Vân Sương không khỏi chớp mắt nhìn hắn.
Nàng vốn tưởng rằng, với lập trường của Ngụy Vô Thao cùng thái độ trước đây không mấy hòa thuận giữa hai người, hắn ít nhiều cũng sẽ làm khó nàng một phen.
Nào ngờ hắn lại phối hợp đến vậy.
Kỳ thực ngẫm lại, nàng xuất hiện đột ngột như thế, tuy hắn hiển nhiên có phần không kịp phản ứng, nhưng từ đầu tới cuối chưa từng tỏ ra gay gắt hay cản trở nàng tham gia vào vụ án này.
Nàng khẽ nhướng mày, âm thầm thở phào một hơi, gật đầu nói: “Tốt, phiền Ngụy thiếu khanh rồi.”
Hai người nói xong, liền trong ánh mắt của bao người, cùng nhau bước sang một bên nhỏ giọng trao đổi.
Do Dã nhìn thoáng qua nam tử bên cạnh đang lạnh mặt, khẽ hỏi: “Có cần ta qua đó, cùng tham gia điều tra vụ án này không?”
Tuy rằng Vân Sương và Ngụy Vô Thao để tránh hiềm nghi nên không cố ý chọn nơi kín đáo để bàn bạc, nhưng một nam một nữ cùng đi lại, phối hợp làm việc, giữa hai người lại mang theo một loại ăn ý khó diễn tả thành lời, trong mắt người ngoài tất khó tránh được đôi chút suy nghĩ phong lưu.
Với thân phận của Do Dã, dĩ nhiên có thể quang minh chính đại tiến đến cùng tra án với họ.
Nhưng trước hết, hắn vừa mới tới đây, đối với tình hình vụ án còn chưa rõ ràng; thứ hai, nếu giờ mới bước sang, e lại có vẻ như cố ý làm vậy.
Giang Tiếu trầm mặc hồi lâu, mới trầm giọng nói: “Không cần, trong sạch tự sẽ rõ ràng. Huống hồ…”
Hắn khựng lại một chút, đôi tay buông thõng hai bên không tự chủ được mà hơi siết chặt, giọng khàn khàn: “Sương nương từng nói, nàng thích điều tra án, muốn đi xa hơn trên con đường này. Về sau, nàng sẽ còn cùng nhiều người khác đơn độc điều tra, ánh mắt người ngoài không dễ khiến nàng gục ngã. Nếu nàng cần ta, ta sẽ luôn xuất hiện, làm chỗ dựa cho nàng; nếu nàng không cần ta, ta sẽ lặng lẽ đứng sau lưng nàng.”
Do Dã không khỏi ngạc nhiên nhìn biểu đệ mình, bật cười thấp giọng: “Xem ra, muốn cưới một nữ tử kỳ lạ như vậy làm thê tử, thiếu đi chút giác ngộ là không được rồi.
Bất quá, hai người ở bên nhau, không thể lúc nào cũng chỉ một bên nhún nhường bên kia. A Tiếu, nếu trong lòng ngươi có gì không thoải mái, chẳng bằng thử nói với Vân nương tử, nàng không phải hạng nữ nhân không hiểu lòng người.”
Lời cuối cùng, Do Dã nói với đầy ẩn ý, nhưng chỉ nhận được một ánh mắt không kiên nhẫn của biểu đệ, hắn không nhịn được cười khẽ.
Ánh mắt người ngoài là một chuyện, nhưng một nam tử khác lộ rõ sự tán thưởng với thê tử của mình, lại là chuyện khác hẳn.
Tam lang quân nhà Ngụy gia đối với Vân nương tử tán thưởng và dung túng, rõ ràng đến mức không thể không nhận ra.
Tiểu tử kia có thể hiện tại chưa nhận thức được điều bất thường ấy, nhưng chỉ là vì mọi chuyện diễn ra quá đột ngột. Đợi sau khi việc này qua đi, hắn sẽ nghĩ thế nào, khó mà đoán được.
Cuối cùng, Giang Tiếu chỉ thu lại ánh mắt, lạnh giọng nói: “Nói nhiều vô ích, không bằng hỗ trợ ta theo dõi hai vị vương gia kia đi.”
Thời gian gần đây, chư vương các nơi tiến kinh, Thánh thượng đã sớm đạt được đồng thuận với bọn họ, giờ đây đảng phái Mộc thừa tướng còn đang khuấy động trong triều, tuyệt đối không thể để những vương gia mang lòng khác xen vào.
Hai vị vương gia không xa – Khang Vương và Bình Vương – chính là mục tiêu trọng điểm mà bọn họ phải theo dõi.
Do Dã phối hợp đổi đề tài, nheo mắt, giọng trầm thấp mang vài phần hứng thú: “Ta từng tưởng, bọn họ vì một nữ tử mà đánh nhau ầm ĩ, chẳng qua chỉ là vở kịch diễn cho người ngoài xem. Giờ xem ra, bọn họ đối với Trần nương tử kia, thật sự có vài phần chân tình.”
Bên kia, Vân Sương và Ngụy Vô Thao đã nhanh chóng đạt được thống nhất, cùng nhau quay trở lại.
Đúng như lời Vân Sương đã nói, Ngụy Vô Thao phụ trách tra hỏi tình hình phía Bình Vương, còn nàng thì phụ trách phía Khang Vương.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Trong phủ Thang gia có hộ vệ và nha hoàn sai vặt, nên khách đến thường chỉ mang theo vài kẻ thân cận hầu hạ.
Lần này Bình Vương và Khang Vương mỗi người cũng chỉ mang theo hai tên tùy tùng, mà kẻ có thể được dẫn theo trong tình huống thế này, đa phần đều là tâm phúc thân tín.
Vân Sương bước tới trước mặt Khang Vương, trước tiên hành lễ một cái, rồi đi thẳng vào chủ đề: “Điện hạ Khang Vương, phiền ngài trả lời mấy câu hỏi. Trước khi yến tiệc bắt đầu hôm nay, ngài và hai vị tùy tùng bên cạnh đã ở đâu? Đã làm gì? Bên cạnh có ai luôn đi cùng không?”
Sắc mặt Khang Vương vẫn khó coi, nhưng thái độ tạm xem là phối hợp: “Bổn vương… trước khi yến tiệc bắt đầu, vẫn luôn dạo quanh trong hoa viên. Ban đầu, Hoài Dịch và Tô Bình đều theo bên người bổn vương, sau đó, bổn vương đã sai bọn họ rời đi.”
Hoài Dịch và Tô Bình, chính là hai tùy tùng theo bên Khang Vương.
Vân Sương nhận ra, người tên Hoài Dịch chính là kẻ mà trước đó Khang Vương sai đi đưa bánh đậu xanh cho Trần nương tử.
Ánh mắt nàng lóe lên, hỏi: “Vì sao vương gia lại cho họ rời đi?”
Khang Vương khẽ cúi đầu, cười khẩy mang theo chút chế nhạo: “Bổn vương trong lòng vẫn luôn nhớ mong Nguyệt nương, chỉ mong có thể tại Thang phủ, lại được tình cờ gặp lại Nguyệt nương một lần nữa…”
Vân Sương thoáng sững người, lập tức hiểu ra ý của hắn: “Ý của vương gia là, trước khi yến tiệc bắt đầu, ngài ở lại trong hoa viên là để ngóng trông cơ hội gặp lại Trần nương tử? Nếu là như vậy, hẳn ngài sẽ không cố ý dừng ở nơi đông người, mà sẽ có thể đi đến bất kỳ nơi nào?”
Mục đích là tìm người, nếu ở nơi đông người không thấy, tất nhiên sẽ đi đến những nơi yên tĩnh, khuất nẻo.
Mà hắn lại bảo hai tùy tùng rời đi, cũng tức là, bên người hắn rất có thể không có ai có thể làm chứng cho sự vắng mặt của hắn.
Khang Vương nghe ra ẩn ý trong lời Vân Sương, lập tức nổi giận, kích động nói: “Ngươi muốn nói gì?! Ngươi đang ám chỉ bổn vương có thể đã giết Nguyệt nương sao?! Bổn vương sao có thể tổn thương Nguyệt nương! Dù có tổn hại chính mình, bổn vương cũng không thể hại nàng!”
Lời hắn nói đầy kích động, đôi mắt hơi ửng đỏ, thoạt nhìn quả thật không giống đang nói dối.
Vân Sương giữ giọng bình thản trấn an: “Vương gia đừng vội, thần không có ý đó, chỉ là muốn hiểu rõ tình hình khi ấy mà thôi. Như vậy thì, hai người tùy tùng khi ấy rời đi, ngài chắc cũng không biết bọn họ đi đâu?”
Nói đoạn, ánh mắt nàng khẽ liếc sang Hoài Dịch và Tô Bình.
Hai người này rõ ràng đều là luyện gia tử được huấn luyện nghiêm chỉnh, đứng thẳng người, thần sắc khó dò, Hoài Dịch có vóc dáng cao gầy hơn, còn Tô Bình thì vạm vỡ.
Cả hai hiển nhiên đều thông minh, lập tức nghe ra ẩn ý của Vân Sương. Tô Bình là người mở lời trước: “Sau khi điện hạ bảo bọn tiểu nhân rời đi, đúng là không còn biết tiểu nhân đã đi đâu. Lúc đầu tiểu nhân và Hoài Dịch vẫn ở cùng nhau, nhưng hôm nay bụng tiểu nhân không khỏe, nên có đi nhà xí, sau đó thì mỗi người một nơi.”
Vân Sương lập tức hỏi: “Các ngươi chia nhau bao lâu? Khi đó Hoài Dịch đang ở đâu?”
Lần này Hoài Dịch đáp: “Khi ấy vương gia rời khỏi bọn tiểu nhân là ở một cái lương đình trong hoa viên, tiểu nhân sợ vương gia bất chợt quay lại, nên vẫn ở quanh đó không rời đi. Tô Bình đi nhà xí xong, chừng hai khắc sau, mới có tiểu đồng của Thang phủ đến nói vương gia đang tìm bọn tiểu nhân.”
Tức là, cả ba chủ tớ đều từng có khoảng thời gian ở một mình.
Vân Sương lại hỏi: “Cái lương đình ngươi nói, nằm ở đâu?”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.