“Ôi… Ngươi thật là vô lễ a, Tiểu Chân! Vì sao sư phụ không thể lập tức giải trừ trận pháp của ngươi? Lần trước, trận pháp kia sư phụ cố ý chậm rãi tháo gỡ, ngươi biết vì sao không?”
Vân Nguyệt hơi ngẩn người, ngây thơ lắc đầu, thành thật đáp: “Không biết.”
“Bởi vì sư phụ sợ ngươi thương tâm a!”
Vừa dứt lời, Thái Thượng Lão Quân gần như nước mắt nước mũi ròng ròng, kể lể đủ điều về tình nghĩa thầy trò sâu nặng giữa lão và Vân Nguyệt, nào là không nỡ khiến nàng buồn lòng, nào là luôn mong nàng được vui vẻ.
Cuối cùng, lão tổng kết một câu: “Sư phụ vì nghĩ đến ngươi mà hao tổn suốt cả một tháng, nguyên nhân căn bản chẳng phải bởi vì mong ngươi vui vẻ đó sao? Ngươi thử nghĩ xem, sư phụ ta chuyên tâm nghiên cứu kỳ môn bát quái cùng các loại đan phương, đã ngồi trong đình này tròn tám trăm ngàn năm, chẳng lẽ lại thua kém một tiểu nữ hài như ngươi?”
“A —— thật sao?” Vân Nguyệt khẽ thì thầm, trong lòng hơi bị lay động, nhất thời vì thất vọng mà cụp đầu xuống.
Chiến Tân Đường nhìn không nổi khi Vân Nguyệt bị bắt nạt, nhất là bởi một lão nhân tám trăm ngàn tuổi đi ăn hiếp một Vân Nguyệt đơn thuần, quả thực khiến người và thần đều phẫn nộ!
Hắn kéo Vân Nguyệt vào lòng một vòng, gương mặt tuấn tú lạnh lùng không chút độ ấm cất lời: “Nguyệt Nhi, đừng nghe hắn nói bậy. Rõ ràng là vì không nỡ buông bỏ cái thể diện già nua ấy mới tìm cách lừa gạt ngươi. Nếu hắn thật sự lợi hại như lời hắn nói, sao lại để phụ vương của ngươi cùng một đám người phải chờ đợi nơi đó suốt hai canh giờ, rồi cuối cùng lại không thể không từ tam tầng mười ba hạ xuống ngũ trọng thiên tìm ta?
Nếu hắn thực sự lợi hại như vậy, thì giờ phút này còn đỏ mặt đổ mồ hôi làm gì? Ngươi biết vì sao hắn như vậy không?”
Vân Nguyệt lại lắc đầu.
Chiến Tân Đường hừ lạnh, buông ra hai chữ khinh bỉ: “Thẹn!”
“Uy! Ngươi cái tên tiểu tử không kính trọng trưởng bối kia, cho dù Nguyệt Nhi là tương lai tức phụ nhi của ngươi, cũng không thể vu oan cho lão phu như thế a! Ngươi thật vô sỉ! Điển hình vô sỉ! Ngươi ¥#@%%…”
Thái Thượng Lão Quân vẫn không ngừng lải nhải mắng Chiến Tân Đường, trong khi Thiên Đế ở phía bên kia sớm đã bật cười. Nhìn con rể tương lai bảo vệ nữ nhi của mình như thế, hắn cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Vân Nguyệt cũng vì thực lực của mình được thừa nhận và chứng thực mà lộ rõ vẻ vui mừng. Nàng gần như đã quên mất câu “tương lai tức phụ nhi” của Thái Thượng Lão Quân vừa rồi.
Đối với Chiến Tân Đường mà nói, sự vui mừng của Vân Nguyệt không khác gì lời thừa nhận danh xưng kia. Trong lòng hắn rạo rực, ánh mắt vốn lạnh lùng cũng trở nên nhu hòa, như bao phủ một tầng mật ngọt, khiến người nhìn vào cũng muốn chết ngất vì ngọt.
“Ha ha ha ha… Thiên Đế, xem ra tiểu công chúa của ngươi đối với thái tử nhà ta cũng là tình hữu độc chung. Nếu đã như vậy, chuyện hôn sự này cứ quyết định như thế đi!”
Một thanh âm vang lên từ phía sau chỗ đứng của trăm quan thiên đình, khiến Vân Nguyệt lúc này mới kịp phản ứng lại nội dung bọn họ đang nói đến.
Con dâu? Việc cưới xin?
Nàng lúc nào đã đồng ý thành thân với tân ca ca? Khi nào lại trở thành con dâu của hắn?
Vân Nguyệt bối rối nhìn về phía Chiến Tân Đường, mong hắn có thể cho nàng một lời giải thích rõ ràng.
Thế nhưng Chiến Tân Đường lúc này đã bị lời của trưởng lão Long Tộc làm cho ngượng ngùng, đối diện với ánh mắt dò hỏi của Vân Nguyệt, hai má hơi đỏ lên, nở một nụ cười tràn đầy ý cười hoa đào.
Thiên Đế thấy vậy, liền kéo Vân Nguyệt đến bên cạnh mình, kịp thời giải vây cho Chiến Tân Đường.
Nhìn nữ nhi vẻ mặt ngơ ngác, Thiên Đế dịu dàng hỏi: “Nguyệt Nhi, tân ca ca của ngươi là thái tử Long Tộc, hiện giờ cũng đã đến tuổi thành thân. Ngươi xem, tân ca ca đối với ngươi rất tốt, ngươi cũng rất thích hắn, phụ vương liền định hôn sự này cho các ngươi, có được không?”
Thiên Đế cười híp mắt nhìn Vân Nguyệt, hoàn toàn không lo lắng nàng sẽ từ chối. Bởi hắn hiểu rất rõ nữ nhi của mình, từ khi sinh ra đến nay, ngoài tu luyện ra, nàng tiếp xúc rất ít người.
Chiến Tân Đường là người ưu tú nhất trong những người nàng từng gặp, nàng không có lý do gì để từ chối cuộc hôn nhân này.
Chỉ là Chiến Tân Đường thì khác, hắn đối với Vân Nguyệt luôn là tình yêu nam nữ, nhưng hắn cũng biết, tuy rằng Vân Nguyệt đã đến tuổi thành thân, song tâm trí vẫn còn non nớt, đối với hắn nhiều lắm chỉ là ái mộ của một tiểu nữ hài.
Phần lớn thời gian, nàng xem hắn như một người bạn đồng hành, một người có thể bầu bạn bên nàng suốt hành trình trưởng thành.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần Nguyệt Nhi chịu gả cho hắn, hắn có đủ tự tin khiến nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này.
Chỉ là hắn không biết, Nguyệt Nhi có bằng lòng gả cho hắn hay không…
Thấp thỏm, bất an, chính là cảm xúc chân thật nhất trong lòng Chiến Tân Đường lúc này.
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Vân Nguyệt tuy trong lòng không phản đối, nhưng thành thân, nghĩa là nàng sẽ trở thành nữ nhân của Chiến Tân Đường.
Thế nhưng, từ nhỏ đến lớn, nàng luôn xem hắn như ca ca mà đối đãi, chưa từng nghĩ sẽ trở thành nữ nhân của hắn.
Nghĩ đến những hình ảnh nàng từng thấy trong thế giới kia – cảnh hoan ái nam nữ nóng bỏng, hai má Vân Nguyệt ửng đỏ, lòng không khỏi tưởng tượng cảnh sau khi thành thân cùng Chiến Tân Đường sẽ ra sao.
Nghĩ đến lúc viên phòng, cả hai trút bỏ xiêm y, đối mặt nhau trong sự gần gũi…
Trời ơi… Loại cảm giác ấy thật kỳ quái!
Càng nghĩ, Vân Nguyệt càng cảm thấy ngượng ngùng, gương mặt cũng càng lúc càng đỏ.
Mọi người nhìn biểu tình của nàng, đều cho rằng nàng vì vui mừng với hôn sự này mà thẹn thùng, lập tức ai nấy đều nở nụ cười vui vẻ.
“Ha ha ha ha… Thiên Đế, xem ra không cần hỏi thêm nữa. Chúng ta cứ trực tiếp định ra ngày lành, tổ chức hôn lễ cho thái tử và công chúa thôi!”
Trưởng lão Long Tộc thấy Vân Nguyệt mặt đỏ thẹn thùng, lại vừa rồi cùng Chiến Tân Đường thân thiết như thế, vô cùng hài lòng với vị Long Tộc tương lai chủ mẫu này, liền không có ý định hỏi thêm, trực tiếp đề nghị Thiên Đế chuẩn bị ngày cưới.
Thiên Đế cũng hiểu nhầm biểu tình của nữ nhi, đồng tình mà cười lớn: “Đại trưởng lão, bên các ngươi là cưới, bên ta là gả, chuyện định ngày lành cứ để Long Tộc các ngươi sắp xếp.”
“Hảo! Hảo! Như vậy rất tốt. Lão phu sẽ về báo lại với Long Vương, để người định ra thời gian, rồi lập tức thông báo thiên đình.”
“Như thế, liền làm phiền đại trưởng lão!”
“Chúc mừng Thiên Đế đón được phò mã hiền!”
Các vị thượng thần đi cùng Thiên Đế đồng loạt chúc mừng hắn cùng trưởng lão Long Tộc, không khí nơi ấy nhất thời sôi động hẳn lên.
Thiên Đế và đại trưởng lão tâm tình cực kỳ vui vẻ, bắt đầu lấy thân phận thông gia để trò chuyện rôm rả, chỉ để lại Vân Nguyệt với gương mặt lúng túng và Chiến Tân Đường rạng rỡ hạnh phúc đứng bên cạnh.
Chiến Tân Đường vốn còn chút lo lắng, nhưng khi thấy Vân Nguyệt đỏ mặt cúi đầu, hắn liền vui mừng cho rằng nàng cũng tán thành hôn sự này.
Chỉ riêng Vân Nguyệt là cảm thấy ngột ngạt.
Thật vô lý! Các vị trưởng bối kia rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?
Nếu đã muốn hỏi ý kiến nàng, chẳng phải nên chờ nàng tỏ thái độ rồi mới nói tiếp hay sao? Cớ sao lại nhân lúc nàng đang như lên cõi tiên, còn nghĩ đến cảnh giường chiếu ở dị thế tinh cầu, liền định ra hôn sự này?
Thật quá không tôn trọng người trong cuộc!
Hơn nữa, nàng và Chiến Tân Đường ở chung đã lâu, gần như từ nhỏ đã luôn quấn quýt bên nhau, nếu thật muốn thành thân, sao lại không có chút dấu hiệu nào như bọn họ nói?
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.