy là mãng phu, nhưng cũng không phải là loại đầu óc đơn giản tìm chết. Lục giai Yêu Ma, đâu chỉ là cao hơn Ngũ giai một bậc đơn giản như thế.
Đây là bước nhảy mang tính chất chuyển hóa toàn diện, năng lượng biến dị, thể chất thay đổi. Nếu không phải là cường giả cũng đã hoàn thành quá trình tiến hóa tương đương, thì thậm chí ngay cả làn da của đối phương cũng không dễ gì phá vỡ.
“Thứ này đặc biệt ưa ăn nhân loại. Mỗi khi ăn một người, trên lưng nó sẽ mọc thêm một đầu người, thực lực theo đó cũng gia tăng. Chỉ tiếc, ăn quá nhiều khiến năng lượng trong cơ thể tạp loạn, không thể chuyển hóa hoàn toàn, nên mãi mãi không trở thành Lục giai Yêu Ma chân chính.”
Cửu Nhật vừa chạy vừa vội vàng truyền đạt thông tin, nước bọt văng tung tóe.
“Nhưng dù không hoàn toàn chuyển hóa, thực lực của nó cũng không thua gì Yêu Ma đã hoàn chỉnh quá trình tiến hóa. Nếu là cùng cấp Lục giai Yêu Ma, võ giả nhân tộc không thể so sánh. Loại này giết chín người chúng ta, chẳng khác gì trò đùa!”
Khóe mắt Cửu Nhật ướt rượt, chỉ thiếu nước khóc thành tiếng. Hai vị thiếu gia mà hắn hộ tống không chịu rút lui, hắn cũng không dám bỏ chạy trước. Chỉ có thể tốc độ cực nhanh truyền lại những gì mình biết về Đầu Nhân Thú, mong rằng hai người có thể lập tức xoay người chạy trốn.
Chậm một khắc, ba cái đầu người của bọn họ e rằng sẽ sớm “đoàn tụ” cùng một đám trên lưng nó.
Một bên khác, Hạ Thắng lại trừng lớn hai mắt.
Gì?
Hóa ra… là ngụy Lục giai?
“Rống——!”
“Ngươi mẹ nó rống cái gì?”
Đối diện với Đầu Nhân Thú há miệng gầm lớn, hắn chẳng thèm nói nhiều, trực tiếp nhảy lên vung một cái bạt tai!
…
Khoảnh khắc ấy, cả người lẫn thú tại hiện trường đều ngây ra như tượng đá.
Đầu Nhân Thú không ngờ rằng, đám nhân loại yếu ớt đang bỏ chạy, đột nhiên có kẻ nhảy vọt lên mà… tát nó.
Những người còn lại thì càng trợn tròn mắt. Hạ Thắng vậy mà dám động thủ với một đầu Lục giai Yêu Ma? Mặc dù là ngụy Lục giai, nhưng cũng không phải là loại có thể dùng để đùa giỡn.
Ngụy Lục giai thì vẫn là Lục giai! Giết đám Ngũ giai còn dễ hơn giết lợn rừng. Vậy mà hắn… thật sự đi vỗ mặt nó?
Đầu Nhân Thú đỏ ngầu cặp mắt, trên lưng một cái đầu người khẽ động, cổ vươn dài như rắn, chỉ trong chớp mắt đã tiếp cận trước mặt Hạ Thắng. Máu me dữ tợn, miệng rộng ngoác, cắn thẳng xuống!
…
Đừng nói, ngươi thật sự đừng nói…
Đầu Nhân Thú công kích bất ngờ, quả thực khiến người ta trở tay không kịp. Ai mà ngờ, những cái đầu người trên lưng kia lại có thể duỗi cổ ra cắn người?
Người bình thường chắc chắn đã bị cắn trúng.
Nhưng… hắn không phải người bình thường.
Hắn căn bản không phải người!
“Phích ——”
“Cách cách ——”
Tia chớp lóe lên, bóng người lập tức tiêu thất khỏi vị trí.
“Oanh ——!”
Cái đầu người nọ cắn trúng khoảng không, quán tính khiến nó đập mạnh vào mặt đất. Mặt đất bị nghiền nát, bụi mù cuồn cuộn bốc lên, chỉ trong vài nhịp thở đã nuốt trọn chiến trường.
“Vù ——!”
Hổ Phách đao trong tay Hạ Thắng xuyên qua làn khói, chém thẳng vào cổ cái đầu người vừa thò ra.
Thế nhưng…
“Keng ——!”
Lưỡi đao chỉ cắt sâu được một phần năm, sau đó liền bị ngăn chặn.
“A?”
Hạ Thắng kinh hãi thốt lên một tiếng. Tuy hắn không dùng chiêu thức đặc biệt nào, nhưng Hổ Phách đao là thần binh áp đảo cả linh binh, sắc bén vô song!
Nhớ lại vừa rồi, cả một ngàn năm trăm đầu heo rừng Yêu Ma, chỉ một nhát là cổ rơi đầu lăn. Mà giờ đây, lần đầu tiên hắn chạm phải một thứ… cứng như chém vào thép!
…
Đúng lúc ấy, lòng bàn tay trái bỗng nhiên nóng rực.
Ngọn lửa hừng hực bốc lên, hắn nhắm ngay đỉnh đầu cái đầu người kia, hung hăng ấn xuống.
{ Bồ Tát Diệt – B Tát Diệt Đỉnh }!
Ngọn lửa lạnh thấu xương mà nóng rực, trong chớp mắt thiêu rụi toàn bộ đầu người kia. Từng dòng hỏa diễm trào vào từ bảy khiếu, thiêu cháy từ trong ra ngoài.
“Oanh ——!”
Chỉ trong sát na, đầu người hóa thành tro bụi, hoàn toàn tiêu tán.
Uy lực của thần công cấp bậc, hiển lộ không chút nghi ngờ.
…
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
“Cái đầu này ít nhất là do Ngũ giai võ giả sau khổ luyện hình thành, thiên hướng phòng ngự.”
Hạ Thắng trầm ngâm, “Đầu Nhân Thú này hẳn là vừa được cường hóa thêm một lần. Nếu không, dù mạnh hơn đi nữa cũng không ngăn nổi lưỡi Hổ Phách đao của ta. Quả nhiên, Yêu Ma không có loại nào đơn giản, năng lực đều thiên kỳ bách quái.”
Tro bụi bị hỏa diễm đẩy tung về bốn phương tám hướng, chỉ trong vài hơi thở đã lộ ra toàn bộ chiến trường.
Đám người bên ngoài trố mắt nhìn cái cổ trụi lủi không đầu, hai mặt nhìn nhau.
Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cái đầu người kia đâu rồi?
“Xoẹt —— xoẹt —— xoẹt ——”
Cổ rút lại, Đầu Nhân Thú nhìn về phía Hạ Thắng, ánh mắt tràn ngập cảnh giác.
Lần đầu tiên, nó gặp được một nhân loại có thể trong nháy mắt thiêu rụi một cái đầu người trên lưng nó thành tro bụi.
Một đầu không được thì sao?
Một trăm bốn mươi chín cái còn lại cùng tiến lên thì thế nào?
Phải biết rằng, trên lưng nó, không một đầu nào yếu hơn người vừa đối mặt với nó. Thậm chí, tất cả đều mạnh hơn Hạ Thắng một bậc.
Không sai.
Những đầu người trên lưng Đầu Nhân Thú, lúc còn sống toàn bộ đều là Ngũ giai võ giả!
Những kẻ thấp hơn cấp bậc, căn bản không đủ tư cách trở thành vật trang trí trên lưng nó.
“Vù… Vù… Vù——”
Một trăm bốn mươi chín cái đầu người đồng loạt rướn cổ, hình ảnh vừa kỳ dị vừa kinh khủng. Hơn một trăm cái đầu từ trên cao đánh xuống, phô thiên cái địa như ác mộng hiện hình, khiến người đứng xem cũng phải lạnh sống lưng!
Càng khiến người ta kiêng kị hơn, chính là trên mỗi cái đầu người ấy đều lập loè hào quang thuộc tính khác nhau. Rõ ràng, tất cả đều đang vận chuyển trạng thái bình thường hóa “Thuật” khi còn sống!
“Không nói lý, không giảng võ đức!”
Rõ ràng chỉ là một đầu Yêu Ma, thế nhưng lại khiến người ta sinh ra cảm giác bản thân đang bị… vây công!
Đầu người quá nhiều, nhìn mà thiếu điều muốn ngất xỉu.
“A… Đầu chó, hôm nay bản thiếu gia sẽ để ngươi mở rộng kiến văn, biết thế nào gọi là siêu cấp hung bức chân chính!”
Hổ Phách đao đã chuẩn bị xong. Tuy { Thôn Thiên Diệt Địa Thất Đại Hạn } uy lực cực lớn, nhưng một khi sử dụng, toàn thân sẽ bị hút cạn khí huyết.
Trong nơi hoang dã hung hiểm thế này, một khi khí huyết cạn kiệt, tuyệt đối là vạn kiếp bất phục.
Vì thế, lựa chọn tiếp theo đã rõ ràng.
Thần công: { Lục Thần Quyết }.
Mặc dù bản thân hắn cũng không chắc nó có thể so sánh được với { Thôn Thiên Diệt Địa }, nhưng dù sao cũng là thần công, uy lực tuyệt đối không thể khinh thường!
Một giây sau, kim quang bộc phát.
{ Kim Cương Giải – Kim Cương Giải Giáp }!
Ngươi phòng ngự mạnh?
Xin lỗi, Kim Cương Giải là chuyên phá ngạnh công, khắc chế phòng ngự cường đại!
{ Lôi Thần Tật – Lôi Hành Điện Thiểm }!
Duỗi cổ nhanh?
Ha, một thức này chuyên cường hóa tốc độ ra chiêu, nhanh như sấm sét!
{ La Hán Ngự – Càn Khôn Na Di }!
Công kích mạnh?
Thật tiếc, La Hán Ngự giỏi nhất chính là dời chuyển vị trí, lấy đao của người, trả lại trên thân ngươi!
{ Bồ Tát Diệt – Cực Hỏa Diệt Tuyệt }!
Ngươi có 149 loại “Thuật”, uy lực lại không kém?
Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy rõ, tạp mà không tinh, rác rưởi!
{ Quan Âm Loạn – Thiên Thủ Từ Hàng }!
Đầu người nhiều, muốn vây công?
Ha, Quan Âm Loạn một người chống vạn địch, nhìn ta xem có bao nhiêu bàn tay!
Và sau cùng, tuyệt chiêu đỉnh phong của thần công { Lục Thần Quyết }:
{ Như Lai Phá – Phá Thiên Đại Thủ Ấn }!
“Lục thần hợp nhất!”
Kim Cương, Lôi Thần, La Hán, Bồ Tát, Quan Âm, Như Lai — sáu đại thần ý, hợp thành một chiêu.
Uy lực – kinh thiên động địa!
Trong mắt người ngoài cùng Đầu Nhân Thú, thân thể Hạ Thắng trong khoảnh khắc mọc ra mấy trăm cánh tay, tầng tầng lớp lớp, khiến người nhìn hoa cả mắt. Trên mỗi cánh tay đều mang theo hồ quang điện lam sắc.
Sau đó, đầu ngón tay đều bốc cháy ngọn lửa hừng hực. Cho dù ở khoảng cách xa, vẫn có thể cảm nhận được khí nóng rực. Một số người chỉ đứng ngoài thôi mà lông mày lông tóc đã bị đốt cháy khét lẹt.
Hung hãn, bạo liệt, chính là đột phá cực hạn!
Hàng trăm cánh tay đồng loạt oanh kích đám đầu người.
Lập tức, từng bàn tay khổng lồ kim sắc từ hư không xuất hiện.
“Oanh!!” “Oanh!!” “Oanh!!”
Kim chưởng oanh kích đầu người, vừa va chạm liền trực tiếp đánh nát chúng thành từng mảnh, sau đó bị liệt diễm thiêu đốt hóa thành tro bụi trong chớp mắt.
Nhưng, sự việc chưa dừng lại tại đó.
…
Bởi vì, càng lúc càng nhiều kim sắc cự chưởng tiếp tục xuất hiện, hung hăng nện lên thân thể Đầu Nhân Thú đang kinh hoàng.
“Oanh!!” “Oanh!!” “Oanh!!”
Một chưởng, hai chưởng, ba chưởng, bốn chưởng, năm, sáu…
Oanh kích không ngừng nghỉ, kéo dài một thời gian.
Tàn tro do oanh kích sinh ra chậm rãi lắng xuống, lộ ra hình ảnh thê thảm không nỡ nhìn.
Đầu Nhân Thú nằm bẹp trên mặt đất, độc giác đã gãy, lân giáp nát bấy, toàn thân máu thịt bầy nhầy, hơi thở mong manh, rõ ràng chỉ còn là cái xác chưa mất khí ấm, tử vong chỉ là vấn đề thời gian.
“Một kích cuối cùng.”
Thiên Thủ Thiên Ảnh hợp nhất thành một.
“Thật: Phá Thiên Đại Thủ Ấn!”
Hạ Thắng nhẹ nhàng vung chưởng, một luồng uy áp kinh khủng lan tràn toàn trường.
“Phù phù! Phù phù! Phù phù!”
Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường, không ai chịu nổi áp lực ấy, đều đồng loạt quỳ rạp xuống.
Đơn giản là, bọn họ không chịu nổi sức ép khủng khiếp kia!
“Oanh!!”
Một bàn tay khổng lồ kim sắc sáng chói đột nhiên xuất hiện giữa không trung, hung mãnh đập thẳng lên thân thể Đầu Nhân Thú.
Toàn bộ đại địa chấn động.
Khi dư chấn tiêu tan, mọi người nhìn chằm chằm vào cái hố sâu không đáy in hình lòng bàn tay trên mặt đất, đồng loạt nuốt nước bọt.
“Mẹ nó, một chưởng đánh cho Đầu Nhân Thú hóa thành bụi?”
…
Hạ Thắng từ từ thu chiêu. Thật sự mà nói, uy lực của { Lục Thần Hợp Nhất } vượt quá cả tưởng tượng.
Hắn mở ra trang thứ hai của { Phạt Ác Sách }.
Muốn nhìn xem, một đầu Yêu Ma Lục giai sẽ cho bao nhiêu điểm Thiện Công.
Nếu chỉ có sáu trăm điểm?
Vậy thì { Phạt Ác Sách } thật đúng là thứ đồ đen tối!
Nhưng kết quả, khi hắn nhìn thấy con số hiện lên, toàn thân lập tức rơi vào trạng thái bàng hoàng.
“Không đúng… Một đầu Lục giai Yêu Ma mà thôi, có cần thiết cho nhiều vậy không?”
“Ma đản… { Phạt Ác Sách }, ngươi đột nhiên đối với ta tốt như vậy, ta lại có một loại dự cảm không lành…”
Giờ khắc này, trên trang sách hiển hiện:
[ Thiện Công: chín triệu bảy trăm năm mươi ngàn. ]
975 vạn!!
Một đầu Lục giai Yêu Ma, còn là loại chưa hoàn toàn chuyển hóa – ngụy Lục giai – vậy mà lại cho hắn gần mười triệu điểm Thiện Công!?
Trong đó nếu không có mưu đồ, thì chữ “Hạ” của hắn viết ngược lại!
“A… Không đúng. Chín trăm vạn chia cho một trăm năm mươi… tức là mỗi đầu người sáu vạn?”
Không thể nào! Xưa nay keo kiệt vô địch như { Phạt Ác Sách } vậy mà lại đem từng cái đầu người tính như một đầu Lục giai Yêu Ma?
Thứ này nếu không phải có vấn đề về tư tưởng… thì e rằng nó đã hỏng rồi!
—
Lúc này, { Phạt Ác Sách }:
“Lễ phép đáp lại — ngươi được!”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.