Vì vậy, nàng mới bịa ra “câu đố” do Giang Tuần để lại để thăm dò Đào Nhiên.
Nếu Đào Nhiên có liên quan đến kẻ đứng sau màn, vậy thì chẳng bao lâu nữa sẽ có người đến “trộm” chứng cứ từ chỗ nàng.
Tuy Cố Thậm Vi chưa nói ra, nhưng Hàn Thời Yến cũng đã hiểu ý nàng, lúc này trong lòng hắn lại dâng lên muôn vàn rối ren.
Bất luận Đào Nhiên là thiện hay ác, chí ít một điều hắn nói là sự thật — sư phụ của Giang Tuần chính là phụ thân của Hàn Kính Nghiên. Bởi vì lời ấy vô cùng dễ tra xét, nếu không phải đầu óc có vấn đề thì chẳng ai dám bịa đặt.
Lại nghĩ đến việc Hàn Kính Nghiên tiêu cực trong điều tra vụ án, còn có câu nói kia về “thế giới của bậc cha chú”…
Hàn Thời Yến không khỏi bắt đầu sinh nghi đối với Hàn gia.
Tuy Hàn gia không thể sánh với phu nhân của Vương ngự sử về tài sản vinh hoa, nhưng cũng là dòng họ nền tảng thâm hậu, căn bản không cần thiết phải trộm ngân thuế! Đại bá phụ đã là người quyền cao chức trọng, cớ sao lại còn sai khiến Lý Xướng đi ám sát quan gia?
Chẳng lẽ bọn họ âm thầm chọn phe, cũng nuôi mộng đoạt đích?
Hàn Thời Yến mím môi, quay đầu nhìn sang Cố Thậm Vi bên cạnh.
Nếu đại bá phụ, thậm chí là cả Hàn gia đều có liên quan đến cái chết của Cố Hữu Niên, vậy thì sau này hắn phải đối mặt với Cố Thậm Vi thế nào? Chỉ cần nghĩ đến điều đó, ngực hắn liền nhói lên từng cơn đau nhè nhẹ.
“Cố…”
Hắn mới nói được một chữ, liền nghe thấy trong hậu hoa viên vang lên động tĩnh.
“Lão già kia, ngươi thật sự tưởng rằng con làm quan rồi thì là lão gia hay sao. Nó có làm đại tướng quân thì chúng ta cũng vẫn là chân lấm tay bùn từ Tô Châu. Thằng nhãi đó dám lấy cái chết ra dọa nạt ta, ngươi còn ngăn ta, không cho ta dùng chày đánh chết nó là sao!”
“Ngươi nhìn ngươi mà xem, lề mề chẳng nói được câu nào, lúc trước con chết ngươi có rơi lấy một giọt nước mắt nào đâu?”
“Giang Tuần chết rồi, lão Giang kia khóc đến mức ướt cả mặt mũi, thiếu điều khoác áo tang thay cho con trai. Còn ngươi thì sao, cả nửa ngày không hề động tĩnh. Có phải nghĩ con chết rồi không ai quản ngươi nữa, ngươi lại muốn ra ngoài tằng tịu với ai không?”
“Còn đứng đó làm gì? Mau đi tưới rau đi. Kinh thành này có gì hay, nắng chang chang không có lấy giọt mưa, rau cỏ đều sắp chết khô rồi!”
Cố Thậm Vi ngậm viên lê cao đường, ngẩng đầu lắng nghe động tĩnh trong sân, hồi lâu sau mới nghe thấy một giọng nói chậm rãi vang lên: “Ta chỉ đang nghĩ, chẳng hay là làng Phú Cốc của ta bị động phong thủy rồi, tóc bạc lại phải tiễn tóc xanh.”
“Xúi quẩy! Mồm quạ! Con ta vẫn đang sống sờ sờ đấy thôi! Lão già nhà ngươi!”
Cố Thậm Vi lặng thinh lắng nghe, đến hô hấp cũng nhẹ đi vài phần.
Qua vách tường, hai người có thể nghe rõ tiếng nước văng tung tóe, đợi đến khi âm thanh trong sân xa dần, cánh cửa nhỏ đen sì nơi góc hậu viên mới khẽ mở ra.
Vương quản gia của Đào phủ ló đầu ra, vẻ mặt cảnh giác nhìn quanh một vòng, trông thấy Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến, vẻ mặt nghiêm nghị của lão rốt cuộc cũng xuất hiện chút cảm xúc.
Môi lão run rẩy, bước nhanh đến trước mặt Cố Thậm Vi, cung kính nói: “Cố đại nhân, xin theo lão nô một chuyến.”
Cố Thậm Vi khẽ gật đầu, Vương quản gia liền dẫn đầu chạy vào sâu trong hẻm, đến trước một cánh cửa lớn khóa kín mới lấy chìa khóa ra mở.
Nơi ấy là một tiểu viện bình thường, trong sân lá cây rơi đầy, phủ kín mặt đất, tựa như đã nhiều năm không có người ở.
Giấy dán cửa sổ thủng lỗ chỗ, chẳng ai sửa chữa.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Vương quản gia nhìn tiểu viện ấy bằng ánh mắt đầy hồi tưởng, cúi thấp người hành đại lễ với Cố Thậm Vi.
“Cố đại nhân có thể đứng chờ lão nô ở cửa góc hậu viện, hẳn là đã nhận ra lão nô rồi. Ba năm trước tại yến thọ của Vương lão phu nhân, chính lão nô đã tiễn đại nhân từ cửa nhỏ này ra, xe ngựa của ngài dừng ngay ngoài con hẻm phía sau…”
“Không ngờ, ba năm trôi qua, cảnh còn người mất…”
Lão vừa nói vừa khịt mũi, lau khóe mắt, ngẩng đầu nhìn Cố Thậm Vi đầy xúc động: “Từ ngày đại nhân vào Hoàng Thành Ty, lão nô vẫn luôn đợi, đợi đến khi án Phi Tước được điều tra lại, đợi đến ngày đại nhân và chủ quân của lão rửa sạch oan khuất…”
“Lão nô bất tài, chẳng thể giúp đại nhân đòi lại công đạo, chỉ có thể tìm cách quay về phủ cũ, ở lại nơi này chờ đợi.”
“Ta vẫn nghĩ, biết đâu có một ngày, phu nhân và tiểu lang quân có thể trở về…”
Lão vừa nói, vừa xoa tay, ánh mắt lấp lánh nhìn Cố Thậm Vi: “Lão nghe nói đại nhân đã thu nhận một hài tử, tên là A Cảnh… Đứa trẻ đó chân yếu không tiện đi lại… Đứa bé ấy…”
Cố Thậm Vi khẽ gật đầu với Vương quản gia.
Quản gia thân hình khẽ run lên, đưa tay bịt miệng mình, ánh mắt lão vô cùng kiên định, giọng nói cũng hạ thấp xuống vài phần.
“Tốt… tốt… tốt! Lão nô cuối cùng cũng không uổng công chờ đợi. Lão nô còn phải trông thấy tiểu lang quân nhà ta cưới vợ sinh con…” Vừa nói, lão vừa lau khóe mắt, “Đại nhân đối với nhà họ Vương ân đức sâu nặng, lão nô dẫu lấy mạng này đền đáp, cũng chẳng đủ để báo đáp.”
“Đại nhân hôm nay đến tìm Đào Nhiên, chẳng hay là vì y có liên quan đến án Phi Tước? Nếu có gì muốn hỏi, xin cứ việc mở lời, lão nô nhất định biết gì nói nấy, không dám giấu giếm.”
Cố Thậm Vi không do dự, liền hỏi ngay: “Bình thường Đào Nhiên vẫn là người như thế sao? Còn về mấy viên giả tử đan kia?”
Vương quản gia gật đầu đáp: “Quả là như vậy, Đào đại nhân thường ngày hành sự có phần lỗ mãng. Hắn là người Tô Châu, thôn Phú Cốc, tám đời tổ tiên đều làm nông, nhà nghèo đến mức không có nổi một tấc đất hoang. Sau khi vào Biện Kinh, lo sợ người nhà gây chuyện mất mặt, nên đã tìm người nha tử, mua về một vài gia nhân từng hầu hạ trong phủ quý nhân ngày trước.”
“Lão nô chính là được thu về sau khi Đào đại nhân vào Điện Tiền Ty. Lần đầu thấy hắn uống mấy viên thuốc ấy, lão nô cũng hoảng hốt, nhưng phu nhân cùng mọi người trong nhà đều rất điềm tĩnh.”
“Lần này là lần hắn nín thở lâu nhất, mãi không tỉnh lại, phu nhân liền sai lão nô an bài hậu sự…”
Cố Thậm Vi không lấy làm lạ, cùng triều làm quan, tuy trước đó chưa từng giao tiếp với Đào Nhiên, nhưng hắn là hạng người thế nào, chỉ cần đi dò hỏi một chút là rõ.
“Nơi Đào Nhiên dựa dẫm là chỗ nào? Có ai là người hắn tôn trọng hoặc quan hệ thân cận chốn quyền quý?”
Vương quản gia nghĩ ngợi một hồi, rồi chậm rãi nói: “Đều là bằng hữu cũ trong Điện Tiền Ty cùng giới vận chuyển lương thực, phần lớn là võ quan. Có điều phu nhân họ Viên lại xuất thân không tệ, là biểu muội xa của Lỗ Quốc công, phụ thân cũng là tiến sĩ, hiện giờ đang làm quan ở nơi khác.”
“Phu nhân thường đi dự hoa hội cùng các quý phu nhân, quan hệ thân thiết với hai người, một là Lý đại nương tử ở Cửu Bạch Hạng, người còn lại là phu nhân của tứ phòng Hàn gia – phu nhân họ Cừu, hai người là tri kỷ thuở khuê phòng.”
Cố Thậm Vi nghe vậy, không khỏi thầm cảm thán trong lòng: Quả là lợi hại! Quá đỗi lợi hại!
Phu nhân trong thành Biện Kinh này chẳng phải đều là nhện tinh thành tinh rồi hay sao? Tùy tiện lôi ra một người liền có thể kéo ra cả một mạng lưới quan hệ chằng chịt!
Hàn gia vốn đông con cháu, thế lực to lớn, phu nhân của tứ phòng Hàn gia nàng đương nhiên không nhận ra, nhưng thấy sắc mặt Hàn Thời Yến trở nên âm trầm, thì biết ngay phu nhân đó hẳn là người nhà hắn.
Còn về Lý đại nương tử ở Cửu Bạch Hạng, nàng lại càng quen thuộc — mẫu thân của bằng hữu nàng, Lý Minh Phương, chính là Lý đại nương tử đó.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.